Nữ Vương Trở Về, Tổng Giám Đốc Chớ Trốn

Thế nhưng. . . Hội nghĩ diễn ra còn chưa tới năm phút, đèn đỏ báo động đã vang lên.

Ngoại trừ Lãnh Liệt Hàn và cô nhóc đang co người ngồi trên ghế sofa ra, tất cả mọi người đều sửng sốt đứng dậy, phải biết rằng, hội nghị lần này quan trọng như thế nào, nếu như bị lộ ra ngoài, công ty có thể sẽ phải tổn thất đến hơn một tỷ.

Bảo vệ xông vào "Tổng giám đốc, không xong rồi, hệ thống giám sát tối đen, không khởi động lại được nữa."

"Chuyện gì xảy ra? Tại sao có thể như vậy?" Phác Cận Huệ cũng bị rối loạn, gõ gõ bàn phím, nhưng làm thế nào cũng không có tín hiệu.

Lúc này, đôi chân thon dài của người đàn ông bước xuống, đi đến trước ghế sofa, dụ dỗ cô gái "Bảo bối, em tới thử xem sao?"

Hạ Du Huyên ngước mắt lên nhìn, đứng dậy, đi đến phía trước màn hình, ngón tay thon dài thần tốc gõ trên bàn phím. Không đến một phút, toàn bộ hệ thống khôi phục lại bình thường.

Tất cả mọi người đều tỏ ra vô cùng kinh ngạc về khả năng của cô trước mặt. Thế nhưng vẻ mặt Phác Cận Huệ vẫn lúng túng xấu hổ như trước, hơn nữa lại càng không cam lòng.

"Tổng giám đốc, vừa mới tra ra được, là do viruts độc từ. . . từ. . . " Một người bảo vệ khác đi vào, dè dặt nhìn thoáng qua Phác Cận Huệ.

"Là người nào? Rốt cuộc là ai?" Các vị quản lý cấp cao bắt đầu hô to.

"Là, là xuất phát từ máy tính của thư ký Phác." Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Phác Cận Huệ, lúc này, cô ta đang hết sức kinh ngạc.

"Không, không phải tôi, thật sự không phải tôi. Tổng giám đốc. . ." Phác Cận Huệ ra sức khoát khoát cánh tay.

"Cái gì? Thư ký mới tới lại dám cả gan tiết lộ bí mật?"

"Đúng vậy, tổng giám đốc, tôi nghĩ chuyện này nên báo cảnh sát."

"Bảo bối, em nghĩ nên xử trí như thế nào?" Thế nhưng lúc này Lãnh Liệt Hàn lại trưng cầu ý kiến của Hạ Du Huyên.

"Hàn, em nghĩ không nhất thiết phải báo cảnh sát, để cho cô ấy thu xếp lại đồ đạc là được rồi." Hạ Du Huyên bày ra gương mặt không đành lòng.

Người đàn ông nhếch môi, ôm lấy Hạ Du Huyên "Ừm, làm theo lời bảo bối. Thanh Long, Ngân Long ở lại."

"Vâng, Boss." Thanh Long, Ngân Long đồng thời đáp lại.

Bên trong xe thể thao

Lãnh Liệt Hàn nhìn bảo bối trong ngực "Nhóc con, em có biết chỉ một chút xíu thông tin vừa rồi bị lộ ra, anh sẽ tổn thất bao nhiêu không?"

"Chậc, mới một tỷ ba thôi mà, tổng giám đốc sẽ không vì con số nhỏ như vậy mà tính toán với một người nghèo như em đó chứ." Hạ Du Huyên ủy khuất chớp chớp hai mắt.

"Nhóc con." Người đàn ông nhếch môi, hung hăng hôn lên.

Hồi lâu sau, người đàn ông mới rời khỏi cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào kia. Hạ Du Huyên cẩn thận quan sát sắc mặt người đàn ông.

"Hàn, em không có làm tổn thất một chút tiền nào của công ty a, thật đó, đấy chỉ là thủ thật che mắt mà thôi." Hạ Du Huyên vẫn sợ người đàn ông tức giận, cấp tốc giải thích.

"Nhóc con, ngay cả anh em cũng dám gạt rồi hả? Hử?" Lãnh Liệt Hàn lại cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng.

"Anh còn không biết, bảo bối nhà anh là cao thủ máy tính hay sao?"

"Không tính là cao thủ, thế nhưng từ một chiếc máy tính mà thâm nhập vào một chiếc máy tính khác thì rất đơn giản. Anh thử nghĩ xem, máy tính của anh và máy tính của Phác Cận Huệ được kết nối với nhau, vì vậy để gửi đến một chút thứ linh tinh vào đó là rất dễ dàng nha." Hạ Du Huyên nói.

"Tiểu bại hoại thông minh." Lãnh Liệt Hàn sủng nịnh cười, cọ cọ lên chiếc mũi cao thẳng của cô.

"Vừa rồi anh đã nói, nói rằng thật thảm khi yêu phải tiểu bại hoại như em. Vậy anh sẽ không hối hận đó chứ?"

"Yêu tinh." Nói xong, một lần nữa bá đạo hôn lên đôi môi đỏ mọng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui