Nữ Vương Và Trung Khuyển

Nhà của Tiếu lão gia ở ngoại thành, đường ở gần đó ban đêm cũng không có xe. Lưu Thi Ngữ âm thầm rời khỏi bữa tiệc, Chồng của cô, chắc là muốn đưa cô gái đó đi...

Thỉnh thoảng có tốp năm tốp ba người rời đi đi ngang qua Lưu Thi Ngữ. Nhìn người ta vợ chồng có đôi có cặp, Lưu Thi Ngữ trong lòng chua xót, sờ sờ cái bụng hơi nhô lên của mình.

"Không phải sợ tối, có mẹ ở đây, không sợ..."

Nói xong, Lưu Thi Ngữ giương mắt, xa xa một mảnh đen nhánh, cách rất xa mới có một ngọn đèn đường. Cô làm sao mà trở về đây. Lưu Thi Ngữ quay đầu lại nhìn về Tiếu gia. Hoặc là trở lại tìm Sở Nam, cùng hắn trở về? Nếu như trở lại tìm hắn, hắn có tức giận không, tối nay, hắn muốn ở cùng cô gái đó sao?

Lưu Thi Ngữ thở dài. Hay là chờ một chút, có lẽ có xe taxi đi ngang qua cũng không chừng.

Một người phụ nữ trẻ tuổi một mình đứng ở ven đường trong đêm tối. Xa xa có ánh đèn chiều tới, Lưu Thi Ngữ dấy lên hi vọng. Thì ra là một chiếc xe ba bánh, dừng ở ven đường.

Trên xe ba bánh có ba người đàn ông trẻ tuổi bước xuống còn cằm theo đèn pin. Lập tức phát hiện Lưu Thi Ngữ, nhưng cũng không chú ý tới cô là phụ nữ mang thai.

"Ồ! Em gái, đang đợi tụi anh hả?" Một người tên trong đó âm dương quái khí nói.

Lưu Thi Ngữ bị dọa sợ, không dám lên tiếng, liền vội vàng xoay người hướng tòa nhà bên kia chạy.

"Ê đừng chạy!"

"Đứng lại! Tụi anh còn chưa nói xong mà!"

Vài tên côn đồ lập tức vây quanh.

Lưu Thi Ngữ sợ tới mức hồn bay phách tán—

"Các người chớ làm loạn! Chồng tôi tới ngay bây giờ đó!"

"Em ở đây chờ chồng? Anh chính là chồng em, ha ha, đến đây, em yêu..." Trên người tên côn đồ có mùi rượu.

"Ha ha ha" hai tên còn lại cười rộ lên, kéo cánh tay của Lưu Thi Ngữ.

Lưu Thi Ngữ sợ hãi, "Buông tôi ra! Cứu mạng a... Sở Nam, Sở Nam..."

"Chớ kêu, anh đến đây-----" Tên côn đồ vừa dứt lời, liền kêu đau một tiếng----"A! Cánh tay của tôi... Ôi ôi ôi..." Bị đau đớn, tên côn đồ buông tay ra.

"Cường tử mày bị làm sao! Mày từ đâu tới dám quản chuyện của mấy anh em ---Ôi ôi ôi!"

Một tên côn đồ khác cũng bị ném trên đất, đau đến gào khóc, xem ra chắc là bị gãy xương đùi.

"Đừng, đừng, đừng, anh hùng thủ hạ lưu tình, tôi lập tức cút, lập tức cút, anh hùng thủ hạ lưu tình..."

"Vậy thì nhanh cút!"

"Dạ dạ dạ, lập tức, lập tức cút..." Tên còn lại không bị sao liền kéo hai tên đang oa oa kêu đau chạy, lên chiếc xe ba bánh, tên côn đồ thấy đã an toàn rồi, thay đổi sắc mặt, hướng phía bên này quát, "Mẹ nó! Dám khi dễ trên đầu Hắc báo tụi tao, tiểu tử mày có giỏi thì nói tên ra! Lão – tử nhất định tìm mày báo thù, tiêu diệt con rùa nhà mày!"

"Hắc báo à? Ha ha ha..." Tiếng cười trên tức, "Mày có gan để lại tên, tao cam đoan" công tử chúng tao tìm được tụi mày, đem tụi mày dọn dẹp ngay cả mảnh vụn xương cốt cũng không còn!"

"Chớ nói nhiều." Lục Tử Hoành khiển trách A Hổ một tiếng. Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.

"Dạ..."

