Nữ Vương Và Trung Khuyển

Sở Nam nằm trên giường hai người, thất thần nhìn sợi tóc Lưu Thi Ngữ lưu lại.

"Leng keng, leng keng keng."

Di động vang lên. Vừa nhìn là Chu Tĩnh Nhã.

Lần đầu tiên, Sở Nam có chút do dự, sau đó mới bắt điện thoại.

"A Nam..." Giọng nói Chu Tĩnh Nhã mang theo sự hoảng sợ: "A Nam anh ra ngoài được không, em.."

"Nhã Nhã, em đang ở đâu?"

Sở Nam lập tức cầm áo khoác đi ra cửa. Chu Tĩnh Nhã hẹn gặp Sở Nam ở rừng cây nhỏ trước cửa công viên Động Lực.

"A Nam. Hứa Mạt vừa rồi gửi tin nhắn đến đe dọa em, em cảm thấy cô ta muốn lấy mạng em... Em..."

Chu Tĩnh Nhã nhíu mày, sốt ruột, tay tự giác đặt lên bụng.

Sở Nam đau lòng: "Đừng sợ Nhã Nhã, cô ta không dám, anh sẽ luôn luôn ở bên cạnh em, đời này đều bên cạnh em." Ánh mắt đảo qua bụng Chu Tĩnh Nhã, có tia buồn bã.

"Em muốn gả vào Tiếu gia, muốn làm vợ của Lục Tử Hành, em tuyệt đối không thể để cho con mình không có cha!" Chu Tĩnh Nhã cắn răng nói, tiện thể ôn nhu nhìn Sở Nam: "Giúp em, được không?"

Sở Nam muốn nói, hắn có thể là cha của đứa bé, nhưng hắn biết, Chu Tĩnh Nhã sẽ không

đồng ý. Từ nhỏ đến lớn, bọn họ muốn làm cái gì thì nhất định sẽ có được, không nghi ngờ, Hứa Mạt khiến cho Chu Tĩnh Nhã thất bại, cô ta sẽ càng thêm ham muốn có được.

"Được, chỉ cần Sở Nam anh còn sống một ngày, anh sẽ không để cho một ai khi dễ em."

"Nam... Cảm ơn anh..." Gương mặt xinh đẹp của Chu Tĩnh Nhã nở nụ cười, tựa vào vai Sở

Nam, tự động ôm hông của hắn...

Cách đó không xa, một bóng người hiện lên, nhìn hai người hồn nhiên ôm nhau mặt không cảm giác.

...

Hứa Mạt đón Lưu Thi Ngữ về Hứa gia, nơi này nhiều người giúp việc, căn nhà lại rộng rãi, chăm sóc hai người phụ nữ có thai cũng không phải là công việc nhỏ, mà nhà cô và Lục Tử Hành chỉ có một mình Lý TinhTinh, không giúp được.

Hứa Mạt để Lưu Thi Ngữ thu thập đồ đạc, bảo cô ấy trước tiên đi tắm. Lưu Thi Ngữ trong lòng mặc dù không yên, nhưng thấy Hứa Mạt trầm ổn, bộ dạng dường như đã nắm chắc chắn, tâm trạng sợ hãi có chút lắng xuống.

Hứa Mạt đút cho Tiểu Hi ăn no đến buồn bực, sau đó thả bé xuống giường.

Hướng Tả chạy đến thông báo.

"Đại tiểu thư, Sở Nam quả nhiên là đi gặp Chu Tĩnh Nhã, đang nói chuyện ở cửa sau công viên. Hai người ôm ôm ấp ấp, vừa nhìn là biết có chuyện!" Hướng Tả thì thầm vào tai Hứa Mạt, phân tích.

"Được, tiếp tục theo dõi, đừng để bị phát hiện."

Hứa Mạt bảo Hướng Tả đi xuống trước. Gần đây Hướng Tả học không ít công phu, quả nhiên là gần mực thì đen, gần đèn thì rạng. Từ khi A Hổ cùng Tiểu Lý đến đây, Hướng Tả cũng không còn giống hộ vệ.

Lưu Thi Ngữ một đêm không ngủ được, Hứa Mạt chỉ có thể thức cùng cô, lúc Lục Tử Hành gọi điện tới, nói tìm được một bà lão lao công, người phụ nữ này nói nhìn thấy đứa bé nhưng lại bị "mẹ" đứa bé mang đi

Lưu Thi Ngữ gấp đến mức muốn lập tức đi theo tìm, được Hứa Mạt khuyên ngăn một hồi. Đi có thể giúp được gì, lại còn khiến mọi người phân tâm chiếu cố mình.

Rạng sáng 4h, Lưu Thi Ngữ rốt cục cũng không chịu nổi, phờ phạc nằm ngủ trên ghế salon.

A Hổ vội vàng chạy tới.

"Đại tiểu thư."

Hứa Mạt làm dấu đừng lên tiếng, liếc mắt nhìn Lưu Thi Ngữ, thấy cô chưa tỉnh. Một ngày xảy ra nhiều chuyện như vậy, thật khiến cô ấy ngã bệnh vì mệt.

"Tình huống thế nào?"

"Tìm được rồi, tìm được rồi, ở bên trong một gia đình, anh Hành đang đứng chờ bên ngoài nhà đó, bảo tôi về thông báo đón cô tới đó."

"Đón tôi? Vì sao không trực tiếp đi vào nói rõ tình huống tìm xem đứa bé ở đâu?"

"Cái này thì tôi không rõ lắm. Nhưng mà..." A Hổ nhìn sắc mặt Hứa Mạt, nhỏ giọng nói: "Anh Hành dường như có quen biết vị chủ nhà kia, hơn nữa quan hệ không được tốt lắm"

"A?"

"Người đàn ông kia trưởng thành nhìn cũng trí thức văn tĩnh, thấy thiếu gia nhà ta liền "ầm" một tiếng đóng cửa lại! Con mẹ nó, thật là không lễ phép!"

Hứa Mạt thấy kì quái, Lục Tử Hành tuy rằng phúc hắc, nhưng mà bề ngoài tuyệt đối là thanh tú chính trực, là loại già trẻ đều thích, thế nào cũng sẽ không gặp phải loại đối đãi như vậy, cái này làm sao...

"Đi thôi, lúc này lập tức xuất phát."

"Đừng, đại tiểu thư, ngài lúc này xuất phát, anh Hành sẽ đánh chết tôi, cô nghỉ ngơi một chút, giả vờ như hừng đông tỉnh ngủ, được không? Cầu xin cô..." A Hổ tội nghiệp giữ cửa, ngoắc ngoắc đuôi cầu xin Hứa Mạt

"..."

"Đại tiểu thư..." A Hổ tiếp tục ngoắc đuôi.

"..Được rồi, hai giờ sau xuất phát."

Hứa Mạt nằm nghỉ một lát, trời còn chưa sáng liền cùng A Hổ tới chỗ Lục Tử Hành. Nhìn thấy khung cảnh quảng trường quen thuộc kia, khiến cho Hứa Mạt nhớ lại ngày xưa.

Trường cao trung 37 của cô ở gần đây. Trời sắp sáng, những tòa nhà cao cao thấp thấp màu lam ám không gian khiến cho nơi đây thật yên tĩnh thần bí, tuyết vẫn còn đang tinh tế rơi, trên mặt đất hiện lên một tầng tuyết mỏng mềm nhũn.

Đầu xuân, trời xe lạnh.

Cách đó không xa, Tiểu Lý thấy đèn xe, lập tức mở ô chạy tới, thay Hứa Mạt mở cửa xe.

"Đại tiểu thư, anh Hành ở bên kia."

Hứa Mạt xuống xe, siết chặt áo khoác lông màu đỏ đậm, xa xa, Lục Tử Hành trong bóng mờ mờ nắng sớm cùng ánh đèn đường chiếu xuống, không rõ ràng thấy mặt anh. Nhưng cô lại cảm nhận rõ ràng được nhu tình ấm áp trong ánh mắp ấy, như một dòng suối ấm áp chảy quanh cô.

Lục Tử Hành đem máy ghi âm bị vỡ đôi cùng sim điện thoại từ trong thùng rác cho người bên cạnh: "Cầm lấy đem đi sửa, trong vòng ba ngày đem lại cho tôi". Lục Tử Hành dùng khăn xoa xoa tay, gương mặt lạnh như băng bỗng nở nụ cười sáng lạn, sải bước về phía Hứa Mạt.

"Bà xã, tại sao không ngủ thêm một chút." Lục Tử Hành sờ sờ hai cái má trắng nộn của Hứa Mạt, vươn tay nhấc mũ áo khoác của cô lên, cẩn thận che gió lạnh: "Thời tiết lạnh, đừng để lạnh."

"Tiểu Nhạc ở bên trong?"

Hứa Mạt chỉ chỉ vào căn nhà lớn trước mặt.

"Đúng vậy, bà xã đại nhân, Tiểu Nhạc ở trong đó."

"Người nhà đó không muốn trả lại đứa bé?" Không nên nha.

Lục Tử Hành lúng túng cười: "Cũng không phải... Chủ nhân căn nhà này, cùng anh có chút mâu thuẫn... Không cho anh vào cửa. Mạt, em quen anh ta, cho nên mới phiền em đại giá quang lâm tới đây, gặp người ta."

Không để cho vào cửa còn gọi là "có chút mâu thuẫn"? Xem ra là quan hệ vô cùng căng thẳng đi. Trong lòng Hứa Mạt thầm nghĩ.

Lục Tử Hành ngoan ngoãn lui phía sau Hứa Mạt, Hứa Mạt ấn chuông cửa.

Cánh cửa lập tức mở ra, phía sau cánh cửa là một người đàn ông nho nhã băng lãnh, vừa nhìn thấy Hứa Mạt, trong nháy mắt, ngây ngẩn cả người:

"Cô là... Hứa đại tiểu thư!"

Hứa Mạt cũng ngay lập tức nhận ra anh ta.

"Lãnh tổng. Thật là anh."

Lãnh Thừa Phong cuối cùng cũng để cho Hứa Mạt, Lục Tử Hành cùng mấy người vào cửa.

Lãnh Thừa Phong buôn bán rượu vang đỏ, ở thành phố N có hơn mười trang trại rượu. Lãnh Thừa Phong này là người có cá tính ôn hòa rộng lượng, mặc dù không phải là đại soái ca, nhưng lúc phất tay nhấc chân trầm ổn đại khí, loại khí chất này xem ra là có liên quan đến gia giáo gia

đình. Cha Lãnh Thừa Phong là quan chức trong tỉnh, là con ông cháu cha, trong nhà trừ anh ra, không có ai làm nghề buôn bán.

Lúc trước Lãnh Thừa Phong có biết qua Long Khoa Kì, Long Tấn cùng có quan hệ hợp tác tuyên truyền gì đó, cũng bởi vì thế mới có nhận thức. Nhưng mà lần tuyên truyền đó... Hiệu quả không tốt lắm. Cũng may Lãnh Thừa Phong cũng không làm khó dễ.

Có chuyện Hứa Mạt nghĩ mãi không ra... Lục Tử Hành tại sao lại nổi lên mâu thuẫn với Lãnh Thừa Phong? Lãnh Thừa Phong là người đàn ông nho nhã lịch sự như vậy, không có khả năng cùng người khác gặp mặt thì khó chịu, ngay cả cửa cũng không cho bước vào...

"Tiểu Nhạc Nhạc." Hứa Mạt đón lấy Tiểu Nhạc, Tiểu Nhạc nhìn thấy Hứa Mạt, giống như là cảm nhận được hương thơm sữa mẹ, liên tiếp rúc vào ngực Hứa Mạt, vui vẻ khua tay múa chân:

"Ôi ôi, nhìn con đói bụng đến mức này, lập tức có thể gặp mẹ rồi."

"Đứa bé không phải con cô?" Lãnh Thừa Phong hỏi.

Hứa Mạt lắc đầu: "Không phải, là con của bạn tôi."

Lãnh Thừa Phong lườm Lục Tử Hành một cái, ánh mắt lạnh lùng, Lục Tử Hành làm như không hề nhìn thấy, ánh mắt liên tục hướng về phía người Hứa Mạt, cười ha hả.

Hứa Mạt tóm tắt tình hình, nói chân tướng sự việc, Lãnh Thừa Phong đại khái biết đươc sự thật.

Chuông cửa lại reo lên, vừa mở cửa, là Lưu Thi Ngữ cùng Trịnh Thành đến đây.

"Hứa Mạt..." Lưu Thi Ngữ biết được tin tức, lập tức cầu lái xe của Hứa gia hỗ trợ, đưa cô tới. A Hổ trước khi đi có nói địa điểm cho Trịnh Thành, Trịnh Thành lại là tài xế lâu năm, cho nên cũng không mất bao lâu đã tới.

"Thi Ngữ, sao lại tới đây?" Hứa Mạt ôm Tiểu Nhạc, cẩn thận đưa cho Lưu Thi Ngữ. Lưu Thi

Ngữ nước mắt lại tuôn rơi xuống, mất con may mắn tìm lại được. Con à, mẹ con thiếu chút nữa

lo lắng đến chết rồi...

Tiểu Nhạc ngửi thấy mùi vị quen thuộc của mẹ mình, bức thiết cọ cọ ngực Lưu Thi Ngữ, chu cái miệng nhỏ lại, trong cổ họng a a vài tiếng, gấp đến mức muốn khóc.

Lưu Thi Ngữ lau nước mắt, cười: "Tiểu Nhạc, đừng nóng vội, mẹ lập tức cho con ăn."

Lục Tử Hành biết điều nói lên xe đợi Hứa Mạt, Hứa Mạt thấy Lãnh Thừa Phong không có hoan nghênh anh, cũng bảo anh đi đi.

Lưu Thi Ngữ vô cùng cao hứng, trong mắt chỉ có đứa bé, hoàn toàn quên mất chỗ này trừ Hứa Mạt và bà lão giúp việc, còn có một người đàn ông, tự nhiên cởi áo, lộ ra nhũ phong, đưa vào miệng Tiểu Nhạc. Tiểu Nhạc lập tức cắn một cái, hưởng thụ bú mẹ.

Đút cho Tiểu Nhạc một hồi, Lưu Thi Ngữ kinh hoàng thở nhẹ một tiếng, bởi vì thấy có một người đàn ông đang nhìn chằm chằm mình. Người đàn ông này đeo một mắt kính không gọng, nhã nhặn tao nhã mà thành thục, so với Sở Nam là lạnh lùng thành thục hoàn toàn trái ngược. Thấy Lưu Thi Ngữ nhìn mình, thản nhiên mỉm cười đáp lại.

Trong đầu Lưu Thi Ngữ ngã rầm một cái, vội vàng xoay lưng lại. Thật sự là mất mặt, cô lại

cứ như vậy đem ngực lộ ra với người đàn ông xa lạ...

Lưu Thi Ngữ nhỏ giọng dỗ con: "Tiểu Nhạc ngoan, ngừng một lát, lên xe mẹ cho con bú tiếp, chúng ta chờ một chút, được không..."

Hứa Mạt đưa mắt nhìn Lãnh Thừa Phong, thấy anh ta đang cong cong khóe miệng mỉm cười nhìn Lưu Thi Ngữ quẫn bách, lập tức có một ý tưởng. Người đàn ông Lãnh Thừa Phong này tính cách ôn thuận nếu cùng Lưu Thi Ngữ...

Lưu Thi Ngữ nhìn thấy trên mặt Hứa Mạt lộ ra nụ cười thâm ý, có chút... Dự cảm xấu.

Hứa Mạt và Lưu Thi Ngữ nói cảm ơn, sau đó rời đi.

Trên xe, Hứa Mạt và Lưu Thi Ngữ cùng nhau ngồi phía sau.

"Cám ơn cô, Hứa Mạt, nếu như không có cô giúp tôi, Tiểu Nhạc không biết khi nào có thể tìm về..." Lưu Thi Ngữ thật lòng cảm kích.

"Thi Ngữ, cô đừng khách khí như vậy." Hứa Mạt nói với Lưu Thi Ngữ: "Nếu cô muốn ly hôn, tôi có thể giúp cô, về phần tài sản cùng đứa bé, tôi cũng có thể giúp đỡ một chút."

"Ừ..."

Lưu Thi Ngữ ôm Tiểu Nhạc, nhìn ra ngoài cửa xe, xa xa, ánh mặt trời xuyên qua cánh rừng thưa rọi xuống, ấm áp chiếu vào mặt cậu bé. Từng tia nắng nhè nhẹ ấm áp cùng trong suốt, làm cho cô nhớ đến nụ cười của người đàn ông kia.

Tiểu Nhạc ăn no, ngủ say trong lòng cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui