# Chương 14
#nuvuonggaothet
==================
Lý Lập nghe vậy thì nghẹn, logic như thế thật đúng là không có vấn đề gì, nhưng nào có kẻ nào lại vô duyên vô cớ đi đắc tội với Lệ Quỷ khi còn sống chứ?
Hắn nói: "Có phải cô cho rằng cô làm chút gì đó là sẽ thay đổi được kết cục chết của bọn họ à? Nói cho cô biết cô như vậy chẳng qua cũng chỉ là khôn lỏi mà thôi, trò chơi sẽ để lỗ hổng tốt như thế cho cô chui sao? Cô cho rằng thứ cô nghĩ ra được thì người khác không nghĩ ra được chắc?"
"Tôi thậm chí còn từng nghe ngóng được có người chơi trong cùng một nhiệm vụ đưa người đi đến hẳn một nước khác, muốn phòng ngừa người trong cuộc gặp gỡ nhau để giảm bớt tỉ lệ số lượng quỷ. Nhưng dù cho có làm bất cứ điều gì thì khi thời gian đến hẹn tất cả lại quay về đúng nguyên vị trí của nó."
"Trò chơi chính là muốn nhìn thấy chúng ta chém giết đối chọi với quỷ quái, bất kể chúng ra có phá tung cốt truyện ra sao đi nữa, hoặc chúng ta chạy khỏi căn nhà này trốn đến bao xa đi chăng nữa thì đến đêm thứ 7, hết thảy đều trở về."
Ai ngờ Chúc Ương lại như là đoán được trước không hề ngạc nhiên chút nào, cô nhún nhún vai: "Dĩ nhiên tôi biết, cái thứ trò chơi rẻ tiền này sao có thể nhìn người tới đây để biểu diễn nhân tính chân thiện mỹ?"
Nếu là như vậy thì nó sao có thể không hề khách khí giết chết Chu Lên Na đồng thời bức hiếp cô làm người chơi khi chẳng hề liên quan gì đến màn dự thi này đó.
Đại loại Chúc Ương cũng đoán được vì sao trò chơi lại chọn trúng cô dù cô rõ ràng không có tên trong điều kiện dự thi, đơn giản là vì hành vi của cô so sánh với những người khác thì càng khó xác định, điều này có nghĩa vây xem cô thể hiện sẽ thú vị sẽ càng có nhiều kinh hỉ.
Về điểm này Chúc Ương cũng chẳng cần khiêm tốn, bản lĩnh gây sự chỉnh người từ khi còn bé của cô là không cần học cũng biết, có đa dạng cách chơi khiến cho người ta khó lòng phòng bị.
Cho nên có thể bếch cô vào đây, độ ác liệt của trò chơi này cũng không phải dạng vừa.
Chúc Ương nói tiếp: "Nếu đã không thể thay đổi được bất kể điều gì thì cẩn thận để làm gì?"
Đối với quan điểm này của Chúc Ương, Lý Lập bọn họ không tán đồng, ở trong mắt bọn họ những khách trọ trước mặt này mặc dù bây giờ vẫn là người sống, nhưng trong lòng bọn họ đã sớm coi những người này là Lệ Quỷ dự bị.
Bọn họ cảm thấy vẫn nên cẩn thận điệu thấp cố gắng hết sức giảm bớt cảm giác tồn tại của bản thân là tốt nhất, lúc này càng làm ầm ỹ, chưa biết chừng sau này bọn họ biến thành quỷ sẽ tìm đến bọn họ lấy mạng đầu tiên.
Nhưng Chúc Ương sẽ để ý đến tiết tấu làm việc của mấy người bình thường ư? Dưới cái nhìn của cô mấy cái gọi là làm việc ổn thoả và dung toàn của những người này cô càng khịt mũi coi thường.
Không thể không nói, Chúc Ương sinh ra đã có sẵn tính làm lãnh đạo, hình thức tư duy của cô có tính bạo lực cao và biến số mạo hiểm, không bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ trốn ở trong vùng thoải mái dễ chịu.
Cuối cùng mấy người tất nhiên là tan rã trong không vui, nhưng giờ sắc trời đã tối, cái gọi là giải tán thì chính là trở về phòng của mình nghỉ ngơi.
Laptop của Chúc Ương đã hỏng, lúc này cũng có chút đau lòng, nóng tính nổi cơn khi ấy cũng chẳng nghĩ nhiều, thấy thuận tay là cầm, trong phòng rõ ràng có nhiều thứ để phang như vậy mà.