Mấy tên côn đồ vốn chỉ nói mạnh miệng, xung quanh đây toàn là khu nhà giàu, không chừng người đàn ông này cũng ở trong đó. Tùy tiện chọc tới thì rất là khó giải quyết.

"Cảm ơn anh..." Lưu Thi Ngữ bị dọa sợ đến chảy nước mắt, tay đặt ở trên bụng, dường như nơi đó là toàn bộ sự sống của cô.

"Không cần cảm ơn, tôi chỉ tình cờ đi ngang qua mà thôi." Lục Tử Hoành phát hiện bụng cô hơi nhô lên, "Vợ tôi cũng đang mang thai." Lục Tử Hoành nói, trong ánh mắt hiện lên một mảnh ấm áp, anh nhớ Hứa Mạt.

"Vậy... Cũng thật là trùng hợp..." Lưu Thi Ngữ lau nước mắt. Thời khắc nguy hiểm, người cứu cô, lại không phải là chồng cô...

Lục Tử Hoành từ trong nhà đi ra đây, tiễn cục trưởng cục du lịch của thành phố S về, đúng lúc thấy xa xa có bóng người đang di chuyển, sau đó lại nghe thấy tiếng kêu gào của Lưu Thi

Ngữ truyền tới, liền chạy tới.

Lưu Thi Ngữ không biết bị dọa sợ tới mức nào, vẫn còn khó chịu, chân mềm nhũn. Lục Tử Hoành đúng lúc đỡ được cô-----

"Các người đang làm gì!" Một tiếng chất vấn lạnh như băng từ sau lưng hai người truyền tới.

"Anh, anh Nam..." Lưu Thi Ngữ vội vã tách khỏi sự dìu đỡ của Lục Tử Hoành.

Sở Nam tới, đi theo phía sau là Chu Tĩnh Nhã. Sở Nam đang định tiễn Chu Tĩnh Nhã về nhà, đi ra mơ hồ nghe thấy có người kêu tên hắn, liền tới xem một chút, bởi vì lo lắng Chu Tĩnh Nhã mang giày cao gót, đi đứng khó khăn, do đó đi tới đây cũng tốn một ít thời gian. Để cho Lục Tử Hoành tới trước.

"Mới vừa có mấy tên côn đồ chọc ghẹo cô ấy. Hai người có biết không?" Lục Tử Hoành hỏi.

Sở Nam không lên tiếng, trầm mặc vài giây, xoay người ôn nhu nói với Chu Tĩnh Nhã, "Nhã Nhã, anh đưa em về nhà trước."

"Tự em về, chút nữa em đi cùng ba mẹ." Chu Tĩnh Nhã liếc nhìn Lưu Thi Ngữ, không ngờ người phụ nữ này cùng Sở Nam có quan hệ không đơn giản như vậy.

"Như vậy sao được. Em luôn không thức khuya, chú Chu và Tiếu lão gia quan hệ tốt, cn phải nói chuyện một lúc nữa."

"Em tối nay không có việc gấp, có thể chờ bọn họ." Chu Tĩnh Nhã thấy Lục Tử Hoành ở đây, không muốn cùng Sở Nam có quan hệ thân thiết.

"Thức khuya không tốt cho sức khỏe, anh đưa em trở về trước, nghe lời..." Sở Nam không để ý Chu Tĩnh Nhã đang do dự, lôi kéo cô đi trở về.

Sở Nam đi được vài bước, quay đầu lại, đè nén tức giận nói với Lưu Thi Ngữ: "Khuya rồi, cô ở đây làm loạn cái gì hả?!"

Sở Nam liếc mắt một cái nhìn thấy cái bụng đang nhô lên của vợ mình, ánh sáng trong ánh mắt chợt lóe lên rồi biến mất, ngữ khí vẫn lãnh đạm như cũ, "Quay về trước đi! Tôi tối nay tới đón cô."

Nói xong, Sở Nam ôm Chu Tĩnh Nhã lưu loát rời đi, Chu Tĩnh Nhã quay đầu nhìn Lục Tử Hoành mấy lần, ngẫm lại tối nay ở lại đây cũng không làm được gì, chuyện phải làm cũng đã sắp xếp không sai biệt lắm. Chỉ tiếc, Giang Dịch Thần kia tối nay không phát huy tốt.

Lưu Thi Ngữ chỉ có thể đi theo Lục Tử Hoành, A Hổ trở về Tiếu gia. Khách khứa đã về, chỉ có Chủ Triển Thanh vẫn còn cùng Tiếu lão gia ở trong thư phòng nói cái gì đó. Chú Triển Thành cùng Tiếu Hoành tuổi tác xấp xỉ nhau, Tiếu lão gia vẫn xem Chú Triển Thành cùng con trai của ông đối xử như nhau, đối với chị em Chu gia lại càng yêu thích. Con trai mình không nên thân, khó tránh khỏi sẽ đem phần quan tâm này ký thác trên người người khác.

Tối nay, Hứa Mạt cùng Lục Tử Hoành ở lại Tiếu gia qua đêm. Hứa Mạt ở ban công gọi điện thoại cho Hứa Minh Sơn, cho biết tình huống tối nay.

"Ba... Chẳng lẽ ba đã sớm biết thân phận của Lục Tử Hoành?" Hứa Mạt hỏi Hứa Minh Sơn bên đầu điện thoại bên kia. Lúc trước ông đồng ý cho hai người bọn họ kết hôn, Hứa Mạt cũng có chút không ngờ đến. Mặc dù ông đồng ý là nằm trong dự liệu, nhưng, không khỏi cũng thuật lợi quá.

Hứa Minh Sơn cười ha ha, không có nói rõ. Hứa Mạt lần này chắc chắn, hẳn là ông đã biết.

Mới vừa cúp điện thoại, Hứa Mạt liền bị ôm lấy.

"Em vừa gọi điện thoại cho ba hả?" Lục Tử Hoành từ phía sau ôm lấy cô, cằm đặt ở trên vai cô, râu mọc lún phún đâm vào trên cố cô, có chút nhột.

"Dạ." Hứa Mạt quay lại, ôm lấy cổ của Lục Tử Hoành, ngưỡng cổ lên nhìn anh, "Em cảm thấy anh giấu diếm em không ít chuyện. Tiếu đại thiếu gia..."

Hứa Mạt nghiêm nghị, nghiêm túc.

"Không dám, bà xã đại nhân..."

"Còn nói không dám, Hướng Tả nói cho em biết A Hổ sau lưng lén lút gọi anh Lục công tử, tên hiệu kỳ quái như thế, thành thật khai báo, có phải có chuyện gì anh giấu em hay không?"

Lục Tử Hoành đem đầu Hứa Mạt đặt lên ngực.

"Cũng chỉ là một cái tên mà thôi. Nghi ngờ như vậy, quả là phụ nữ không thể lăn lộn trong thương trường..."

Hứa Mạt nện cho anh một cái, mặt cọ cọ ở trong ngực của Lục Tử Hoành.

Trên ban công, Lục Tử Hoành ôm vợ, tầm mắt nhìn ra dãy núi xa xa cùng trời cao hắt thành một mảnh tối đen, trên núi phát ra ánh sáng từ một ngôi nhà, phía đông một cái, tây một cái, giống như chấm nhỏ thưa thớt, thể hiện ra ở khắp nơi...

"Nên ngủ rồi."

"Em chưa buồn ngủ."

"Phụ nữ có thai không thể thức khuya..."

"...Vậy được rồi. Aiz----- anh xấu lắm...Thả em xuống a..." Lục Tử Hoành một tay ôm ngang Hứa Mạt lên, chân dài nhấc qua, hai ba bước vào phòng liền đi về phía chiếc giường.

Lục Tử Hoành mặc cho vợ mình nhéo mặt, đánh vào ngực anh, kiên trì đem Hứa Mạt đặt xuống giường, môi lập tức hôn xuống. Đôi môi dán vào nhau, ôn nhu, triền miên. Tình yêu không cần nói thành lời. Hơi thở của người đàn ông nhanh chóng chiếm trọn toàn bộ cảm quan của Hứa Mạt, "Không thể xằng bậy. Em đang mang thai." Hứa Mạt nhỏ giọng kiên quyết kháng nghị, "Em mệt mỏi, không muốn thân mật!"

Lục Tử Hoành nghe vậy biểu cảm suy sụp, "Anh sẽ nhẹ nhàng, rất nhẹ."

"Nhẹ nhàng cũng không được, mỗi lần anh đều phải lăn qua lăn lại rất lâu... thô lỗ...."

"Anh xin lỗi vì lúc trước đã thô lỗ, được không?" Lục Tử Hoành nhận sai, "Nhưng... ngay cả để cho anh và con gặp mặt cũng không được sao? Mạt..."

Hứa Mạt nhìn chòng chọc Lục Tử Hoành liếc mắt một cái, đôi mắt trong suốt của anh dao động. Làm nũng, anh vậy mà làm nũng!

