Nữ Vương Trở Về, Tổng Giám Đốc Chớ Trốn

Lãnh Liệt Hàn
dường như một khắc cũng không muốn đợi, nhanh chóng ôm lấy bảo bối vào
lòng rồi đi vào trong phòng, 'ầm' một tiếng, cánh cửa bị anh hung hăng
đóng lại. Hạ Du Huyên còn chưa phản ứng kịp đã bị một cỗ hơi thở nam
tính vây quanh, ngay sau đó môi bị chặn lại.

Cô biết Lãnh Liệt
Hàn muốn gì. Cô khẩn trương, không biết nên làm thế nào. Cho nên, hai
tay chỉ có thể nắm chặc thành một quả đấm nhỏ để ở bên người.

Lãnh Liệt Hàn vội vàng hôn sâu khiến cho cô thở không nổi, bàn tay to lớn
miêu tả dọc theo đường cong hoàn mỹ của cô, một đường đi xuống.

Ngẩng đầu, nhìn vào khuôn mặt đỏ ửng đến mức có thể chiên trứng của cô gái nhỏ "Bảo bối, anh muốn em."

Hạ Du Huyên không nói gì, cúi đầu, khiến cho người ta nhìn không rõ biểu
tình của cô. Chỉ là quả đấm nhỏ ở bên người đã dần dần buông lỏng. Lãnh
Liệt Hàn tà mị nở nụ cười, ôm lấy cô đi về phía chiếc giường.

Mới vừa để người trong ngực xuống giường, thân thể nặng nề của người đàn
ông liền đè lên trên. Không kịp chờ đợi liền nhanh chóng cởi ra toàn bộ
vướng bận trên cơ thể hai người.


"Hàn. . ."

Lãnh Liệt Hàn
nhìn người con gái đang khẩn trương sợ hãi ở phía dưới mình, trấn an nói "Bảo bối ngoan, không đáng sợ như em nghĩ đâu."

"Nhưng người khác nói lần đầu tiên của con gái là rất đau. . . . ." Nói xong, Hạ Du Huyên khẩn trương siết chặt góc chăn.

Đôi mắt rét lạnh màu xanh lam của Lãnh Liệt Hàn nhìn chằm chằm vào cô "Người khác? Là ai?"

Hạ Du Huyên nhìn thấy ánh mắt kinh khủng đó của anh, quả quyết không nói ra "Em. . . chính là . . . em tự biết."

Lãnh Liệt Hàn hừ lạnh một tiếng, bàn tay to lớn xoa nhẹ lên nơi đầy đặn no
đủ, co dãn mười phần đẫy đà. Đầu ngón tay đè xuống chấm nhỏ thẳng đứng
màu đỏ.

Hạ Du Huyên hít một trận khí lạnh. Khẩn trương nhắm chặt mắt lại, không dám nhìn vào người đàn ông trước mặt.

"Bảo bối, mở mắt, nhìn anh." Người đàn ông lên tiếng, cực thấp, cực khàn, rất có từ tính.

Hạ Du Huyên nằm trên giường, mái tóc màu rượu đỏ giống như những sợi tảo
biển nhẹ nhàng rũ ra xung quanh, đó là nét đẹp tự nhiên đến cực hạn.

Hàng lông mi thật dài khẽ rung lên một cái, tuyên bố rõ ràng nội tâm cô
đang rất khẩn trương, vầng trán đầy đặn, đôi lông mày thanh nhã, đôi môi đỏ mọng bị cắn nhẹ và chiếc cằm xin xắn.

Giống như tuyệt thế mỹ
nhân từ trong Dao Trì bước ra, lại phảng phất như tiên nữ đứng trên đám
mây bồng bềnh, cũng giống với Tiểu Long Nữ không rành thế sự chậm rãi đi ra từ Cổ Mộ. Lại vừa có thể so sánh với trí tuệ của Hoàng Dung.

Lãnh Liệt Hàn ở phía trên cô, ngưng mắt nhìn cô. Cô vẫn rất đẹp, giờ khắc này càng đẹp đến cực hạn.

"Bảo bối, không mở mắt sao?" Lãnh Liệt Hàn cười khẽ.

Hạ Du Huyên đáng yêu lắc lắc chiếc đầu nho nhỏ.

Lãnh Liệt Hàn không vội, nhìn đường cong vòng eo duyên dáng của cô, dịu dàng nắm chặt. Hơi hơi nằm nghiêng về một phía. Hiện lên trong mắt anh, chỉ
có cặp mông tròn ngạo nghễ vểnh cao cùng hai chiếc chân thon dài thẳng
tắp đang chồng lên nhau.

Mỗi lần ánh mắt của anh rời đến một chỗ. Cô đều cảm thấy ánh mắt nóng bỏng này.

Người đàn ông lại một lần nữa áp thân đè lên, bàn tay to lớn nhẹ nhàng nắn
vuốt nơi tròn trịa mê người đó của cô. Thân thể Hạ Du Huyên khẽ run lên
một hồi, mở mắt, nhìn vào vóc người đẹp đẽ mà khoẻ khoắn của anh. Trừ
khuôn mắt tuấn mỹ mê người đến điên đảo chúng sinh đó ra, vóc người của
anh cũng vô cùng kiện mỹ mà lại không quá cường tráng, không giống như
những người đàn ông Âu Mỹ vai u thịt bắp.

Cô rất đẹp, đẹp đến mức khiến cho người khác không thể rời mắt, lúc này lại càng làm cho người ta hít thở không thông.

Anh rất tuấn tú, giống như yêu nghiệt mê hoặc chúng sinh, cả người lộ ra khí thế vương giả.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận