Edit : babynhox
Mấy người khác nghe lời này của ông ta cũng cười cười: "Nghe nói chỗ này của ngài mấy năm trước xảy ra chuyện tự sát tập thể?"
"Nói bậy -- "
Hiệu trưởng đang muốn nói sạo liền bị người ra giơ tay lên ngăn lại, người kia nói: "Dĩ nhiên, cái tuổi này của học sinh, áp lực lớn không biết thương xót bản thân thật ra cũng có thể hiểu được, đứa trẻ bây giờ càng ngày càng không chịu nổi đả kích, aiz! Đâu giống như chúng ta năm đó."
Hiệu trưởng nghe vậy sao có thể không hiểu lời của những người này, trên mặt lập tức tươi cười: "Đúng Đúng! Việc học lúc đó của chúng ta nặng nề, nhưng không có cách nào, cũng không muốn phụ lòng mong đợi của người lớn trong nhà."
"Cho nên nói cục trưởng Vương, ngài xem chuyện phê duyệt -- "
Mấy người trao đổi một ánh mắt ăn ý, tất cả đều vui vẻ.
Một trường học xảy ra chuyện nhiều mạng người như vậy, bởi vì nhiều mặt lợi ích, có dấu hiệu tro tàn lại bùng cháy .
Chúc Ương vỗ tay phát ra tiếng, kêu người chơi đi trói mấy người đó tới đây.
Bọn Triệu Sổ tiến lên, nhưng lại không tiếp xúc được mấy người kia, Chúc Ương lại đổi học sinh lên, nhưng vẫn như cũ.
Hứa Vi hỏi: "Chị, có phải chúng ta không có cách ảnh hưởng bọn họ không?"
Chúc Ương cười lạnh một tiếng: "Không thể nào, chỉ ngắn ngủn không đến bảy ngày, tên đầu hói này liền xuất hiện tại đây hai lần, hiện tại càng nghênh ngang lắc lư ở trước mắt mọi người, trò chơi không thể nào sắp xếp ông ta tới làm người ta ghét bỏ, nhất định là có cách giữ ông ta lại."
"Một trường học nên đầy đủ, sao có thể thiếu hiệu trưởng?"
Chúc Ương trầm ngâm trong chốc lát, sau đó ngẩng đầu cười: "Suýt chút nữa đã quên rồi, người duy nhất có thể liên hệ với thế giới bên ngoài không phải là có một người sao?"
Tiếp đó Chúc Ương liền khởi động tất cả người chơi học sinh đi tìm quản lý ký túc xá, nhiều người như vậy nên hiệu suất là cực cao.
Nhất là quỷ đen không có trong luân hồi, những chuyện ú ám xảy ra trong trường học cũng lừa không được nó.
Trong chốc lát liền kéo quản lý ký túc xá từ trong ngăn kéo ngầm dưới đất ra ngoài, trong tay người phụ nữ này còn ôm tiền trước đó Chúc Ương đã cho.
Mặc dù Chúc Ương mua nhiều đồ như thế, vẫn còn dư lại hơn phân nửa tiền.
Chúc Ương vỗ vỗ bả vai quản lý ký túc xá : "Không biết lúc nào thì mới có thể không cần cung ứng vật chất cho nên vẫn giữ lại mạng của bà, xem ra không có hành động tùy tiện như vậy là chính xác."
Quản lý ký túc bị dọa cho sợ đến cả người phát run: "Thả, thả tôi!"
Chúc Ương cười nói: "Thả, dĩ nhiên là thả, nhưng đầu tiên bà phải ném túi tiền này vào trong bụi cỏ."
Vẻ mặt quản lý ký túc rất không nỡ, nhưng không chịu nổi dâm uy của Chúc Ương, giãy giụa nửa ngày, chỉ có thể bất đắc dĩ ném túi kia qua cửa sổ, rơi xuống phát ra một tiếng động.
Hiệu trưởng đang đi đến bên này bị tiếng động hấp dẫn tới đây, bởi vì người tới đều mặc đẹp đẽ, cũng không tiện cứ như vậy mà bước vào chỗ mọc đầy cỏ dại như thế.
Hiệu trưởng tự mình đi tới, tiếp đó cái túi cố ý nứt ra một góc, thấy được bên trong này toàn là màu hồng.
"Hiệu trưởng, thứ gì?" Bên ngoài có người hỏi.
Hiệu trưởng thấy vào lúc này lắm người nhiều ma, vội vàng nói: "Không có gì, cây lau nhà trên lầu rớt xuống."
Nói xong đi ra ngoài như không có chuyện gì xảy ra, những người khác cũng không nghi ngờ gì, tiếp tục đi tham quan nơi này, thương lượng sửa chữa thế nào lại mua thêm dụng cụ gì.
Mãi thảo luận hơn nửa tiếng, mọi người mới ngồi xe rời đi.
"Bọn họ đi rồi, sao bây giờ?" Có người gấp gáp nói.
"Không sao, chỉ cần mắt ông ta không mù, đi cũng phải trở lại."
Quả nhiên không tới một tiếng, một chiếc xe trong đó liền đường cũ trở lại, hiệu trưởng vội vả chạy về, chạy thẳng tới bụi cỏ bên này.
Cũng không để ý cỏ trên đất bẩn, lục lọi cái túi xách kia, vội vàng mở ra, quả nhiên bên trong tất cả đều là tiền.
Vân vê mấy tờ phân biệt, là tiền thật không phải giả.
Trên mặt hiệu trưởng bị tham lam vui vẻ che kín, cái trường học hoang phế hai ba năm, nơi rừng núi hoang vu, có phần tử phạm pháp đem tiền trốn ở chỗ này cũng không phải là không có khả năng.
Nghĩ tới đây hiệu trưởng lại suy nghĩ rộng ra, nếu là mất số tiền lớn như vậy, vậy không phải là những tên côn đồ liều mạng kia sẽ gấp chết sao? Bên trường học đều có khả năng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
An toàn của học sinh dĩ nhiên là không có cách nào bảo đảm, đúng lúc mục đích của mỗi người người giám hộ trong đám người kia đều được như ý.
Nhưng mà thời gian gần đây mình ngàn vạn lần không thể đi tới bên này.
suy nghĩ như vậy, hiệu trưởng kéo khóa kéo túi lên, đứng lên chuẩn bị rời đi.
Nhưng còn chưa bước chân ra đi, liền bị vật nặng đột nhiên rơi từ phía trên xuống đập cho ngã xuống đất.
Vật nặng này ít nhất cũng 10 kg, từ phía trên rớt xuống trực tiếp đập cho đầu hiệu trưởng kêu ong ong, sau đó đầu chảy máu té xuống đất, không rõ sống chết.
Lúc này Chúc Ương được đám học sinh vây quanh đi tới đây, nhìn quản lý ký túc và hiệu trưởng cùng bị chảy máu té xuống đất.
"Chậc chậc, quả nhiên thật sự chỉ có quản lý ký túc có ích." Triệu Sổ nói: "Vừa rồi tôi ném chuôi dao xuống cũng vô dụng."
Chúc Ương bỉu môi: "Cho nên chỉ có thể lấy quản lý ký túc làm vũ khí."
Kết quả trò chơi này thật đúng là không chút phụ thiết lập của chính nó, sau khi Chúc Ương nhận ra được tất cả người ở nơi này đều là người chết, liền bất ngờ tại sao chỉ có quản lý ký túc có thể mua đồ trở về.
Vừa bắt đầu còn nghĩ nếu người chơi ở trong thế giới trò chơi thờì gian quá dài, cần phải trợ cấp vật nhu yếu phẩm, dù sao thì vòng chơi này cũng không có hạn chế thời gian.
Ngay sau đó hiệu trưởng xuất hiện mới phản ứng được, công dụng lớn nhất ở chỗ này.
Lúc này hiệu trưởng đã lảo đảo đứng lên, ông ta sờ sờ đầu, ngẩng đầu nhìn lên.
Tiếp đó ánh mắt không giống với lúc dẫn nhiều người tới tham quan lúc nảy, không còn ánh mắt làm như không thấy chỗ này nhiều người như vậy, mà là hoảng sợ quan sát từng giáo viên học sinh ở trước mắt.
Học sinh thì ông ta không có ấn tượng, nhưng các thầy cô giáo thì ông ta cũng qua lại không ít, từng khuôn mặt của những người đã sớm chết vào ba năm trước lại xuất hiện tại trước mặt, vẻ mặt quỷ dị, khóe miệng cười ác độc nhìn của ông ta.