Khay trà gì đó, ghế gì đó, đồ thủ công mỹ nghệ gì đó.
Vẫn may là còn có điện thoại, song cũng không có ảnh hưởng gì lớn, Chúc Ương kiểm tra số tiền trong tài khoản ngân hàng một chút, sau đó quyết định ngày mai phải đi mua quần áo lại một lần nữa, mấy thứ dự bị trong hành lý kia là cái thứ quỷ gì không biết.
Vào ban đêm, giữa lúc nửa tỉnh nửa mê, Chúc Ương bỗng nghe thấy tiếng bước chân ở bên ngoài hành lang.
Căn biệt thự này đã xây dựng từ nhiều năm trước rồi, sàn gỗ cũ kỹ, đi trên đó phát ra âm thanh cót két cọt kẹt, cho nên nếu là người bình thường thì vào buổi đêm này sẽ thật nhẹ động tác.
Nhưng tiếng bước chân này lại rõ ràng có phần nặng nề dài dăng dẳng, cứ giống như là đang kéo lấy thứ gì đó khiến cho người ta cảm thấy cực kỳ rợn người.
Chúc Ương thì vẫn còn tốt, không biết có phải là do bị nữ quỷ hù doạ nên đả thông hai mạch Nhâm Đốc hay không, giờ Chúc Ương đã chẳng cảm thấy có gì đáng sợ hãi hết.
Nhưng nhìn Uông Bội ở căn giường sát bên cạnh, cô nàng xác thật nhịn không được mà quấn chặt lấy chăn mền, vốn dĩ đã ngủ thiếp đi rồi như giờ lập tức trở nên cảnh giác lên.
Sáng sớm hôm sau tỉnh lại, quả nhiên tinh thần của cô ta không tốt, dưới mắt còn có quầng thâm.
Nhìn thấy dáng vẻ ăn no đủ giác tinh thần sung mãn của Chúc Ương, nghĩ thầm quả nhiên không tim không phổi.
Chúc Ương cầm lấy đồ dụng rửa mặt đi đến bể nước tầng hai đánh răng rửa mặt, ở nơi này bỗng gặp được cô giáo Khâu cũng đang mang theo con trai đi đến rửa mặt.
Cô giáo Khâu thấy Chúc Ương thì vội vàng dịch sang một bên nhường vị trí cho Chúc Ương, thấy cô gái trẻ này cũng chẳng hề phản ứng mình thì nhất thời có chút ngượng.
Chờ Chúc Ương rửa mặt xong, đang định rời khỏi thì bỗng cảm giác được góc áo bị níu kéo.
Cúi đầu nhìn thì là con trai của cô giáo Khâu.
Đứa bé này có gương mặt thanh tú xinh đẹp, không có một điểm nào giống với người cha của nó trông chất phác tầm thường, chỉ là đã ở độ tuổi đi học, cái đầu so với bạn bè đồng chang lức lại trông bé nhỏ yếu hơn.
Cậu bé cũng không nói chuyện, cầm quả trứng gà đưa đến, con mắt cũng không dám nhìn thẳng vào Chúc Ương.
Chúc Ương nhíu nhíu mày, cuối cùng vẫn là nhận lấy, cậu bé lại gấp gáp chạy về trốn sau lưng mẹ.
Có điều có thứ này mở đầu, cô giáo Khâu trái lại tìm được cơ hội mở miệng.
Cô ta có hơi xấu hổ mà nói: "Hôm qua, cám ơn cô."
"Ba nó uống rượu vào dễ dàng nổi cơn điên, căn bản không để ý lời nói, tôi đây cũng chỉ là ——"
Lời nói còn chưa xong thì đã bị Chúc Ương cắt ngang: "Tôi đây không có hứng thú với cuộc sống vô năng của cô. Những lời này cô cứ giữ lại tự thôi miên bản thân cô là được, đâu có liên quan gì tới tôi?"
Nói xong Chúc Ương còn cười nhạo bổ sung thêm một câu: "Tôi đánh hắn chẳng qua là vì hắn làm ồn ảnh hưởng đến tôi, đừng nghĩ nhiều, các người vẫn là gia đình một nhà ba người hạnh phúc hoàn hảo, cứ tiếp tục giữ nguyên như thế, đừng gây phiền toái cho người khác là được."
