Tần Nguyệt tâm trạng rất tốt, trong phòng cùng Lý Hiên củng cố tu vi, luyện đến hoàng hôn mới xuống lầu lấy cơm tối.
Chỉ có điều sau khi xuống lầu.
Một lần nữa Tần Nguyệt lại nhìn thấy Hạnh Nhi, đôi bên tiếp tục nói chuyện ở chỗ không người.
“Không tồi không tồi, quả nhiên có thể nâng lên tầng thứ tư, rất tốt, Vạn Bảo Lâu của tôi ở những thành khác vẫn còn bảo vật trời đất, qua mấy ngày nữa sẽ đưa cho cô.”
Hạnh Nhi thấy Tần Nguyệt đã gia tăng công lực lên tầng thứ tư, gật đầu hài lòng.
“Cái còn lại...tôi...tôi đưa có sư tôn một giọt rồi.” Tần Nguyệt yếu ớt nói.
“Đưa cho sư tôn cô một giọt sao? Đợi đã, theo như dự tính của tôi, cô phải dùng hai giọt thì mới đạt được tầng thứ tư, lẽ nào tài năng của cô cao hơn so với tôi tưởng tượng?”
Hạnh Nhi kinh ngạc nhìn Tần Nguyệt, âm thầm phát hiện da của Tần Nguyệt dường như có dấu hiệu đã ngâm qua thuốc.
“Cô có dùng thuốc ngâm! Xem ra thuốc ngâm đã giúp cô tăng sức mạnh.”
“Cái này...”
Nhưng mà.
Hạnh Nhi rất mạnh, không cần Tần Nguyệt nói, cô cũng có thể nhìn ra, thậm chí có thể tính toán ra bút tích của Lý Hiên.
Cô cảm thấy sư tôn của Tần Nguyệt có chút kỹ năng, nhưng cô vẫn căn dặn.
“Tần Nguyệt số mệnh của cô bất phàm, sau này phải gánh vác hi vọng cứu thế nhân loại, tôi hi vọng cô hãy nâng cao sức mạnh của bản thân trước, có được đồ tốt cần cho bản thân dùng trước, hiểu không?”
“Hiểu rồi, tôi dùng trước một giọt, xác nhận giọt nước an toàn, mới lén cho sư tôn dùng.” Tần Nguyệt chớp chớp mắt.
“Hả?”
Hạnh Nhi nghe những lời này thì sững cả người.
Ý của cô là để cho Tần Nguyệt mau mạnh hơn, cũng có thể ứng đối tốt với càng nhiều hiểm nguy.
Nhưng Tần Nguyệt thì hay rồi, vậy mà là lý giải thành thế này, còn giúp sư tôn của cô thử thuốc.
Mấu chốt là Tần Nguyệt tỏ vẻ đó là điều đương nhiên, khiến cho đầu Hạnh Nhi có chút hụt hẫng, không thể chấp nhận được Tần Nguyệt có số mệnh bất phầm, còn giúp Lý Hiên thử thuốc.
Phải rất lâu sau Hạnh Nhi mới có thể hồi phục tinh thần, có chút bất lực nói.
“Thôi bỏ đi, không nói chuyện này nữa, lần này tôi chuẩn bị mang theo cô đi, gia tộc của tôi có một lãnh địa, có thể giúp cô ở đó biến hóa một lần, thay đổi càng mạnh hơn.”
“Biến hóa? Càng mạnh hơn? Có thể cho sư tôn dùng không? Nhường chỗ của tôi cho sư tôn nhé.” Tần Nguyệt vội nói.
Hạnh Nhi: “....”
“Chúng ta đừng nói đến sư tôn của cô được không? Cô nên nghĩ cho bản thân trước tiên, hơn nữa bảo địa đó rất đặc biệt, chỉ có người có huyết mạch đặc biệt mới có thể sử dụng, sư tôn của cô không thể dùng được.” Hạnh Nhỉ ủ rũ nói.
“Vậy thì chờ thêm đi, tôi gần đây không muốn rời xa sư tôn.” Tần Nguyệt lắc đầu cự tuyệt.