Hiệu trưởng bị dọa cho sợ đến cơn đi tiểu kéo tới, đang chuẩn bị bò dậy, lại đột nhiên chạm được thứ gì, quay đầu lại, có một người giống mình y như đúc, trên đầu đầy máu té xuống đất.
Đúng rồi, ông ta vừa bị vật nặng đập trúng một cái, trên đất là chính bản thân ông ta.
Vậy ông ta là cái gì?
Sống lưng hiệu trưởng tê dại, mắt thấy người chung quanh càng ngày càng gần, có khuynh hướng vây quanh ông ta.
Lòng muốn sống khiến ông ta vội vàng vặn vẹo nói : "Đừng tới đây, đừng tới đây -- "
Bọn học sinh lại nở nụ cười: "Hiệu trưởng, tới lớp học đi, trường học không thể thiếu hiệu trưởng."
"Trường học sao có thể không có hiệu trưởng!"
"Trường học sao có thể không có hiệu trưởng!"
"Trường học sao có thể không có hiệu trưởng!"
Vẻ mặt người chung quanh cứng ngắc, hô khẩu hiệu tựa như máy móc, hiệu trưởng sụp đổ kêu to, nhưng đã có người bắt được chân của ông ta, ngay sau đó cả người cũng treo đầy người.
Dần dần kéo ông ta vào tòa nhà dạy học, tiếng kêu thê thảm vẫn không có ngừng.
Chúc Ương nhặt túi tiền trên đất, hơn nửa đồng thời, trong đầu truyền đến nhắc nhở qua vòng của trò chơi.
Mấy người chơi cũng nghe được, trên mặt mọi người đều là vui mừng.
Hứa Vi cười hì hì nói: "Mức độ hoàn thành lại có thể cao như vậy."
"Em là bao nhiêu?" Triệu Sổ hỏi.
"Cấp A!"
Đáp án vừa ra, hai người chơi nam liền uất ức: "Chúng ta đi sớm về tối nấu cơm thì sao?"
Chúc Ương chê cười: "Anh cho rằng trò chơi đang thử thách kỹ năng nấu ăn sao? Cô bé người ta còn cống hiến nhiều hơn so với các anh đó."
Cách nói này không chút nào khoa trương, theo tính tính này của Chúc Ương, bị đè ép trong hoàn cảnh như vậy, lại quyết định không chịu thỏa hiệp, vừa bắt đầu hoàn toàn tồn tại kích động bị người chèn ép.
Có thể nói tất cả tin tức nguồn gốc giai đoạn trước đều là Hứa Vi xen lẫn trong học sinh nghe được, cho nên đánh giá qua vòng của cô bé sẽ cao hơn bọn Lưu Chí là chuyện đương nhiên.
Mà Chúc Ương lấy được đánh giá cấp S, bởi vì boss nguồn gốc của vòng chơi bị cô giết chết, theo hệ thống giải thích, phán đoán của cô quả nhiên không sai.
Nếu như chỉ giết chủ nhiệm giáo dục như bình thường, đến thời gian bà ta vẫn có thể luân hồi, sau đó tất cả đều trở về điểm ban đầu, học sinh tiếp tục quên mình đã chết, cả ngày mơ mơ màng màng bị khi dễ.
Nhưng Chúc Ương nghĩ cách kéo hiệu trưởng vào, chức năng của hiệu trưởng nhất định là nghiền áp tồn tại của chủ nhiệm giáo dục, nên đương nhiên chức vụ quản lý của chủ nhiệm giáo dục bị lung lay, quy tắc phúc lợi thuộc về boss như vậy tự nhiên bà ta không có cách hưởng thụ.
Hơn nữa hiệu trưởng là quỷ mới, đương nhiên không phải là đối thủ của bọn học sinh, vậy mới chính thức điên đảo địa vị mạnh yếu ở trường học.
Bọn học sinh muốn rời khỏi, muốn báo thù, làm cho những người lớn trong nhà kia đẹp mắt, tóm lại tuần hoàn bị phá rách, kế tiếp phát triển thế nào thì không phải chuyện của người chơi nửa rồi.
Nhưng tóm lại oan có đầu nợ có chủ, đoàn người cục trưởng mới chiều kia, sau khi đồng ý thông qua phê duyệt, ánh mắt bọn học sinh nhìn những người đó cũng không thân thiện.
Chúc Ương cũng lười đi đoán kết cục cuối cùng, tóm lại thế giới có quỷ, nếu là nhân quả những người này gặp phải, vậy thì tự mình nhận rồi.
Vòng trò chơi này vẫn rơi ra một cái kỹ năng như cũ, lúc đầu Chúc Ương còn tưởng là kỹ năng của chủ nhiệm giáo dục, kết quả lại không phải.
Là của quỷ đen!
Chúc Ương biết được thì lúc ấy có chút im lặng, cô là người có ánh sáng bắn ra bốn phía, nhìn thế nào thì loại kỹ năng ẩn núp giống như thích khách này cũng không hợp với cô đúng không?
Nhưng nghĩ tới con bộ dang ngu ngốc của con quỷ ngu đó bị dọa đến la oa oa , Chúc Ương nghĩ thầm chẳng lẽ trò chơi chó này khiến cô tiếp tục lao vào con đường hù chết quỷ sao?
Cho dù nói thế nào, chào hỏi mấy người chơi xong, Chúc Ương cũng níu lấy lỗ tai em trai ra khỏi trò chơi.
Hai người đồng thời xuất hiện tại phòng ngủ của cô, quả nhiên thời gian mới qua một hai giây.
Chúc Ương cũng cảm thấy xui xẻo, vòng chiến tiếp theo quỷ sẽ càng mạnh hơn.
Cô quay đầu nhìn Chúc Vị Tân, nhìn vẻ mặt của cậu cũng biết trò chơi đang đang phát có xác nhận lời mời trở thành người chơi hay không.
Mặt Chúc Ương không chút thay đổi nói: "Từ chối!"
Chúc Vị Tân nghe vậy vẻ mặt lay động, lui về phía sau hai bước --
"Chị, chị để cho em suy nghĩ một chút, loại chuyện lớn này, sao có thể một giây liền quyết định?"
Chúc Ương cũng biết cậu sẽ không dễ dàng đi vào khuôn khổ, cười lạnh: "Vào trò chơi liền nói rõ mọi chuyện cho em rối, em đừng nói với chị là không nhớ rõ."
"Còn có ai nói cho em biết chị cho em quyền lợi để suy nghĩ hả? Không có thương lượng, từ chối!"
Chúc Vị Tân nói : "Trò chơi nói, nếu em lựa chọn từ chối, trí nhớ cũng sẽ biến mất, chị cứ như vậy muốn cho em mơ hồ cái gì không biết đối với chuyện chị mình thường gặp phải uy hiếp sống chết sao?"
"Em chỉ nghĩ tới lúc chị gặp nguy hiểm như vây, em thì ở cách vách chơi game bật cười, chờ ngày thứ hai, rất có thể sẽ là sẽ thấy xác của chị, em đã khó chịu muốn chết rồi."
Chúc Ương không hề dao động: "Cho nên sao, vì vậy em cũng phải tự mình cũng trải nghiệm chuyện của chị, để lúc chị qua vòng chẳng những phải lo lắng mình mất mạng còn phải lo lắng có phải ngày nào đó em trai mình cũng sẽ mất mạng sao?"
"Bà nội chúng ta nói, em là cháu trai nhà họ Chúc, nhà họ Chúc chỉ có thể dựa vào em nối dõi tông đường, em không thể có chuyện được?"
Chúc Vị Tân cứng cổ nói : "Lúc bà nội nói như vậy, chị cũng đã cãi lại bà trọng nam khinh nữ, uy hiếp bà không nhận lỗi liền đưa em ra ngoài vứt bỏ, dọa cho bà nội sợ đến từ đó cũng không dám nữa nói lung tung nửa, bây giờ chị lại nói với em thế này?"
Chúc Ương tát một cái xuống đầu của cậu: "Mạnh miệng đúng không? Mày nói xem mày tham gia có lợi ích gì? Đã nói với mày bao nhiêu lần? Đạo cụ họp thành đội vô cùng hiếm thấy, đến nay thẻ tiền Lộ vẫn không tìm được, nếu không bọn chị đã họp thành đội từ lâu rồi, chẳng lẽ chị đây không muốn có người thông minh phục vụ chị sao?"
"Vậy anh ta không tìm được không có nghĩa là em cũng không tìm được, lỡ như em may mắn thì sao? Vậy thì mỗi vòng em đều có thể đi theo chị." Nói xong đi qua cầm tay chị cậu : "Chị ơi, chị đừng luôn nghĩ không liên quan tới em, em thật sự sợ chị gặp chuyện không may?"
Chúc Ương vung tay của cậu ra: "Mày lo lắng cho chị? Vậy trước đó là ai suýt chút nữa đi treo cổ? Với trình độ qua vòng này của mày, người nào chết trước còn không biết chừng đâu."
"Đó là do em là người ngoài cuộc, không có bất cứ tăng cường gì, em cũng đã nói với chị chuyện có cách giải quyết.
Trước không nói em có dao phẫu thuật vung một cái dây thừng liền đứt, cái loại trình độ quy mô đó, em chỉ dùng sức kéo là có thể lợi dụng cân nặng rớt xuống, chị biết em làm được bao nhiêu cái hít xà không?"
Chúc Ương thấy bộ dạng hết lòng càn quấy của cậu, cũng phiền: "Chị nói gì với em hả? Kêu em từ chối, muốn lật trời có phải hay không?"
Chúc Vị Tân không nói, nhưng miệng ngập ngừng hai cái, một người luôn luôn là chị cậu chỉ đâu đánh đó, chỉ có lần này không có nghe lời của cô.
"Được!" Chúc Ương gật đầu: "Được, em lợi hại, chị biết, tùy em."
Trên mặt Chúc Vị Tân vui mừng, nhưng vẻ mặt còn chưa vui xong liền thấy chị cậu rút lấy dây áo buộc áo choàng tắm trên ghế dựa.
Sau đó cứ thế đi ra cửa.
Chúc Vị Tân ngu muội, vội vàng đuổi theo: "Chị, hơn nửa đêm chị đi đâu vậy?"
Chị cậu không có để ý đến cậu, đi thẳng tới phòng khách.
Trong phòng khách có một cái đèn thủy tinh xinh đẹp, xa hoa to lớn, treo ở ngay chính giữa phòng khách.
Chúc Ương đi thẳng tới phía dưới đèn thủy tinh, mang cái ghế từ phòng ăn ra, cả người đứng lên trên.
Toàn bộ quá trình Chúc Vị Tân đều đi theo chị cậu, cả người đều là mơ màng: "Chị ơi, chị làm gì thế?"
"Sửa bóng đèn? Không nhìn thấy đèn đó hư sao."
Tiếp đó Chúc Ương liền đem dây buộc eo móc lên trên một tầng kim loại gần nhất, nhanh chóng rút một kết, sau đó tròng cổ của mình vào --
Lúc này mới nhìn Chúc Vị Tân nói : "Chị bị đủ rồi, bị trò chơi đùa bỡn phải xoay quanh còn chưa đủ, bạn trai cũng bị vùi lấp trong cái hố này, em trai mình lại ngại những ngày sau này quá thoải mái, cũng muốn nín thở chen vào đó."
"Thật sự cho rằng đó là một chỗ để chơi.
Được thôi, em muốn chơi đúng không? Em chơi một mình đi, chị đi trước, mỗi ngày dè dặt lo lắng sợ hãi không biết bao lâu là mất đầu."
"Nếu em một đường đi tới chỗ cao, ngày lễ ngày tết nhớ đốt thêm ít tiền cho chị em là được, có lé tật xấu tiêu tiền như nước này của chị có chết cũng không đổi được rồi.
Nếu ngày nào đó vận may em không tốt thì vừa đúng lúc chị em chúng ta đoàn tụ."
"Chỉ là đáng thương cho cha mẹ chúng ta, nuôi hai đứa bé lớn lên kết quả quay đầu lại là công dã tràng.
Nhưng chết đều chết hết nói những thứ này cũng quá xa."
Nói qua phất phất tay với em trai : "Bái bai! Em cứ vui chơi đi, chị liền đi trước một bước."
Tiếp đó đá văng cái ghế ngồi, Chúc Vị Tân vội vàng ôm lấy chị cậu, nước mắt ào ào tuôn ra --
"Chị, sao chị ác như vậy? Sao ép em như vậy? Em biết chị mới không muốn chết đâu, chị cố ý làm em sợ có đúng hay không? Nhưng thế này em cũng khó chịu, em ép chị của em treo cổ lúc nào chứ?"
"Vậy em từ chối hay không hả?" Chúc Ương quan sát cậu từ phía trên.
Chúc Vị Tân vừa nghe, trên mặt lại hiện ra vẻ mặt xoắn xuýt không tình nguyện, Chúc Ương thấy, làm bộ lại muốn đá ghế ngồi.
Chúc Vị Tân vội vàng nói: "Được được được, em từ chối, em từ chối còn không được sao?"
Tiếp đó lớn tiếng nói: "Con mẹ nó, không nghe được động tĩnh bên ngoài này sao? Thúc giục thúc giục thúc giục, gọi hồn sao? Từ chối, có nghe thấy không?"
Xem ra trò chơi cho Chúc Vị Tân thời gian lựa chọn, vẫn như cũ cũng là chưa tới mấy phút liền có các loại quấy rối trong đầu.
Chúc Ương lấy được kết quả mình muốn, đương nhiên là thả lỏng, mặt lộ vẻ đắc ý --
Nhóc con, đấu với cô, nhỏ có lăn lộn tại chỗ, lớn có cưỡng ép dụ lợi, cô sẽ không để có chuyện nhân nhượng với người trong nhà.
Chết đương nhiên là không thể nào chết, nhiều đồ ăn ngon như vậy, hàng năm đều có quần áo xinh đẹp, ngay thẳng trẻ tuổi xinh đẹp, ai lại đi đi treo cổ làm quỷ le lưỡi duỗi cổ chứ?
Nhưng Chúc Ương vẫn nhìn chằm chằm nét mặt của Chúc Vị Tân, một chút cũng không bỏ qua.
Tiếp đó nhìn cậu từ khó chịu không cam lòng từ từ trở nên trống rỗng mờ mịt, ngay sau đó còn nhìn chung quanh: "Chị, không phải em đến phòng tìm chị sao? Sao chúng ta ở chỗ này?"
Tiếp đó thấy bộ dạng muốn treo cổ của cô, lập tức luống cuống: "Chị làm cái gì vậy -- "
Chưa nói xong liền bị chị cậu ngăn chặn: "Gào cái gì? Đột nhiên chị muốn thử một chút xem móc nối này có bền chắc không mà thôi."
Thấy em trai nhìn cô với nét mặt chị động kinh, trên mặt có chút không nhịn được phất tay một cái: "Được rồi, em tránh ra, chị xuống."
"À!" Chúc Vị Tân nghe lời lui ra từng bước, nhưng lại quên buông tay ra.
Kết quả là kéo Chúc Ương cùng cái ghế ra ngoài, Chúc Ương đang chuẩn bị nới lỏng cổ ra, đột nhiên bị kéo chặt.
Chân vừa đạp ngã cái ghế, nếu không phải là tay Chúc Vị Tân còn chưa nới lỏng, cô liền trực tiếp bị treo ngược.
Nhưng cho dù như thế, cổ vẫn bị siết đến khó chịu: "Ngu ngốc, em đang làm gì thế? Muốn treo cổ chị sao? Mau buông chị ra xuống."
Trong lòng Chúc Vị Tân quýnh lên: "Không phải, chị đừng lộn xộn, em thả ra đây, chị đừng động chân, tay của chị che mắt của em, em không nhìn thấy phía trên."
"Em nhanh lên một chút, chị thì sao, nhiều quỷ quái như vậy cũng không có hại chết chị, chết ở nơi này thì em kêu chị của em phải gặp người khác thế nào hả?"
Hai người luống cuống tay chân, tình huống liền hỗn loạn không dứt, lúc này không biết nơi nào bay tới một cột nước lớn bằng chiếc đũa, cột nước xẹt qua giống như đạn.
Chúc Ương liền nghe được bên tai truyền đến một tiếng vải bị cắt rách, dây áo theo tiếng bị đứt ra.
Cuối cùng cổ của Chúc Ương được tự do, bởi vì quán tính mà hai chị em cùng ngã nhào trên đất.
Bò dậy quay đầu nhìn lại, liền thấy Lộ Hưu Từ nhìn bọn họ chằm chằm với vẻ mặt không tốt lắm.
"Hai người ở nhà rãnh rỗi không có việc gì chơi treo cổ sao?".