Ý cười của Phượng Cửu Ca còn đang khóe miệng, đã thấy xe ngựa dừng ở cửa đột nhiên không khống chế lao đi không kiểm soát, hỗn loạn không chịu nổi, lại nhanh chóng dị thường, nhanh như chớp liền biến mất bóng dáng.
Nàng không ngẩng đầu, cũng đã cảm giác được trên đỉnh đầu có một chỗ khí tức bạo động mãnh liệt.
Chỉ nghe một tiếng chấn thiên rống giận, một chiếc xe ngựa hoa lệ từ trên trời giáng xuống, vững vàng dừng ở cửa Ngọc Dương lâu.
Chỉ thấy người kéo xe không phải là súc vật bình thường, mà là một con lục cấp phi lang!
Toàn thân xám trắng, vóc dáng lớn hơn ngựa gấp đôi.
Trong miệng với hàm răng nanh và nước bọt đang nhỏ giọt, thoạt nhìn âm trầm khủng bố, dữ tợn vạn phần.
Quan trọng nhất, đôi cánh mở ra sau lưng giống như một máy gặt đập, có thể dễ dàng xoắn người thành từng mảnh nhỏ, phá hủy một ngôi nhà thành đống đổ nát
Ha, lục cấp ma thú lái xe bay trên trời mà đến, ngược lại đúng thật là phô trương thật lớn!
Vị trí của ma thú trong thế giới này giống như một kiếm trong tay một kiếm khách.
Kiếm khách cao thấp, cũng quyết định uy lực mạnh yếu của kiếm trong tay.
Một người tu luyện đấu khí, đạt tới cấp bậc màu cam là có thể thu phục ma thú cho mình sử dụng, bất quá ma thú thu phục cũng bất quá là ma thú cấp hai, cấp ba.
Nói cách khác, cấp bậc đấu khí càng cao, cũng càng có thể thu phục ma thú lợi hại.
Ma thú cũng giống như đấu khí, cũng có đẳng cấp phân biệt, chẳng qua là dùng một đến mười lăm để phân biệt.
Ở Minh Nguyệt vương triều lớn như vậy, ma thú lợi hại nhất là chúc long cửu cấp của gia chủ Trịnh gia Đông Càn, một thân bản lĩnh phun lửa có thể biến tuyệt thế tiên cảnh thành luyện ngục nhân gian, làm cho người của các gia tộc khác đều không dám khinh thường.
Về phần ma thú cửu cấp trở lên, bất quá truyền thuyết, ai cũng chưa từng tận mắt chứng kiến qua.
Bất quá nghĩ đến cửu cấp đều lợi hại như vậy, vậy nếu là tới cấp mười lăm, Minh Nguyệt vương triều còn không trong nháy mắt biến thành tử địa?
Xe dừng lại, mười mấy hắc y nhân từ trên xe đi xuống, mang theo tuất khí quanh năm trà trộn vào nơi sát phạt.
Bọn họ đứng ở trước xe, chỉnh tề, cung kính, nam nhân từ trên xe đi ra còn chưa cho người ta thoáng nhìn diện mạo, đã bị bọn họ bảo vệ ở giữa, nhanh chóng tiến vào trong lâu.
Phượng Cửu Ca ở trên nóc nhà thấy rõ ràng, gương mặt quen thuộc còn có vài phần tương tự mình, không phải đại ca thân mến Phượng Lễ nhà nàng thì là ai?
"Ha ha, kịch hay bắt đầu rồi.”
Tính thời gian, người đàn ông đáng thương lãnh khốc cuồng ngạo kia, giờ phút này hẳn là bị Lâm Nhược Vũ ăn sạch sẽ rồi.
Thời gian vừa vặn, nàng cũng đi theo bắt gian!
Toàn bộ Lan Uyển đều bị phong tỏa khống chế toàn bộ, trình độ nghiêm mật ngay cả một con ruồi cũng đừng hòng bay vào.
Ba bước một cương năm bước một trạm bố khống, làm cho người không biết còn tưởng rằng bên trong chính là hoàng thân quốc thích cấp bậc cao quý nào đó.
Phượng Cửu Ca một thân xim y trắng tinh, đứng trên nóc tòa nhà tạo thành một đạo ảnh yêu dị.
Nàng nhún mũi chân một chút, phi thân lướt xuống.
Bên tai tiếng gió gào thét giống như nổ tung kịch liệt, ầm ầm rung động.
Thân thể rơi xuống một nửa, nàng đột nhiên xuất thủ, một sợi dây thừng từ cổ tay bắn ra, một đầu trực tiếp khảm vào trong tường, một đầu còn lại trên tay liền được Phượng Cửu Ca nhanh chóng hạ xuống, để cho nàng ở trên tường ngoài Lan Uyển lắc lư trái phải vài cái, sau đó xoay người một cái, vững vàng rơi vào bên cạnh cửa sổ tối trên gác xép Lan Uyển.
Cửa sổ tối đối diện kia mở rộng, màn che bên trong theo gió đêm tàn sát cuồng vũ bừa bãi, làm cho cảnh tượng trong phòng có chút bóng dáng nhìn không rõ lắm.
Phượng Cửu Ca nhướng mày, thần sắc rùng mình.
Cửa sổ ngầm này không dễ dàng mở ra, cho dù là người trong Ngọc Dương lâu cũng không biết bao nhiêu, lúc này sao lại mở ra như vậy?
Nàng nín thở nhìn lại, xuyên thấu qua khe hở của màn che, nhìn vào bên trong..