“Nhưng đó là một nơi rất tốt cho cô biến hóa, có thể giúp cô ngày càng mạnh, cô không muốn trờ nên ngày càng mạnh sao?” Hạnh Nhi khuyên giải.
“Đi theo sư tôn cũng có thể trở nên mạnh hơn, hơn nữa sư tôn đối với tôi rất tốt, tôi không muốn rời xa sư tôn.” Tần Nguyệt nghiêm túc nói.
“Ta..”
Hạnh Nhi bị những lời nói này làm cho mắc nghẹn, cảm thấy Tần Nguyệt quá gần gũi với sư tôn của cô rồi, cái gì cũng nghĩ đến sư tôn trước tiên.
Ngược lại với hộ pháp của cô, không được Tần Nguyệt coi trọng, khiến Hạnh Nhi càng thấy bất lực, thậm chí trong lòng có chút đố kỵ.
Nhưng Hạnh Nhi cũng không có cách nào giải quyết tốt, chỉ có thể buồn ba đứng đó, thở dài nhìn Tần Nguyệt.
“Nếu không có chuyện gì khác, tôi quay về mang bữa tối cho sư tôn đây, không thức ăn bị nguội mất.” Tần Nguyệt nghiêm túc nói.
“Được thôi, cô về trước đi, chờ cô nghĩ thông rồi, thì dùng cái này gọi tôi.”
Hạnh Nhi buồn bã lấy ra một cây pháo tín hiệu, bực bội đưa cho Tần Nguyệt, sau đó biến mất.
Cô phải tìm nơi nào yên tĩnh một chút, cũng muốn nghĩ cách khiến Tần Nguyệt càng tin tưởng mình, khiến Tần Nguyệt ý thức được ai mới là kẻ mạnh.
Đến lúc đó, Tần Nguyệt tuyệt đối sẽ ngoan ngoãn nghe lời, nghĩ đến đây, Hạnh Nhi liền nghĩ làm sao để gia tăng sức mạnh bản thân.
Mội nơi khác.
Trong phòng của Lý Hiên.
Lý Hiên đang mở bảng dữ liệu, kiểm tra phần thưởng vừa mới thu hoạch được, cũng là phần thưởng sau khi Tần Nguyệt dùng bảo vật xong được nâng lên cấp hạng thứ tư có được.
[Ding! Tần Nguyệt đạt được cấp bốn, phần thưởng: Nâng cấp tư chất lên một bậc.]
Ding!
Tên: Lý Hiên
Thể chất: Cấp tám
Tư chất: Thượng phẩm
Thiên chất: Thượng Đế Thị Giác, Luyện Kiếm Vô Song, Huyết Phân Thân, Thần Lực Thiên Phú, Cảm Thức, Ưng Nhãn
Năng lực: Tinh Thần Kiếm Pháp, Thần Cung Thủ, Đao Pháp Cuồng Phong, Lưu Vân Bộ, Đầu Bếp Thần Kỳ
Đệ tử: Tần Nguyệt, Lục Trường Sinh
...!
“Tư chất thượng đẳng, phần thưởng này quá tốt rồi, thực sự là một bước nhảy vượt trội.”
Lý Hiên nhìn bản dữ liệu, nhìn tư chất từ trung phẩm lên thượng phẩm, trong lòng vui mừng muốn hết to lên hai tiếng.
Hiện giờ tư chất đối với tu vi có ảnh hưởng vô cùng lớn.
Một võ sư có thể chất của thượng phẩm, so với trung phầm, tốc độc tu luyện nhanh hơn ít nhất ba phần, thậm chí càng cao hơn.
Nếu như bản thân sớm được lên thượng phẩm, cũng không cần phải như trước kia, mắc kẹt lại ở tầng thứ sáu lâu như vậy.
“Xem ra vẫn cần phải thu nhận thêm đồ đệ, đồ đệ nhiều rồi, mới có thể càng nhanh nâng cao sức mạnh, mỗi ngày ngủ thôi cũng có thể nâng cao sức mạnh.”
Lý Hiên thầm nói, rất hi vọng có thể thu nhận thêm càng nhiều đệ tử.
Có điều người đạt được hàng tuyệt phẩm, thực chất là quá ít quá ít rồi, nhiều năm như vậy mới có thể gặp được hai người.
May mà có huyết phân thân, chỉ cần tiếp tục sắp xếp, tìm kiếm thêm đệ tử thứ ba cũng không phải chuyện khó.
Nghĩ như vậy, tâm trạng Lý Hiên càng tốt lên, cảm thấy tương lai thật tươi sáng.
Thời gian trôi đi, chớp mắt đã đến ngày thứ hai.
Sáng sớm.
Lý Hiên cầm tay Tần Nguyệt, mang theo đội ngũ tiêu sư, chào từ biệt đội người Lục Trường Sinh tại cửa thành.
Lần này Lý Hiên rời đi, Lục Trường Sinh không đi theo, cậu cần quay về nhà một chuyến, xử lý một vài vấn đề cần xử lý.
May mà Lý Hiên có lưu lại địa chỉ, không cần lo lắng Lục Trường Sinh không tìm thấy anh.
Sau khi đã vẫy tay từ biệt.
Lý Hiên mang theo Tần Nguyệt nhảy lên ngựa, hướng con ngựa cao to dẫn đầu rời đi.
Những vị tiêu sư còn lại theo sát, nhanh như chớp đi về hướng thành Bạch Vân.
Bạch Vân thành là quê hương của Lý Hiên, có cha mẹ trong kiếp này của anh.
Trước đây ra ngoài đi áp tải hàng đều là cha anh dẫn đội, nhưng nhiều năm phiêu bạt, lại thêm thân thể bị thương, cơ thể phụ thân có chút ăn không tiêu.
Nên Lý Hiên mới phải tự mình dẫn đội, đến để áp tải hàng, sau đó may mắn gặp được Tần Nguyệt và Lục Trường Sinh.
Lần này xuất hành Lý Hiên rất hài lòng, rất mong chờ sau này có thể tìm thêm được đồ đệ mới.
Cứ như vậy
Lý Hiên mang theo hi vọng, hướng ngựa tiếp tục đi về phía trước, quất roi ngựa nhanh trở về thành Bạch Vân.
Phía sau họ.
Một bóng người cao gầy trong bụi cây vụt qua, tốc độ rất nhanh, cho dù là ngựa chạy nhanh cỡ nào cũng không thể nào cắt đuôi được.
Bóng người này không ai khác, chính là hộ pháp của Tần Nguyệt Hạnh Nhi.
Lúc này cô như một con linh miêu trong bụi cây vụt qua, mang theo kiếm dửng dưng đi theo, dáng vẻ gió nhẹ mây trôi như tiên nữ.
“Hai ngày rồi, chắc cũng sắp gặp nguy hiểm rồi, đến kẻ hộ pháp như ta cũng xuất hiện rồi, Tần Nguyệt là thiên mệnh, cũng nên gặp nguy hiểm rồi.
“Đợi khi ta thể hiện được sức mạnh, Tần Nguyệt sẽ hiểu, ta mới là kẻ mạnh chân chính, mới nghe theo lời ta nói, ở trong sự nuôi dưỡng của ta mà mau trưởng thành.”
Hạnh Nhi nói nhỏ, rất mong chở cảnh Tần Nguyệt nhìn thấy Lý Hiên thất bại, càng mong chờ bản thân được thể hiện kỹ năng.
“Hả? Sao họ không đi nữa? Lẽ nào gặp nguy hiểm rồi? Không có ah? Ta không tra thấy gì!”
Hạnh Nhi phát hiện Lý Hiên dẫn đầu đột nhiên dừng ngựa lại, chỉ chăm chăm nhìn về phía bên phải của khu rừng, tâm trạng vô cùng nghiêm trọng.
Hạnh Nhi cho rằng kẻ địch xuất hiện rồi, nhưng cô tra kỹ một vòng, không thấy kẻ địch nào, khiến cô không thể nào lý giải..