Cô giáo Khâu thường xuyên chịu bạo lực gia đình, thường xuyên ôm đống vết thương đi đến trường học, đồng nghiệp bạn bè chung quanh đa số đều khuyên giải, cha mẹ thì có đánh chết cũng không đồng ý cho cô ly hôn.
Lời ba phải cô đã nghe vô số, nhưng vị Chúc tiểu thư này rõ ràng không dùng từ ngữ cay độc gì, nhưng cô giáo Khâu lại đột nhiên cảm thấy bản thân như bị tát một bạt tai đau điếng trên mặt vậy.
Cô rủ mắt, Chúc Ương bên kia cũng đã rời khỏi, cũng không có hứng khởi gì để nói nhiều với cô.
Bốn người chơi sau khi tỉnh lại đều cùng nhau xuống tầng ăn sáng.
Trùng hợp lại gặp được một vị khách trọ khác ở tầng hai chuẩn bị đi học, hôm qua chưa có dịp gặp mặt, người này cũng vào 7 ngày sau sẽ treo cổ tự sát trong phòng.
Đối phương vừa lộ diện, rõ ràng người này cũng sống không được tốt.
Tuổi chạc 16 17 nhưng cả người ốm yếu còi nhom trông rất u ám, mặc chiếc sơ mi đồng phục mà cứ như cả người bơi trong chiếc áo, cảm giác chỉ cần một trận gió tạt qua cũng có thể thổi bay.
Cậu thiếu niên này họ Ngô, trên trán còn có miệng vết rách chưa liền tạm thời đã kết vảy, nhưng đi trên đường bước chân lại khập khễnh chật thọt chân què, cũng không rõ là do chân cẳng không tiện hay vẫn là mới bị thương.
Hắn nhìn thấy 4 khách trọ mới cũng không thèm chào hỏi, sắc mặt lạnh lùng lướt qua đám người.
Đoàn người cũng không thèm để ý, rời khỏi căn biệt thự ở hẻm nhỏ rồi tuỳ tiện tìm một quán ăn có vẻ đông khách để gọi bữa sáng.
Loại quán ăn địa phương thu hút đông khách này, phần lớn có hương vị khó để chê, chẳng qua Chúc Ương vẫn luôn ghét bỏ vấn đề vệ sinh ở những kiểu nơi như này, cho nên rất ít đến những quán địa phương như này ăn cơm.
Vừa ngồi xuống cô đã phản cảm với cái bàn nhớp nhúa đầy dầu mỡ, đang chuẩn bị lấy giấy ăn lau đi thì lại có người chà lau sạch giúp cô.
Chúc Ương thấy vậy, không chút khách khí nói: "Rất có ánh mắt đấy, anh hiểu rất rõ tôi sao?"
Từ hôm qua ngay từ ban đầu đã thành thạo làm tuỳ tùng đi theo cô, hiểu rõ cô từ khẩu vị ăn cơm đến bệnh thích sạch sẽ của cô, nếu còn cho là trùng hợp được thì cũng quá là đồ đần.
Nhưng có vẻ Lục Tân cũng chẳng có ý định che giấu, chỉ ngại ngùng cười một tiếng: "Ở trong trường học danh tiếng của cậu rất nổi, những thông tin cơ bản này trên diễn đàn đều có, tôi thường xuyên chú ý cậu, tuy rằng cậu không hề biết tôi."
Lời giải thích này trái lại nói rất thuận, trên diễn đàn trường còn có tư liệu cá nhân của cô đấy, một chút thông tin cá nhân cơ bản như sinh nhật chòm sao sở thích đồ ăn đều có.
Nhìn dáng vẻ tên Lục Tân này xem ra cũng là một trong đông đảo những người hâm mộ cô, trong trường học số nam sinh chú ý cô dài dăng dẳng, nhưng để có tư cách đến gần trong giới của cô thì lại chỉ có một chút như thế.
Như những nam sinh bình thường hiển nhiên sẽ không có tư cách để tỏ tình, vào khoảng thời gian năm nhất từng có tên Diso tự đề cao bản thân mà nghĩ vượt cấp lì lợm quấn quít.
Song còn chưa cần đến Chúc Ương ra tay, chỉ cần liếc mắt nhìn qua một cái, đám nam sinh hội Anh Em trong trường học kia đã thu dọn sạch sẽ tên đó.
Lấy loại tính cách bitchy kia của Chúc Ương, nếu là bình thường ở trong hiện thực Chúc Ương sẽ chẳng bao giờ thèm phản ứng cái dạng nam sinh bình thường như Lục Tân này, tuy nhiên ở đây là thế giới trò chơi, có người để sai khiến, làm việc cũng thuận tay chút.
Chúc Ương bèn lấy quả trứng gà đã thu được hồi buổi sáng kia ra, ném sang: "Được thôi, vậy kế tiếp anh nghe theo lời tôi là được, đây là ban thưởng."
Lý Lập và Uông Bội trải qua đều là dạng người bình thường, cho nên chưa bao giờ chứng kiến cái loại phách lối sai khiến người như này bao giờ, tư thế ném một quả trứng là có thể tống cổ ăn mày.
Có điều loại như Chúc Ương này may mà còn có dung mạo xinh đẹp, nếu là người bình thường xem, ra ngoài đường một ngày cũng phải bị đánh cho 8 trận.
Nhưng Lục Tân lại cười, gương mặt bình phàm chỉ tạm được cho là thanh tú kia trong lúc nhất thời thế nhưng lại cực kỳ hút mắt người, một đôi mắt như chứa đựng cả bầu đầy sao trời, bỗng dưng toả ra mị lực khó có thể tưởng tượng, cứ như là từ sâu trong linh hồn mà lan tràn ra, phá tan hình dạng gông cùm xiềng xích mà xông ra.
Uông Bội lớn hơn hai người này vài tuổi, theo lý thuyết sẽ không có bất kỳ cảm giác nào đối với sinh viên đại học bình thường, nhưng lúc này cũng không ngờ được mà mặt đỏ tai hồng, tim đập rung ring.
Hắc lắc đầu, lột sạch vỏ trứng rồi trả trở về: "Cậu ăn đi, nếu npc quỷ quái cam tâm tình nguyện tặng đồ cho vậy ắt hẳn sẽ có lợi."
"Vậy ư?" Chúc Ương chẳng chần chờ nhận lấy trứng gà.
Sau khi ăn xong cũng chẳng có bất kỳ phản ứng gì, dù sao cũng chỉ là một quả trứng gà, vô dụng thì thôi, coi như là nếm điểm tâm.
Chỉ chốc lát sau món ăn bọn họ đặt được bưng đầy đủ lên bàn, hai lồng bánh bao hấp, hai lồng há cảo chiên, hai bát cháo và hai cốc sữa đậu nành, còn thêm mấy chiếc quẩy.
Hương vị quả nhiên không tệ!
Đánh chén no say rồi thì nghĩ đến làm việc, bởi vì hôm qua đã phân công xong nhiệm vụ, tuy rằng đa số người trong phòng lúc này vẫn chưa ra ngoài, bọn Lý Lập đành nghĩ cách moi thông tin từ chủ nhà cho thuê trước.
Mà Chúc Ương và Lục Tân cũng phải về trước lấy chút đồ dùng, trong hành lý Lục Tân có một chiếc máy ảnh cơ, bọn họ định mang theo nó.
Kết quả vừa trở về ở ngay trong đại sảnh đã đụng phải tiểu thư Thôi, vị khách trọ dưới tầng một mà nhìn thấy hôm qua.
Trông bộ dáng của cô nàng thì dường như mới vừa tan làm, trên mặt uể oải do làm việc suốt đêm, makeup cũng chưa tẩy, nhưng cả người vẫn vẻ mỹ diễm xinh đẹp, có một loại vẻ đẹp ốm yếu.
Nhưng trong đại sảnh không chỉ có mình cô ấy, mà ở phía sau cô còn có một gã đàn ông đi theo, nhưng trên mặt tiểu thư Thôi lại tràn đầy vẻ chán ghét không kiên nhẫn, gã này chắc có lẽ chính là tên hung thủ xâm nhậm vào nhà gây án ở bảy ngày sau.
Nhìn dáng vẻ gã ta chắc cũng chừng 20 tuổi, dung mạo bình thường, tuổi còn trẻ mà đã có bụng bia nhỏ, đã vậy còn mặc một bộ bó sát người. Bộ tóc loà xoà, ăn mặc thếch thác tuỳ tiện, vừa nhìn cũng biết đây chính là loại Diso lôi thôi.
Hắn chặn tiểu thư Thôi lại, không ngừng lải nhải: "Tại sao em lại làm việc ở cái chỗ đó? Đàn ông chỗ đó không phải loại tốt đẹp gì, chuyên môn "làm" những cô gái tuổi trẻ như các em, những ả đàn bà bên kia cũng không phải người tốt, toàn đã lạm phá thai, không biết chừng còn mắc căn bệnh kín về đường sinh dục, em ngồi ăn cơm cùng bàn với bọn họ mà không sợ sao?"
Tiểu thư Thôi ban đầu mới chỉ là không kiên nhẫn, nhưng vừa nghe đến chỗ này thì nổi nóng: "Anh quen biết người ta à mà ở chỗ này há miệng phun phân, hai chúng ta có quan hệ gì à, anh là ai mà suốt ngày chỉ trỏ vào cuộc sống của tôi."
Lại quay sang chủ nhà cho thuê quát: "Người này đều đã chạy vào trong nhà quấy rối khách trọ, ông cứ định mặc kệ à?"
Chủ nhà cho thuê lại ngồi phía sau bàn quầy bar, uống ly sữa đậu nành cắn bánh quẩy cười cợt nhả nói lời ba phải: "Người trẻ tuổi ý mà, đừng nổi nóng mạnh như thế, đôi trẻ có cãi nhau ầm ỹ thì đóng cửa lại bảo ban nhau, hành động theo cảm tính là không tốt."
"Ai kết đôi với hắn?" Tiểu thư Thôi tức đến sắp phát khóc.
Trời sinh cô đã có dang mạo cuốn hút, dáng người so với đồng chang lứa lại càng đẫy đà hơn, rất chiêu ánh mắt của nam sinh, từ cấp 2 đã bị các nữ sinh khác xa lánh tẩy chay.
Khó khăn lắm mới đi lên được đến đại học, bởi vì điều kiện trong gia đình không tốt, tiền học phí tiền sinh hoạt tất cả đều do mình cô gánh vác.
Cứ nghĩ lên đại học các bạn học sẽ trưởng thành hơn chút, nhưng ai biết chung quanh vẫn luôn là những lời cay nghiệt lan truyền về cô khắp nơi, khiến cho cô không chịu nổi lời đồn đại, điều này cũng làm cho cô thường xuyên bị những tên nam sinh hạ lưu quấy rối.
Tên nam sinh dây dưa cô suốt khoảng thời gian này tên là Trương Hoa, chẳng những giống như tên biến thái hằng ngày đều theo dõi cô, còn đi khắp nơi nói lan truyền lời đồn là bọn họ đang hẹn hò, nữ sinh ở trong trường học thường xuyên thấy hắn đi theo sao cô, lại thoả mãn sung sướng khi "con điệp n*ng l* mong manh" lại tìm một thằng low xấu xí, cho nên tin đồn hiển nhiên rất được hoan nghênh tin tưởng không chút nghi ngờ.
Nếu cô dám phản bác thậm chí còn có người nói cô đá người ta, bắt người ta làm lốp xe dự phòng, cũng đã từng báo cảnh sát, nhưng cảnh sát cũng đứng ba phải, Trương Hoa vẫn luôn cam đoan chắc chắn lại thêm có bạn học làm chứng, cho nên cũng không giải quyết được gì.
Chủ nhà cho thuê cũng không phải là người tốt, hai tên đàn ông đê tiện quả thực là ngưu tầm ngưu mã tầm mã, nếu không phải là do tiền thuê nhà đã thanh toán đến hết cuối năm không thể rút lại, thì cô đã sớm dọn đi rồi.
Ai ngờ cô còn chưa khóc thì Trương Hoa lại bước lên một bước tiếp tục biểu diễn.
Hắn một mặt tràn đầy phẫn nộ nói: "Rõ ràng là em chê tôi nghèo, suốt bao lâu nay tôi đối với em ra sao mà em không để ý tới? Tôi đều sắp móc trái tim mình ra rồi."
"Phụ nữ các cô như nhau cả, không phải chỉ thích tiền thôi sao? Thà đi làm cẩu cho bọn nhà giàu cũng không thèm ngó tới tình cảm chân thành của bọn đàn ông, cô kiêu ngạo vênh mặt được trước mặt tôi, chứ ở bên ngoài chỉ sợ ở trước mặt kẻ khác cô cũng phải quỳ gối vẫy đuôi mà thôi?"
Nói xong lại bỗng quỳ xuống đất, tự tát hai bàn tay lên mặt mình, cảnh diễn chân thật, âm thanh bạch bạch vang lên.
Tự biên tự diễn: "Xin lỗi, tôi không nên nói nặng lời như vậy với em, xin em tha thứ cho tôi, chúng ta đừng cãi nhau nữa có được không?"
Tiểu thư Thôi bị doạ đến hoa dung thất sắc, cô đã sớm cảm thấy gã này rõ ràng là tên tâm thần, thường xuyên tự làm tự quyết định, một giây trước trừng mắt dữ tợn, một giây sau lại quỳ xuống đất gào khóc, trước kia hắn cũng từng làm thế này ở trong trường học, khiến cho cô trở thành trò cười của toàn trường.
Nhưng chủ nhà cho thuê lại có phần cảm khái khuyên nhủ: "Ôi chao! Tiểu Thôi, cô xem tiểu huynh đệ Trương đều đã như vậy, cô cứ ——"
Lời nói còn chưa hết câu thì đã nghe thấy tiếng cười nhạo vang lên từ bên cạnh.
Âm thanh không lớn, nhưng trong giọng bao hàm sự mỉa mai đặc biệt rõ ràng, như là bầu không khí của kẻ diễn sâu bị kim đâm chọc thủng.
Ba người quay đầu, hoá ra là mấy người chuyển vào đây ở từ hôm qua, trong đó tiếng cười phát ra lại chính là của người nữ sinh trẻ tuổi cực kỳ xinh đẹp kia.
Đến ngay cả Trương Hoa vẫn luôn điên cuồng theo đuổi Thôi Viện thế nhưng vừa nhìn thấy nữ sinh kia cũng khó tránh khỏi trong lòng nảy sinh kinh diễm.
Nhưng lời nói mở miệng một giây sau của cô nàng lại chẳng hề cảnh đẹp ý vui như vẻ bề ngoài của cô ta.
Chúc Ương cười mỉa: "Đầu năm nay người càng ngày càng không hiểu rõ bản thân mình, chỉ nhìn ra được bản thân nghèo, nhưng lại không biết trên thực tế đâu chỉ có nghèo mà là vừa nghèo vừa xấu vừa lười lại còn vừa béo. Hủi/cóc/nhái đòi ăn thịt thiên nga không sai, không ăn được còn ở ngay tại chỗ ăn vạ rằng thiên nga không cho nó ăn. Không biết xấu hổ như thế sao không dứt khoát chỉ thẳng vào ông trời mà mắng hôm nay không rơi bánh xuống cho tao à đi?"
Lại nói cho tiểu thư Thôi: "Chị em à cô như này không được, cái loại ma cà bông bụi đời này cứ tuỳ tiện tìm một cái lốp xe dự phòng để cho hắn phế hỏng "cái chân thứ ba" của nó là xong, thế mà còn để nó la liếm đến tận chỗ ở, nếu chị em trong hội của ta mà vô dụng như vậy, đã sớm bị tôi xoá tên rồi."
Lập tức vỗ tay tét một tiếng, sai bảo Lục Tân: "Ném văng ra!"
Không biết vì sao Lục Tân bỗng nhiên rõ ràng khó chịu, banh mặt, nhưng vẫn nghe lời cô.
Trực tiếp nắm lấy gã đàn ông quỳ trên đất, một tay nhấc thẳng lên ném văng ra ngoài cửa cổng, nhẹ nhàng như ném một bao rác rưởi vậy. Ngay cả bước chân cũng chưa xê dịch tí nào.
Chúc Ương nghĩ thầm quả nhiên là người chơi cường hoá thể chất, tên Diso kia mặc dù phế vật không có tác dụng gì nhưng dù sao đã là đàn ông trưởng thành lại thêm cái dáng người béo ục ịch kia nữa, cũng cỡ phải trên 80 kg.
Vậy mà Lục Tân lại chẳng hề tốn chút sức nào với một tay cũng đủ xách hắn lên như xách một con gà, hiện giờ các chỉ số của cô đã cường hoá thêm 20 điểm cũng không biết giờ đã ở tình trạng gì.
Thấy Tiểu thư Thôi trợn mắt há hốc mồm nhìn cách xử lý nhanh nhẹ lưu loát của bọn họ, Chúc Ương cũng không để ý tới.
Chỉ hô một tiếng: "Chủ nhà cho thuê, dọn sạch! Ngu xuẩn từng quỳ qua, hít không khí cũng đều khó chịu."
Nói xong thì xoay người đi lên tầng, quả thật là kiêu ngạo lên tận trời.