"Nịnh hót lấy lòng cũng vô dụng!"

"..." Lục Tử Hoành lộ vẻ tức giận trừng mắt nhìn, đầu chôn ở ngực Hứa Mạt, từ từ, lại từ từ...

"..."

Cuối cùng, Lục Tử Hoành đạt được mục đích. Một hồi nam nữ triền miên, một nhà ba người đều tham dự trong đó.

Lục Tử Hoành động tác rất nhẹ, có lương tâm không có giày vò lâu. Hứa Mạt đúng là buồn ngủ không chịu được, nằm nghiêng ở trong lòng Lục Tử Hoành, tay tự nhiên đặt lên ngực anh, nhắm mắt lại, yên lặng ngủ thiếp đi.

Lục Tử Hoành nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô, ánh mắt từ một mỗi cọng lông mi, mỗi một tất da thịt lướt qua. Trong lòng tràn đầy yêu thương, nhẹ nhàng hôn lên trán Hứa Mạt.

Anh không phải cố ý muốn giấu em. Chẳng qua là, không muốn để cho em lo lắng, không muốn để cho em hiểu lầm...

Lục Tử Hoành nhẹ ho khan vài tiếng, vừa nãy đánh hai tên côn đồ có chút mất sức lực, trước đây thân thể chưa hoàn toàn hồi phục, đến giờ ngực vẫn còn khó chịu.

Hứa Mạt nhắm mặt mày cau lại, mềm nhũng nằm trong lòng Lục Tử Hoành ngọa nguậy, nói mớ, "...Chồng à, anh lạnh sao...."

Hứa Mạt lầu bầu trong miệng, vẫn còn đang ngủ. Cô là một phụ nữ có thai, hôm nay thật sự mệt mỏi và choáng váng.

Nhìn bộ dáng hồn nhiên như vậy của bà xã, Lục Tử Hoành nhịn không được cười, kéo góc chăn đắp lại lưng cùng chân của cô, nhỏ giọng cười nói thầm.

"Không có... Anh biết em không muốn anh bị bệnh, khụ khụ..."

Lục Tử Hoành theo mái tóc dài của cô, trong lòng một hồi mềm mại.

Hứa Mạt nhắm mắt lại, nửa mê nửa tỉnh, khóe miệng vểnh lên, miệng lẩm bẩm mơ hồ, "...Mẹ bảo em đi cắt tóc... Nói đứa nhỏ sẽ nắm tóc..."

Hai câu sau Lục Tử Hoành không nghe rõ, Hứa Mạt lại chìm vào giấc ngủ say.

Trong đêm đen nhánh, Lục Tử Hoành mở to đôi mắt, nháy mắt, nháy mắt, suy nghĩ hồi lâu, đem tất cả mọi chuyện sắp xếp lại một lần, rồi mới đi ngủ.

****

Hai vợ chồng ở trên giường ôm nhau ngủ, nhưng, một đôi vợ chồng khác lại không có hạnh phúc hài hòa như vậy.

Lưu Thi Ngữ cuối cùng cũng đợi Sở Nam về, hắn tính toán thời gian đến đón cô lại muộn hơn 1 giờ. Trong một giờ này, hắn đã làm gì? Lưu Thi Ngữ không dám loạn tưởng.

Sở Nam trằm mặc không nói lời nào, Lưu Thi Ngữ một mực cúi đầu, ôn nhu, từng chút từng chút vuốt ve bụng của mình.

Sở Nam nhìn Lưu Thi Ngữ liếc mắt một cái, ngữ khí lạnh lùng.

"Sau này, không cho phép đi theo tôi ra ngoài."

Đây là câu nói duy nhất trong đêm nay hắn nói với cô. Lưu Thi Ngữ trong lòng cười lạnh, đáy mắt không nói ra được thê lương đến cỡ nào.

"Em biết rồi."

Lưu Thi Ngữ nhìn ra ngoài cửa sổ đêm khuya tối đen. Sở Nam đối với cô vốn lạnh lùng, tối nay, lại càng lạnh nhạt, gắt gỏng...

Lưu Thi Ngữ mở to hai mắt, làm sao cũng không nhìn thấy con đường trước mặt, chỉ một mảnh tối đen. Đặt tay ở trên bụng, cảm thấy sự chuyển động của đứa bé. Lưu Thi Ngữ trong lòng lạnh lẽo, cuối cùng cũng có chút ấm áp chảy vào...

Bảo bối, mẹ yêu con...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui