Bên trong lâu.
Trên chiếc giường lớn lộn xộn không chịu nổi, không thấy bóng dáng người đàn ông bị thương kia, chỉ có Lâm Nhược Vũ hết sức thống khổ vô lực hừ nhẹ.
Đôi tay của nàng lung tung nắm lấy đồ vật bên cạnh, giống như muốn tìm kiếm cái gì đó để giải thoát.
Ngọc quân treo ở đầu giường bị nàng kéo xuống đất, phát ra tiếng vỡ vụn chói tai.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Lâm Nhược Vũ một mình thì thầm.
Nàng một thân dược tính chưa giải, chẳng lẽ nam nhân kia...
Phượng Cửu Ca vừa nghĩ đến bộ dáng cửa sổ mở rộng lúc tới, trong lòng chợt "lộp bộp", duỗi đầu nhìn xuống dưới lầu.
Trên mặt đất yên tĩnh, cũng không có thân ảnh nam nhân kia, hiển nhiên nam nhân kia cũng không có ngã chết.
Bất quá bị thương thành bộ dáng kia, cư nhiên còn có thể chạy ra ngoài, thật đúng là mạng lớn.
Lông mày hơi nhíu lại, thân thể đơn bạc, mơ hồ nổi lên một tia sát khí.
Nếu để mặc cho nam nhân kia chạy trốn, sau này cuộc sống của nàng cũng không dễ chịu.
Ưm...!A Bân...!A Bân..."
Bên tai chợt nghe giọng nói cao vút của Lâm Nhược Vũ đột nhiên cắt đứt suy nghĩ của Phượng Cửu Ca.
Cô quay đầu nhìn vào trong phòng, bên giường đã có thêm một người đàn ông, chính là Phượng Lễ.
Hai tay Lâm Nhược Vũ chạm vào thân thể Phượng Lễ, giống như tìm được cộng cỏ cứu mạng, nhanh chóng áp sát thân thể mềm mại vào.
Nhưng sắc mặt Phượng Lễ lại khó coi đứng ở nơi đó không nhúc nhích, mãi đến khi Lâm Nhược Vũ đưa tay muốn cởi thắt lưng của hắn ra, hắn mới đẩy mạnh cô ra, trên mặt chán ghét thần sắc nồng đậm.
Kinh tởm!
Phượng Lễ nhân như danh, luôn luôn là khiêm tốn quân tử, ôn hòa hữu lễ.
Từ ngữ khác thường như vậy, chứng tỏ giờ phút này hắn đã phẫn nộ đến cực điểm.
Lâm Nhược Vũ lúc này bị một thân hỏa nhiệt khó nhịn tra tấn đến thần trí không rõ, vẫn nhào về phía Phượng Lễ, không chịu buông tha.
"A Bân...A Bân...!A Bân..."
Trong tiếng rên rỉ này, làm cho Phượng Cửu Ca hiểu được nguyên nhân đại ca nhà mình tức giận như vậy.
A Bân?
Nàng cũng không nhớ rõ Phượng Lễ còn có một cái tiểu danh như vậy.
Làm bộ làm tịch hư tình giả ý, một thứ nữ không được gia tộc đối đãi tốt muốn bay lên cành cây biến thành phượng hoàng vốn không có gì đáng trách, nhưng sau khi hại chết thanh mai trúc mã của mình còn chuẩn bị gả vào Phượng gia, nữ nhân kia ngược lại rất si tâm vọng tưởng.
Được rồi, lão ca bên này giải quyết xong.
Đường đường là đại công tử Phượng gia, chuyện kết thúc cũng không cần nàng quan tâm.
Chỉ hy vọng sau khi trở lại lão gia tử không quản thúc nàng, vậy thì quá hoàn mỹ.
Nhưng...
Vừa nghĩ đến nam nhân hôm nay chạy mất kia, tất cả tâm tình tốt của Phượng Cửu Ca nhất thời biến mất hầu như không còn.
Đó chính là một loại độc dược mãn tính tùy thời có thể muốn mạng nàng a, không diệt trừ nó sẽ tùy thời muốn giết nàng bất cứ lúc nào.
Quả nhiên trảm thảo không diệt rễ, gió xuân thổi lại sinh.
Lần này là do lỗi của nàng.
Xoay người lướt qua, thân hình Phượng Cửu Ca nhẹ nhàng như hồng nhạn lướt qua không trung, rơi vào trên nóc lâu Ngọc Dương lâu, sau đó nhanh chóng xoay người, thân ảnh thướt tha kia liền biến mất trong vạn nhà đèn đuốc thấu triệt của Cảnh Dương thành.
Tìm cho ta, lật minh nguyệt lên trời, cũng muốn đem nam nhân kia tìm ra.”
"Vâng."
Phủ của Tây Tĩnh Phượng gia được xây dựng trên một ngọn núi, dùng lời khai sơn thủy tổ mà nói, đó gọi là một phu đương quan, vạn phu mạc khai.
Xung quanh là dãy núi dài liên miên ngàn dậm, một ngọn núi cao ngất ngưỡng đột nhiên mọc lên giống như một lưỡi dao sắc bén ra khỏi vỏ, giống như muốn đem bầu trời này chọc ra một lỗ hổng thật lớn.
Con đường có thể lên núi chỉ có một, mấy trăm ngàn bậc thang đi thẳng lên trời, chỉ nhìn lên đã làm cho người ta sinh lòng sợ hãi, không bước được bước chân.
Bất quá cũng may Phượng Cửu Ca một thân cổ võ, tuyệt thế khinh công, chút khó khăn nhỏ này, đối với nàng quả thực không cần phải nói..