Nữ Vương Thế Giới Ngầm Quá Kiêu Ngạo


Ngày hôm sau, sáng sớm.  
Mặt trời buổi sáng mang theo một tia sương lạnh lẽo, là thời gian thoải mái nhất của mùa hè.  
Gió mát, rất sảng khoái.  
Sau khi vội vàng dùng điểm tâm, mọi người liền quyết định thừa dịp còn sớm lên đường, mọi thứ đã chuẩn bị xong cũng không thấy Phượng Cửu Ca cùng Vân Ngạo Thiên ra khỏi phòng.  
"Ta đi gọi mấy lần, Tiểu Cửu đáp hai tiếng, nhưng vẫn không thấy.

Phượng Linh Ca bất đắc dĩ lắc đầu với Phượng Lễ.  
Phượng Lễ luôn luôn ôn hòa mặt cũng không khỏi đen một chút: "Tiểu Cửu này, cũng quá không hiểu chuyện.”
Đang nói, cửa "Kẽo kẹt" bị kéo ra, Phượng Cửu Ca ngáp, đi xuống lầu.  
"Các vị ca ca tỷ tỷ, các ngươi ngược lại rất sớm nha." Nàng cong cong khoé môi, ý cười nhợt nhạt.  
Còn sớm? Mặt trời lên cao, bọn họ đều chuẩn bị xuất phát, mà vẫn coi như sớm?

Tiểu Cửu này, thật đúng là coi nơi này cùng trong phủ giống nhau.  
Nhưng mà nhìn tới cả gương mặt nàng đều dâng lên ý cười, khiến Phượng Lễ cùng Phượng Linh Ca đầy bụng tâm tư trách móc, cũng không nói ra miệng được.
Suy nghĩ một chút, Phượng Linh Ca kéo Phượng Cửu Ca sang một bên, thấp giọng hỏi: "Vị nhà ngươi đâu? ”
Vẫn còn ngủ.

Phượng Cửu Ca cười hì hì, "Lăn qua lăn lại hơn nửa đêm, cũng là vất vả cho hắn.”
Lăn qua lăn lại hơn nửa đêm?
Các nàng nhường phòng cho đôi phu thê này, rốt cuộc là làm sai hay là làm đúng?
"Các ngươi...!Ai..." Phượng Linh Ca muốn nói cái gì, nhưng vẫn không nói ra miệng.  
Chuyện của phu thê người ta, nàng cũng không nhúng tay vào được a.  
Phượng Cửu Ca thấy vậy, lập tức kéo tay Phượng Linh Ca, có chút khó xử nói: "Tam tỷ, ta biết ta cùng phu quân kéo chân mọi người.

Cái này ta cũng không muốn, nhưng mà..."
Nhưng cảm giác đã đến, không thể kiềm chế được.  
Lời này vừa chần chờ, mọi người tự nhiên sẽ nghĩ về phương diện đó.

Phượng Cửu Ca dùng ở cửa ải này, vừa đúng.
Phượng Linh Ca không khỏi nhíu mày: "Bằng không buổi tối các ngươi tách ra ngủ, nếu không bị hai người các ngươi mỗi ngày chậm trễ một buổi sáng, chúng ta còn có thể đi Kình Thiên Phong hay không? ”
"Tam tỷ, bọn muội mới thành thân.” Thành thân không được mấy ngày đã phân phòng, cũng thật sự rất đáng thương.  
Phượng Linh Ca khoé môi giật giật, lại không biết giải quyết như thế nào, dứt khoát đem Phượng Lễ kéo lại: "Đại ca ngươi nói xem, hai phu thê bọn họ rốt cuộc xử lý như thế nào? ”
Làm thế nào để giải quyết vấn đề khó khăn như vậy?

Lão gia tử ngược lại thanh tĩnh, ném củ khoai lang nóng tay này cho bọn họ.  
Phượng Lễ xưa nay không có cách nào với Phượng Cửu Ca, biết nha đầu này là quỷ linh tinh, bộ dáng này, là khẳng định có biện pháp, nhưng vẫn là nói bóng nói gió để cho bọn họ giải quyết.  
Tiểu nha đầu này thật sự là hỏng rồi.
Hắn lắc đầu, bất đắc dĩ nói: "Tiểu Cửu, ngươi nói xử lý như thế nào đi? ”
Phượng Cửu Ca híp mắt cười, nói: "Cái này rất đơn giản, các ngươi đi trước, ta cùng phu quân một đường đến sau.

Thanh Yệch giác mã chạy nhanh như vậy, cho dù chúng ta trên đường trì hoãn mười ngày nửa tháng, cũng có thể kịp chạy tới Kình Thiên Phong hội hợp với các ngươi.”
Mà chậm trễ mười ngày nửa tháng, đủ để nàng làm rất nhiều việc.  
Nhưng mà tính toán tốt như thế nào, lại không thể chống lại Phượng Lễ nghiêm khắc một tiếng phản đối: "Không được! ”
Trước khi ra khỏi cửa mọi người đã nói muốn bảo vệ Tiểu Cửu, nàng không ở bên cạnh, bảo vệ như thế nào?
Phượng Cửu Ca trong lòng thầm buồn bực.  
Vốn có thể trốn đi, nếu không phải sợ mọi người lo lắng, nàng tội gì phải chạy tới tìm mọi cách nói với bọn họ?
Nàng bày ra một khuôn mặt nhỏ nhắn khổ sở, lại có chút thê lương.  
"Đại ca, Tam tỷ, ta cùng phu quân trên đường tới liền chuẩn bị đi xem lễ hội Hoa nương tử quý Đông thành, đi Lộ Tang hồ ngắm hoa sen, đi Bạch thành ngắm hoa đăng, đáng tiếc các ngươi lại không đi qua những nơi này, hơn nữa cũng không thể chậm trễ được.


Các ngươi là trưởng thành, để cho ta cùng phu quân hoàn thành tâm nguyện này đi.”
"Ha ha, thì ra đây mới là mục đích của Tiểu Cửu a, cái gì làm chậm trễ hành trình của mọi người đều là nói suông, phu thê các ngươi muốn ra ngoài chơi mới là sự thật.

Phượng Linh Ca cười to hai tiếng, cũng nhìn về phía Phượng Lễ.  
"Đại ca, ta thấy liền để cho hai người bọn họ đi theo sau.

Nếu là lo lắng, thị vệ chúng ta từ Phượng gia mang đến toàn bộ lưu lại cho bọn họ là được.”
Phượng Lễ nhìn tất cả mọi người chỉnh trang chờ xuất phát, cũng xác thật là chậm trễ, chỉ có thể hạ quyết tâm nói: "Xem ra chỉ có thể như thế.

Bất quá Tiểu Cửu, nếu là trước khi đại hội tuyển chọn bắt đầu ngươi còn chưa chạy tới, trở về xem ta thu thập ngươi như thế nào.”
"Được, được, được.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận