Nữ Vương Và Trung Khuyển

Ngoài hành lang, Hứa Mạt gọi điện về cho ba: "Ba, ngày mai ba đi dự hội nghị không sao chứ? "

"Tử Hoành hiện tại thế nào rồi?" Hứa Minh Sơn hỏi.

Hứa Mạt nhìn thoáng qua cánh cửa: "...... Đều ổn...... Rất tốt."

"Ừ, khỏe lại là tốt rồi, con cứ ở bên đó xử lý ổn thỏa mọi việc, không cần sốt ruột, bên này đã có ba lo."

"...... Vâng, con cảm ơn ba."

"Cảm ơn cái gì, muốn cảm ơn, từ lúc con sinh ra tới giờ đều khiến cho cha sứt đầu mẻ trán, có cảm ơn tới sang năm cũng không hết....hahaha......"

"...... Vâng, cha đại nhân đại lượng....."

"......"

Hứa Mạt trong lòng có chút áy náy. Thân thể cha còn chưa hoàn toàn bình phục, không nên làm việc vất vả, nhưng với tình hình trước mắt cô không thể bỏ Tử Hoành ở đây mà bay về được.

Hứa Minh Sơn tắt điện thoại, Hứa Mạt đang định trở lại trong phòng, mới xoay người liền tiến ngay vào vòng tay ấm áp của một người: "Tử Hoành? Sao anh lại --"

"Suỵt, đừng nói chuyện......" Lục Tử Hoành ôm trọn cô vào ngực, cô trong lòng anh thật nho nhỏ mềm mại: "Để anh ôm em một lát."

Lục Tử Hoành thừa dịp trong phòng không có ai, vụng trộm chạy ra ngoài. Mới uống thuốc xong, tinh thần vẫn chưa tỉnh táo hẳn. Lực Tử Hoành ôm vợ, cảm nhận được trước bụng vợ yêu hơi nhô lên chạm vào bụng mình.

"Anh vừa mới uống thuốc, mau trở về nghỉ ngơi!"

"Em ngày mai phải đi?"

Hứa Mạt lắc đầu: "Ngày kia."

Lục Tử Hoành nắm cổ tay Hứa Mạt cùng nhau đi xuống tầng dưới.

"Anh đưa em đi đâu? Thân thể anh chưa tốt cần nằm trên giường nghỉ ngơi......"

Lục Tử Hoành không để ý tới kháng nghị của Hứa Mạt, kéo cô đi xuống tầng.

Hai người tay nắm tay cùng nhau đi ra khỏi cửa viện y học.

"Chúng ta đi đâu?"

Lục Tử Hoành thả chậm cước bộ, để Hứa Mạt kịp đuổi theo.

Trời ngả về chiều, sắc mây đỏ cam vương chút bóng tối đang dần tiến đến. Trên ngã tư đường vô cùng yên ắng, màu đất thâm nâu trốn kín dưới bóng cây rậm rạp xen kẽ các cành lá, uốn lượn gấp khúc cho tới tận phía tây chân trời. Xa xa lượn lờ sương mờ, ánh nắng chiều cố xuyên qua tầng mây để chiếu xuống mặt đất, mênh mang u buồn.

Lục Tử Hoành kéo Hứa Mạt bước lên thềm đá cao cao, đứng trên tháp canh nhìn xuống hoa viên, quang cảnh trước mắt mênh mông cây cối chen chúc nhau thành một khoảng rừng dài vô bờ.

"Đến rồi."

Hứa Mạt giương mắt nhìn ra, xa xa hoàng hôn như họa, cả khoảng trời lá phong đỏ rực như lửa, gió thổi qua, rào rào từng trận màu đỏ đung đưa như đốt cháy cùng hoàng hôn. Lá phong Canada, thật đẹp!

"Đẹp quá......" Hứa Mạt không kìm lòng được bật thốt lên. Sắc màu mênh mang đỏ rực mà yêu dã*, chiếu rọi cùng hoàng hôn, mang vẻ kích - tình nóng bỏng mà ấm áp ôn nhu.

(*) tính từ miêu tả hình dáng đẹp lộng lẫy của người con gái. Trong câu này ngụ ý so sánh cảnh rừng phong cũng xinh đẹp và quyến rũ như vậy.

"Thật đẹp. Nhưng đẹp nhất là em......"

Hứa Mạt quay đầu, hoàng hôn chiếu rọi vào đôi mắt trong suốt của anh, so với ánh nắng chiều và lá phong anh còn mê người hơn, ôn nhu hơn. Trên mặt cô lại có chút thẹn thùng.

Lục Tử Hoành vuốt ve hai má Hứa Mạt: "Anh luôn luôn nhớ tới một người nhưng không biết là ai, hôm nay rốt cuộc cũng biết được.... Nỗi nhớ người đó hóa ra là em, chính em. Không thấy em, anh sẽ buồn bã và khổ sở, nghe không thấy tiếng nói của em anh sẽ nhớ nhung vô cùng, em khóc, lòng anh đau......."

"Tử Hoành......"

Lục Tử Hành ôm lấy Hứa Mạt, ngồi trên thềm đá. Một bàn tay xoa nhẹ nhàng lên bụng Hứa Mạt: "Đây là con của anh?"

Hứa Mạt trắng mắt oán trách, thụi anh một đấm: "Còn không phải là ông chồng xấu xa như anh........." Nghĩ nghĩ: "Anh thật không nhớ rõ sao? Cha mẹ, bạn bè của anh ở quê nhà?!"

"Có chút mơ hồ, thường xuyên có một vài đoạn trí nhớ ngắn lướt qua trong đầu, nhưng không biết những hình ảnh đó là ai."

"Không sao cả, từ từ sẽ nhớ ra."

Anh tựa đầu lên vai cô, ngón tay vuốt ve lòng bàn tay mềm mại của Hứa Mạt, triền miên, thương tiếc.

Phía xa, áng mây đỏ cuối cùng dần dần bị bóng tối vây kín.

"Tử Hoành, chúng ta trở về thôi. Trời đã bắt đầu tối rồi." Hứa Mạt nhẹ nhàng giục anh trở về. Anh đã gục trên đầu gối vợ yêu ngủ từ lúc nào, yên tâm ngủ say. Hứa Mạt lại ngồi thêm lúc nữa, đầu thu buổi tối gió mát, sau lưng cảm nhận được chút khí lạnh, không khỏi sợ run cả người.

"Thực xin lỗi, chân em đã tê rần rồi? Em nên gọi anh dậy." Lục Tử Hoành tỉnh lại.

"Em chỉ muốn ngồi lâu thêm chút nữa.." Hứa Mạt cười.

Hứa Mạt và Lục Tử Hoành đón xe bus đi lên phố Toronto.

Dưới trời đêm Toronto, cả dãy phố như một dải ngân hà, đem thành phố phân cách ra làm hai. Bắc nam đông nghẹt người đi đường, dòng xe chạy như nước, có khi chậm có khi nhanh, từng chiếc xe taxi đỗ lại mở cửa đón khách, có người tao nhã uyển chuyển, có người khí thế vạm vỡ....Từng cột đèn đường tỏa sáng chiếu xuống thân cột sơn đen, tạo nên một bức tranh nghệ thuật đậm nét phương Tây.

Cô và anh nắm tay nhau hòa trong đám đông đi tới đi lui nhộn nhịp.

"Hai ta đã từng như thế này, cùng nắm tay nhau đi dạo phố đúng không em?"

Lục Tử Hoành hỏi Hứa Mạt, trong ánh mắt phản chiếu ánh đèn nê ông đang tỏa sáng.

"Đương nhiên. Anh còn mở một cửa hàng gốm sứ trên phố. "

"A? Theo như những tin tức mà em đã nói, em là một đại tiểu thư, còn anh chỉ là một bình dân nhỏ bé, anh đây chẳng phải trèo cao sao?!"

Hứa Mạt quay đầu, nét mặt nghiêm túc, nắm chặt tay anh nói: "Anh...... Rốt cục phát hiện."

"Này!"

Hứa Mạt ha ha cười, cười đến nỗi không để ý trước mặt, thiếu chút nữa đụng vào chiếc xe nôi trẻ con.

"Cẩn thận!" Lục Tử Hoành vươn tay kéo cô vào trong lòng.

Người phụ nữ trẻ đang đẩy xe nôi liên tục xin lỗi: "Thực xin lỗi thực xin lỗi......"

Cô gái đó nói tiếng Quảng Đông. Canada có rất nhiều di dân tới đây. Hứa Mạt tâm tình vui vẻ, dùng tiếng Quảng Đông không mấy lưu loát của mình trả lời cô ấy "Không có gì, không có gì", chọc cho Lục Tử Hoành cười liên tục, nhéo nhéo cánh mũi Hứa Mạt.

"Không phải em nên nói rằng "Không sao cả" thay vì "Không có gì" ư."

Lục Tử Hoành nói một câu đúng tiêu chuẩn, Hứa Mạt kỳ quái: "Anh học tiếng Quảng Đông từ lúc nào?"

Lục Tử Hoành một tay ôm thắt lưng Hứa Mạt, một tay cảm nhận khuôn mặt mịn màng của cô: "Là Tĩnh Nhã dạy anh."

Đúng rồi, Chu Tĩnh Nhã nói chuyện mang theo chút khẩu âm người Quảng Đông. Hứa Mạt giống như bị nghẹn một cục nước đá trong bụng, cả giận nói: "Không được thân cận với cô ta quá nhiều, anh nhớ không? Không được đến gần cô ta, anh cách cô ta càng xa càng tốt, biết chưa!"

Lục Tử Hoành nhìn khuôn mặt đang phồng lên của cô cười cười: "Cô ấy cũng chỉ là trợ lý cho bác sĩ phụ trách chữa bệnh cho anh mà thôi. Hơn nữa cô ấy cũng là con nuôi của mẹ đẻ anh, anh với cô ta cái gì cũng không có, em không cần suy nghĩ lung tung."

Hứa Mạt cao giọng nói: "Cái gì mà "Mẹ", dì Bích mới chăm sóc anh mấy tháng, sao có thể so với người đã dưỡng dục anh hai mươi mấy năm, bà ấy mới đích thực là "Mẹ", bà ta cũng xứng sao!"

"Được rồi, được rồi. Em đừng giận." Lục Tử Hoành lấy lòng: "Dì Bích đã nói rõ thân thế của anh rồi, tuy anh không nhớ được nhiều lắm nhưng anh biết bà ấy đã bỏ rơi anh, và có một đôi vợ chồng đã nhận nuôi anh tới tận bây giờ."

Cô nghe anh nói lại có chút đau lòng: "Được rồi, anh đã nói không có gì thì thôi...."

Hứa Mạt buồn cười bắt chước lặp lại câu vừa nãy càng làm cho Lục Tử Hoành cảm thấy cô thật đáng yêu: "Lại được nhìn thấy em, thật tốt... Mấy tháng qua anh luôn suy nghĩ, nghĩ hoài giờ mới hiểu được........"

Lục Tử Hoành vuốt ve bụng của Hứa Mạt, cảm nhận một trận xao động trong lòng bàn tay: "Đứa nhỏ nhớ cha nó này."

"Không đứng đắn!" Hứa Mạt liếc trắng mắt, tại sao anh giống như một tên vô lại thế chứ: "Nếu em không phải vợ anh, nếu người anh yêu từ trước là Chu Tĩnh Nhã, mà hiện tại anh nhận sai người......... Làm sao bây giờ?"

"Đừng suy nghĩ lung tung."

"Em nói nếu thôi...... Nếu?"

Lục Tử Hoành đang muốn nói chuyện, di động vang lên -- là Chu Tĩnh Nhã gọi tới. Hứa Mạt ở trong lòng anh chỉ liếc mắt một cái là thấy ai gọi tới, tâm tình không vui. Lục Tử Hoành nhìn thoáng qua nét mặt trầm xuống của cô, không do dự tắt cuộc gọi tới.

"Vì sao không tiếp?"

"......"

"Nếu là bạn bè, anh sẽ không tắt máy...... Em biết, nếu em không ở đây cùng anh, anh nhất định sẽ nghe điện thoại đúng không? Anh tính giấu em nói nhỏ với cô ta cái gì?"

Hứa Mạt càng nói càng thái quá, càng nói càng nồng mùi giấm chua. Hơn ba tháng nay, cô nàng "có ý đồ xấu" kia mỗi ngày đều chăm sóc người mất trí như anh, bảo sao cô không yên lòng chứ?

"Không có, em cũng đừng suy nghĩ nhiều." Đối với sự chất vấn nghi ngờ của cô làm anh thật bất đắc dĩ không biết nói sao cho đúng.

"Em không nghĩ bậy, ánh mắt cô ta nhìn anh cứ lòe lòe tỏa sáng, không phải cái nhìn của một người bạn. Anh phải tránh xa cô ta, biết không? Phải tránh xa, đáp ứng em!!"

"Cô ấy cũng chỉ làm việc theo lệnh cấp trên, phụ trách bệnh tình cho anh thôi mà. Hồ sơ giấy tờ khám chữa bệnh đều do cô ấy giữ, những nhân viên khác không hiểu biết về........." Nếu để người khác tới chăm sóc và kê đơn thuốc cho hắn, chắc chắn sẽ bị chậm mất mấy ngày không về nước cùng với vợ yêu được.

Hứa Mạt nghe xong tức giận trào dâng, dãy dụa khỏi vòng tay anh: "Em chỉ biết anh và cô ta có mờ ám với nhau. Anh đừng chạm vào em nữa......"

Lục Tử Hoành không cho cô thoát khỏi, chết sống không buông, Hứa Mạt ở trong lòng anh giương nanh múa vuốt, giống như con cọp nhỏ, Lục Tử Hoành cố giữ vững tâm tình, bất đắc dĩ dỗ dành, trong tâm dậy lên vị ngọt hơn cả mật ong, mãnh liệt ôm lấy cô, chôn ở gáy cô thì thầm: "Je t"aime......" [ tiếng Pháp: Anh yêu em. ]

Hứa Mạt nghe thấy anh thổ lộ, động tác thoáng chậm lại, nhưng khẩu khí còn chưa tiêu tán hết: "Cái gì vậy, em nghe không hiểu."

"Ich liebe dich......" [ tiếng Đức: Anh yêu em ]

Động tác giương nanh múa vuốt của cô lại nhỏ thêm chút nữa, biến thành nhẹ nhàng đánh anh: "...... Vẫn nghe không hiểu......"

"Ti amo, Ti voglio bene." [ tiếng Ý: Anh yêu em ]

Tiếng nói của anh càng thêm mềm nhẹ vuốt ve, thủ thỉ bên tai cô như dụ hoặc đầy mê hồn. Hứa Mạt chịu không nổi, tai chuyển thành màu hồng, cảm xúc đê mê chuyền khắp người, làm cơ thể cô nhũn cả ra.

"Hiện tại anh lại hoa ngôn xảo ngữ cái gì thế chứ...."

Lục Tử Hoành tiếp tục dùng các ngôn ngữ khác lặp đi lặp lại ý câu "Anh yêu em", Cô có vài tiếng nghe không hiểu anh đang nói tiếng nước nào. Anh vẫn nhớ rõ một số ngôn ngữ khác nhau, chỉ là trí nhớ anh tạm thời có chút hỗn loạn, từ từ sẽ nhớ ra.

Ngã tư đường phồn hoa có hai người đang ôm nhau, chàng trai ghé vào tai cô gái thì thầm, di động vẫn vang lên hiện tên người gọi - Chu Tĩnh Nhã, một lần nữa tên người này biến mất khỏi màn hình điện thoại. Thế giới của hai người chỉ xoay quanh chính họ, không có tác động ngoại lực nào có thể làm phiền đôi trai gái lúc này.

"Mạt, anh muốn cůng em vĩnh viễn ở bên nhau........" Màu sắc rực rỡ của ngọn đèn chiếu trên chiếc áo của anh, thản nhiên rực rỡ như thể trần thế phồn hoa này chỉ là cát bụi. Trong lòng Hứa Mạt dập dờn như sóng cuộn, một cảm giác động lòng thổn thức.

"Được, cả đời này anh và em mãi mãi bên nhau...."

Lục Tử Hành mỉm cười: "Trễ rồi, chúng ta nên về thôi."

Hai người kêu taxi, trở về viện y học. Chân vừa bước tới ngoài cửa viện y học liền bắt gặp thân ảnh màu trắng thanh tú đang tiến lại gần. Chu Tĩnh Nhã bắt lấy cánh tay Lục Tử Hoành, nhìn anh từ trên xuống dưới.

"Dật, anh đã đi nơi nào! Anh hù chết em! Thiếu chút nữa em đã gọi cho cảnh sát." Đôi mắt hiện lên vẻ sốt ruột, lo lắng.

"Vợ chồng lâu ngày gặp nhau mà thôi. Chu tiểu thư không cần khẩn trương quá mức như vậy." Trong giọng nói Hứa Mạt không nhịn được phát ra địch ý, ánh mắt dừng lại trên cánh tay Chu Tĩnh Nhã đang nắm lấy tay Lục Tử Hoành.

Đối với địch ý của Hứa Mạt Chu Tĩnh Nhã nhìn thấy rõ ràng, dù ánh mắt tỏa ra sức nóng từ Hứa Mạt cũng không làm cho Chu Tĩnh Nhã buông tay Lục Tử Hoành, ngược lại cô ta còn đỡ lấy anh: "Dật, ngày hôm nay anh nên nghỉ ngơi mới phải. Tự dưng đi ra ngoài lâu như thế sẽ ảnh hưởng rất lớn tới thân thể, sao anh không nghe lời em dặn chứ...."

"Bởi vì cô không phải vợ anh ấy cho nên anh ấy không nghe lời cô cũng đúng thôi." Hứa Mạt mở miệng làm cho Chu Tĩnh Nhã nghẹn họng..

Chu Tĩnh Nhã cũng là tiểu thư danh giá, sinh ra đã trở thành hòn ngọc quý trên tay cha mẹ làm sao có thể nuốt trôi cục tức này: "Hứa tiểu thư nói chuyện thật sự là không lễ phép."

"Hừ... Cầm tay chồng người khác nồng thắm ân cần trước mặt vợ người ta, chính là lễ phép của cô?"

"Cô!" Chu Tĩnh Nhã nghẹn lời, ngực phập phồng nhưng vẫn kiên trì không buông tay. Mấy tháng này đều một tay cô ta chăm sóc cho Dật: "Cô làm vợ của Dật, mấy tháng trời cũng không thấy mặt cô đâu, giờ cô đứng đây chất vấn tôi? A, Hứa tiểu thư quả là người vợ phụ đức a?!"

(hiền lương thục đức)

"Thật có lỗi, cái gì mà "Phụ đức" tôi quả thật chưa từng nghe qua. Tôi chỉ biết là, lấy đồ của người khác là trộm, muốn tranh chồng của người khác, cũng là trộm, loại chuyện này, không phải người có "Đức" làm a."

Sinh ra trong gia đình thư hương thế gia, Chu Tĩnh Nhã chưa bao giờ chịu nhục nhã như hôm nay, lại không phản bác được một câu, hít khí vài giây, miệng cố nặn ra nụ cười: "Tôi chỉ muốn dìu Dật đi nghỉ ngơi, dù sao cô cũng là phụ nữ có thai, hành động không tiện hơn nữa sẽ sinh ra mệt mỏi.... Hứa tiểu thư không khỏi... tưởng tượng quá nhiều. "

Hứa Mạt cũng đáp trả bằng một nụ cười tỏa nắng rực rỡ: "Kỳ thật tôi không để ý cô gọi tôi một tiếng Lục phu nhân."

Lục Tử Hoành thủy chung vẫn duy trì trầm mặc, Chu Tĩnh Nhã vẫn không buông tay, Lục Tử Hoành dứt khoát rút tay lại cầm tay Hứa Mạt, hai người thân mật đi trở về phòng.

Bàn tay Chu Tĩnh Nhã trống trơn, buồn bực nhìn hai người rời đi. Hơn ba tháng, cô ta chăm sóc anh đã thành thói quen, trở nên tự nhiên không cố kị. Lúc trước anh ngỡ ngàng, mờ mịt không nhớ rõ chuyện gì, tính khí lạnh lùng, táo bạo, cô ta dốc lòng chiếu cố, giảng giải. Vì luôn quan sát chăm sóc bệnh tình của anh mà có nhiều đêm cô ta không chợp mắt, bỏ phí bao nhiêu tâm huyết..... Hai người như hình với bóng, mọi người trong viện y học ai cũng nói cô và Dật đẹp đôi, đến cả mẹ nuôi Thẩm Gia Bích cũng mở một con mắt nhắm một con mắt. Hiện tại lại đột nhiên xuất hiện một người phụ nữ tới đoạt đi hết thảy tâm huyết của cô ta... Cô ta làm sao có thể cam tâm?

Mấy người Dương Thục Du không có trong phòng, dì Bích đã đưa họ đến khách sạn để nghỉ ngơi.

Hứa Mạt đã sớm gọi điện thông báo cô và Tử Hoành sẽ đi ra ngoài cho Dương Thục Du biết cho nên Chu Tĩnh Nhã không thể không biết. Cô ta tỏ vẻ sốt ruột là cố ý, liên tục gọi điện thoại cho Tử Hoành cũng là cố ý. Sợ Tử Hoành bỏ chạy cùng cô? A ha. Thật buồn cười.

Hứa Mạt đi xuống tầng 4 lấy vài thứ, Chu Tĩnh Nhã nhân cơ hội sáp lại gần Tử Hoành, từ phía sau ôm lấy anh: "Anh vừa rồi đối xử với em như thế.... Làm cho em rất buồn....Vừa nãy sao không mở miệng nói giúp em, cứ để cô ta bắt nạt em........"

Lục Tử Hoành tránh thoát cái ôm của cô ta: "Tôi thật sự cảm kích cô đã tận tâm chăm sóc tôi trong thời gian qua, nhưng cô ấy là vợ tôi và cô ấy là người quan trọng nhất của tôi......"

"Có bao nhiêu quan trọng? Anh thương cô ta như thế, mà bao lâu rồi cô ta mới tới tìm anh, tới cả một cuộc điện thoại cũng không có, cô ta căn bản không quan tâm anh. Với lại từ trước anh đâu có nhớ gì, cũng không nhớ được cô ta không phải sao? Anh vậy mà vẫn yêu cô ta được sao." Về những cuộc gọi, kỳ thật chính cô ta bảo Thẩm Gia Bích không cho Hứa Mạt và Tử Hoành liên hệ với nhau.

Ánh mắt anh hiện lên tia mê mang mông lung, quả thực anh vẫn không nhớ rõ cho lắm, nhưng....

"Tôi tuy không nhớ rõ có yêu hay không yêu cô ấy. Dù vậy chỉ liếc mắt một cái, tôi biết rõ nửa đời sau tôi vẫn mãi yêu cô ấy."

Chu Tĩnh Nhã kinh hãi mở to đôi mắt, trong lòng hoảng hốt: "Là em ngày đêm bên cạnh chăm sóc anh. Không lẽ anh đã quên có một lần vì chăm sóc cho anh mà em tụt huyết áp té xỉu, suýt chút nữa em gặp nguy hiểm... Anh sao có thể... Có thể đối xử với em như vậy........."

Chu Tĩnh Nhã chất vấn, dùng ánh mắt trách cứ anh, Lục Tử Hoành có chút áy náy, mắt chuyển nhìn xuống nền nhà: "Cô từng nói với tôi, cô là vợ tôi... Cô đã lừa tôi........"

Chu Tĩnh Nhã thương tâm: "Chẳng lẽ em làm vợ anh không tốt sao? Em so với cô ta tốt hơn, dáng người đẹp hơn, xinh hơn........" Cô kích động ôm lấy anh: "Đêm nay để cô ta đi khách sạn nghỉ ngơi, em lưu lại cùng anh, tốt hơn........."

"...... Tuy rằng vẫn không nhớ rõ nhưng ở trong lòng tôi, cô ấy là người con gái đẹp nhất tốt nhất thế gian này...."

Cửa đột ngột mở ra kèm theo một cơn gió nhẹ, Chu Tĩnh Nhã phát hoảng, vội vàng buông Lục Tử Hoành ra--

Khuôn mặt tối đen của Hứa Mạt xuất hiện ngay cạnh cửa phòng nhìn chằm chằm hai người, hướng Chu Tĩnh Nhã nói: "Cô còn không đi, đang chờ được nghe chửi?"

Lục Tử Hoành liền phát hoảng, trong mắt chỉ có Hứa Mạt, một đôi mắt cố giải thích -- không cần tức giận, anh và cô ta cái gì cũng đều không có.

Tình ý trong mắt Tử Hoành dành cho Hứa Mạt, Chu Tĩnh Nhã đều thấy rõ mồn một, lòng chua xót, đôi mắt ngấn nước. Chu Tĩnh Nhã cắn môi, bức nước mắt không tuôn rơi, cố gắng nở nụ cười: "Thời gian không còn sớm, tôi còn vài việc cần xử lý, nên, đi trước......"

Chu Tĩnh Nhã đi sát qua người Hứa Mạt, ngừng một chút quay đầu nhìn Hứa Mạt nói: "Phụ nữ có thai vẫn không nên vận động mạnh, sẽ ảnh hưởng không tốt tới thai nhi."

"Không phiền Chu tiểu thư quan tâm." Hứa Mạt dựa sát vào trong lòng Tử Hoành, giương lên nụ cười chiến thắng, nhìn Chu Tĩnh Nhã nói: "Ngủ ngon."

Chu tĩnh Nhã tâm tình tức giận, cổ vươn cao về phía trước, mỉm cười ưu nhã xoay người bước đi. Chu Tĩnh Nhã đi tới góc hành lang, bước chân trở nên gấp gáp, hô hấp tăng lên dồn dập. Hứa Mạt, cô không thích cô ta. Cô cứ cười đi!

Chu Tĩnh Nhã vừa đi, Hứa Mạt lập tức nhảy khỏi vòng tay của Tử Hoành: "Lục Tử Hoành, anh đã cô phụ lòng em! Cư nhiên còn cùng cô ta diễn vai vợ chồng!!!"

Cô tức giận tới nỗi nước mắt đảo quanh, cô đứng ngoài cửa lời cần nghe đều nghe thấy hết, cô chỉ đứng đó không xông vào, chỉ muốn nghe xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

"Cô ta nói dối anh, lừa anh. Lúc đó anh không nhớ gì cả........."

Hứa Mạt đánh gãy câu nói của Tử Hoành, lửa giận rống lên: "Cho nên hai người liền làm vợ chồng?!"

Anh sao có thể như vậy, sao lại không nhớ ra cô và anh mới là vợ chồng đích thực, lại nhận người khác làm vợ trong suốt thời gian qua. Lục Tử Hoành vừa bực mình vừa buồn cười, dỗ dành cô: "Anh khi đó đều nằm trên giường bệnh, mũi thì cắm ống dẫn, cả người không nhúc nhích như thế nào "Làm vợ chồng" a..... Hửm? Đều là do cô ta tự biên tự diễn tự nguyện, anh cănbản chưa từng...."

"......Cô ta tự biên tự diễn tự tình nguyện, vậy mà anh dung túng cô ta. Nói đến cùng chỉ vì sắc đẹp câu dẫn nên anh mắt nhắm mắt mở mặc kệ cô ta. Thế mà mở miệng em là tốt nhất, xinh đẹp nhất, anh hẳn đã tự động xóa hình ảnh em đi từ lâu rồi......."

"Được, em nói cái gì thì chính là cái đó.... Bé cọp nhỏ của anh...."

"......"

Hứa Mạt đang tức giận, bỗng nhiên Tử Hoành có chút khác thường:

"Vừa nhìn thấy em, anh liền có cảm giác kỳ quái...... Thân thể có một chỗ thật không thoải mái......"

Lục Tử Hoành sắc mặt lộ vẻ thống khổ.

Hứa Mạt kích động hỏi han: "Làm sao vậy? Có phải đầu đau hay không? Nếu nghĩ không ra thì không cần ép mình cố nhớ ra. " Trên TV vẫn thường có cảnh người bị mất trí nhớ mà cố nghĩ để nhớ ra đầu sẽ đau đớn vô cùng.

Sắc mặt của anh càng thêm thống khổ, cơ thể nhẹ lảo đảo, mang theo Hứa Mạt ngã luôn trên giường: "Mạt, chỗ này của anh... không thoải mái......"

"Làm sao?" Hứa Mạt sốt ruột.

"Chính là nơi này......" Thanh âm của anh càng ngày càng suy yếu, kéo tay của Hứa Mạt hướng tới địa phương không thoải mái tìm kiếm. Cô giật mình, nắm tới nơi không thoải mái trong miệng anh cô liền cả kinh — nóng nóng, cưng cứng..này...

"Lục Tử Hoành! Lưu manh!!"

Lục Tử Hoành đè nặng Hứa Mạt, uỷ khuất chu môi.

"Anh đã ba tháng không có......"

"......Em là phụ nữ có thai!"

"Bốn tháng... em có thể......"

"Con trai anh đang ở trong bụng em, anh mang ý tốt ghê ha......"

"....."

Lục Tử Hoành trầm mặc, trưng ra ánh mắt trong suốt thuần khiết: "Mạt, để anh và con trai gặp nhau thân thiết chẳng phải rất tốt sao........."

"......Con trai đang ngủ."

"Anh sẽ "Gõ cửa"......"

"......"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui