Cha mẹ Sở Nam bởi vì Tiểu Nhạc rời đi mà đau lòng, sau khi biết được Chu Tĩnh Nhã vừa mang thai con Sở Nam thì giống như tìm được niềm an ủi.
Sở Nam cầm tay Chu Tĩnh Nhã hướng hai vợ chồng già vừa giải thích vừa gỡ bỏ hiểu lầm, về những chuyện xấu hoang đường mà Chu Tĩnh Nhã làm đều là Hứa Mạt hại, không có chứng cứ, cha mẹ Sở Nam sau một hồi do dự, cuối cùng vẫn là tiếp nhận Chu Tĩnh Nhã.
Chống lưng cho Chu Tĩnh Nhã còn có Chu Triển Thanh, còn có thể thế nào, đành chấp nhận thôi. Mắt thấy Tiểu Nhạc không có trở lại, nếu con trai nguyện ý kết hôn sinh con, thì theo nó vậy.
Không tổ chức đám cưới, ngày lấy giấy kết hôn, hai gia đình thông gia biết điều cùng nhau
ăn cơm, hôn lễ vẫn là chờ sau khi trận phong ba này bình ổn rồi tính sau.
Sở, Chu hai nhà vốn quen biết đã lâu, việc đã đến nước này, trong bữa tiệc hai nhà đều cố ý lãng quên khoảng thời gian xảy ra những chuyện không vui này.
Chu Triển Thanh còn đang mải thay con gái thu thập cục diện rối rắm, cũng không biết đã có người theo dõi ông ta.
Lục Tử Hành thưởng thức bình gốm thời Tống trong tay, khẽ nhếch khóe miệng.
Chu Triển Thanh ơi Chu Triển Thanh, giỏi cho ông thủ đoạn cao minh, dùng việc thu gom đồ cổ để ngụy trang, giúp người ta rửa tiền bẩn. Cái nghề này, không thể là "minh bạch" được, ông ta có chút quen biết với Đỗ Long Trạch cũng không kỳ quái. Hai lão cáo già này, ở chung một chỗ cũng đã là tai họa ngầm. Hai ngày nay Tiếu Thiên Cần luôn đánh chủ ý lên Tiếu gia...
"Cậu chủ, hai người chúng tôi có phải mang phiền toái cho cậu không? Nếu không, tôi cùng Trường An sang nước ngoài tránh nạn một thời gian, miễn cho thằng nhóc Tiếu Thiên Cần kia nắm được đằng chuôi." A Hổ nói.
"Tránh được nhất thời, không tránh được một đời, trừ khi hai người các cậu quyết định cả đời không muốn cùng tôi lăn lộn"
"..."
A Hổ cùng Trường An đều trầm mặc. Nói thật, bọn họ không nỡ. Cuộc sống bâu giờ, sạch sẽ, quang minh chính đại, hai vợ chồng Lục Tử Hành, Hứa Mạt đối với bọn họ rất tốt, họ thật sự không muốn đi.
Lục Tử Hành đưa bình sứ cho Tiểu Lý cất đi.
"Giải quyết vấn đề cũng không dựa vào việc trốn, mà là... Xuất kích!"
Nếu sợ bị rắn cắn, trước hết lấy mạng nó.
A Hổ lập tức minh bạch ý tứ câu nói kia, cúi đầu, cùng Trường An ra ngoài.
Sáng sớm ngày hôm sau, cũng chính là ngày đầu tiên Chu Tĩnh Nhã gả đến Sở gia, một xe cảnh sát chở ba người mặc cảnh phục tiến vào Chu gia, bắt Chu Triển Thanh đi!
"Các người muốn làm gì?!! Tôi là Chu Triển Thanh, các người mắt chó đui mù sao? Dám đụng đến tôi!" Chu Triển Thanh giận dữ.
Khi Chu Tĩnh Nhã nhận được điện thoại của mẹ thì vô cùng hoảng sợ, cũng cảm thấy kì quái. Mấy chục năm, địa vị Chu gia ngày càng được củng cố, có người nào có thể tra ra bọn họ, còn dám chọc bọn họ?!
Người đầu tiên xuất hiện trong đầu Chu Tĩnh Nhã là... Hứa Mạt! Mặc dù bây giờ chưa có chứng cứ, nhưng nhất định Hứa Mạt không tránh khỏi can hệ!
"Mẹ, mẹ đừng vội, Thanh Dự có ở nhà không?"
"Em trai con đang tìm quan hệ cứu cha con ra..."
Mẹ Chu khóc lóc sướt mướt, Chu Tĩnh Nhã nghe được đâm ra buồn bực mất tập trung. Chuyện này là bí mật... Sở Nam...Tạm thời chưa biết được!
Hai chị em Chu Tĩnh Nhã cùng Chu Thanh Dự bởi lần trước cãi nhau, từ đó trở đi chưa hề nói chuyện nghiêm túc với nhau, nhưng tình huống bây giờ không thể tiếp tục chiến tranh lạnh. Chu Tĩnh Nhã vội vàng kiếm cớ tìm lý do về nhà, cha mẹ Sở Nam không nhận được tin tức, nên không biết việc này.
Hai chị em bôn ba một ngày, không có kết quả, chỉ có thể lo lắng suông. Có người nói cảnh sát có chứng cứ vô cùng xác thực, việc này rất khó giải quyết!
"Hứa Mạt! Tôi nếu không cô sống không bằng chết, Chu Tĩnh Nhã này thề không làm người!" Chu Tĩnh Nhã cắn răng thề.
"Chị, chị vẫn không thể tỉnh táo lại sao? Đi đến ngày hôm nay, chị còn muốn u mê mãi không tỉnh!"
Chu Thanh Dự lay động bả vay Chu Tĩnh Nhã.
"U mê mãi không tỉnh? A, u mê mãi không tỉnh! Chu Thanh Dự cậu họ Chu đó! Vì sao luôn giúp người đàn bà bỉ ổi kia nói chuyện? Cậu nghĩ rằng chuyện cậu làm chị cậu không biết? Cậu đã vụng trộm giúp tiện nhân Hứa Mạt kia bao nhiều lần chứ!" Chu Tĩnh Nhã phẫn nộ.
"Chuyện này làm sao chị có thể nói là cô ấy làm!"
"Đừng nói chuyện này không có quan hệ tới đồ tiện nhân đó! Trừ bỏ cô ta có can đảm cùng thủ đoạn, còn ai vào đây!"
"Chị... Chị dường như muốn tẩu hỏa nhập ma, nếu chị không nhìn nhận lại rõ, đời này chị sẽ bị hủy trong tay người phụ nữ chị hận nhất!!"
"Bốp —— " Chu Tĩnh Nhã hung hăng đánh cho Chu Thanh Dự hai cái bạt tay: "Nếu mày không phải là em ruột tao, ngay cả mày tao cũng sẽ thu thập!"
Chu Thanh Dự sờ mặt, hừ lạnh một tiếng: "Nếu chị không phải là chị ruột, thì em sớm đã phân rõ giới hạn với chị! Càng sẽ không nói những lời nhảm nhí này với chị!"
"Mày cút!"
...
Chu Triển Thanh ở tù gặp được người quen cũ, là thủ hạ tên "Báo ca" của Đỗ Long Trạch, hai người nhìn thấy đối phương thì đều biết chuyện xấu của nhau!
Lão hồ ly Đỗ Long Trạch kia, nhất định là bảo ông ta cùng Báo ca này thay ông ta chịu tiếng oan rồi!
Lục Tử Hành trong lòng buồn bực không yên, đầy trầm tư, chuyện Đỗ Long Trạch giấu sâu, Hắc Báo lọt lướt, anh vẫn còn cất giấu.
Đánh rắn đánh không chết, rất dễ gây hậu họa.
"Tử Hành, anh phải để ý, biết không?" Hứa Mạt từ phía sau ôm lấy lưng anh. Lục Tử Hành không nói cho cô toàn bộ tình huống, là do không muốn cô phải quan tâm lo lắng quá nhiều. Những điều này cô đều hiểu.
"Ừ, đừng lo lắng cho anh, hai năm nay, em quá mệt mỏi... Là anh không tốt, không mang lại cho em cuộc sống yên ổn..." Đây là điểm Lục Tử Hành luôn áy náy.
Hứa Mạt dùng đầu ngón tay chặn môi anh: "Đừng nói như vậy, cho dù giông bão lớn hơn nữa, chỉ cần có thể cùng với anh ở cùng một chỗ, là em hạnh phúc..."
Chỉ cần cuộc đời này ở cùng với anh, có thể sống đến già, em không hối tiếc.
"Mạt..."
Lục Tử Hành ôm bà xã, trong lòng càng thêm kiên định, quyết tâm muốn quét sạch "tai họa ngầm".
Lục Tử Hành đi thành phố S, cùng với Tiếu lão gia nói về chuyện này. Lúc này Tiếu lão gia ngồi trên xe lăn, còn Lục Tử Hành đang một gối quỳ trước mặt ông.
"Ta quả nhiên là không nhìn nhầm con, đứa bé này..." Tiếu lão gia từ áo vuốt ve mái tóc cháu đích tôn: "Con giống hệt ông lúc nhỏ. Thủ đoạn có lẽ không giống nhau rõ ràng, nhưng một lòng ghét cái ác như kẻ thù, ông cũng đã từng làm chuyện như vậy..."
Lục Tử Hành có chút ngỡ ngàng ngoài ý muốn.
"Ông, ông cũng làm chuyện tương tự?"
Tiếu lão gia từ từ kể lại câu chuyện trẻ lúc xưa.
Việc làm ăn người quen biết hỗn độn, nhất là khi giao tiếp dược liệu với các thương nhân khác. Lúc ấy có quen biết một người bạn, một người trong đó có lẫn cả tốt cả xấu, vàng, ma túy
đều có liên quan, mấy người gọi nhau là anh em. Người này nghĩ muốn kéo ông xuống nước cùng, Tiếu lão gia dĩ nhiên không đồng ý. Là người làm y, cho dù có kinh doanh, trong lòng vẫn cất giấu cỗ khí ngay thẳng, không muốn cùng người này thâm giao.
Bởi vì một vài nguyên nhân, hai người xảy ra đụng độ, tranh cãi, người nọ có thù tất báo...
"Cái kia, kết quả cuối cùng như nào vậy? Ông nội?" Lục Tử Hành tràn đầy nhiệt huyết, phấn khởi sôi trào hỏi.
Trên mặt lúc này đã đầy vết nhăn, Tiếu lão gia nở nụ cười: "Ông trong lúc hắn ta ra tay, vừa vặn dùng thủ đoạn, còn ác liệt hơn thủ đoạn của hắn ta, mới khiến hắn ta bị đánh bại... Trực tiếp bị bắn chết."
Lục Tử Hành rốt cục cũng đã hiểu, vì sao ông nội đối với cha ruột mình lại luôn là "chỉ tiếc rèn sắt không thành thép". Có một người cha vô cùng lợi hại, đối với đứa con mà nói, cũng là một loại áp lực, không đuổi kịp liền trở thành vô dụng.
Lục Tử Hành vốn nghĩ chuyện đến đây là xong rồi, nhưng không nghĩ ông nội còn bồi thêm một câu ——
"Hắn ta mất mạng, bang phái cũng tan, đối với ta, đánh mất bà nội của con... Ai thắng ai thua, đã không thể so sánh..."
Tàn dư của bang phái người kia, bắt cóc bà xã của Tiếu lão gia, hại chết bà chôn xác cùng đại ca mình.
Lục Tử Hành trong lòng giật mình.
Hứa Mạt... Anh nhất định không để cô xảy ra chuyện gì, cho dù liều cái mạng này của anh.
"Ông nội, người yên tâm, những lời này của ông, con đều hiểu rõ..."
****
"Bác Giang, bác chiều nay có thời gian không? Cháu tới tìm bác nói chuyện." Chu Tĩnh Nhã gọi điện thoại.
Giang Quang Minh là bạn nhiều năm của Chu Triển Thành, là bạn bè thân thiết nhất trong
đám người.
"Ai nha, thật sự không khéo, chiều nay bác bận họp, lần khác đi."
"Vậy ngày kia?"
"Ngày kia bác đi công tác."
Thái độ rõ ràng là lấy lệ.
"Vậy khi nào bác trở về?" Chu Tĩnh Nhã kiệt lực nhưng vẫn duy trì giáo dưỡng, kìm nén tức giận, chưa từ bỏ ý định. Tôi cũng không tin ông đi công tác mấy tháng.
"Cái này không thể nói chính xác, đi mười ngày nửa tháng, cũng có thể lâu hơn."
Xem ra Giang Quang Minh sống chết không muốn gặp cô ta. Được, giỏi, ông già khốn khiếp! Rõ ràng mấy tháng trước đã về hưu! Tưởng rằng tôi không biết?!
"A! Ông là đi đặt làm quan tài cho con trai đi, a? Này lão già, đừng cho là tôi không biết, ông mấy tháng trước đã về hưu! Còn mượn cớ!"
Giang Minh Sơn tức giận đến mức giọng nói đầy run rẩy.
"Tôi là lão già? Được được được, tôi là lão già, cô nhìn chờ cha cô chết đi! Chu gia các người trừng phát đúng tội, báo ứng, tôi vỗ tay khen hay còn không kịp! Muốn giúp cô? Nằm mơ!"
Chu Tĩnh Nhã đùng cái cúp điện thoại.
Chết tiệt!
Ngày xưa cùng Chu gia giao hảo có biết bao nhiêu người, sau khi biết tình huống này, toàn bộ đều đóng cửa không tiếp. Mà Sở gia... Bởi vì thế lực không đủ là một phương diện, hai là cha mẹ Sở Nam cũng không nguyện ý ra tay giúp đỡ! Hoặc là, cô ta hẳn nên phải cảm kích bởi họ không có đuổi cô ta ra khỏi nhà?
Chu Tĩnh Nhã tìm khắp các cửa không nhận được sự giúp đỡ, đang tức giận thở hổn hển nhận được một cú điện thoại xa lạ.
"Anh là ai?" Chu Tĩnh Nhã cáu gắt
"Một người... Có thể giúp được cô"
Giọng nói tản mạn u ám, làm cho Chu Tĩnh Nhã rất phản cảm, những cũng lập tức nhận ra được —— Tiếu Thiên Cần! Đây là đứa con riêng từng mơ ước có được cô ta!
Tiếu Thiên Cần hẹn Chu Tĩnh Nhã gặp mặt. Chu Tĩnh Nhã vụng trộm trốn Sở Nam ra khỏi nhà.
Tiếu Thiên Cần nói cho Chu Tĩnh Nhã nghe việc hắn ta đang nắm giữ chứng cứ Lục Tử
Hành có liên quan đến Hắc Long Hội. Một nửa là thu thập được thông tin, một nửa dựa vào dự
đoán.
Tiếu Thiên Cần vốn là người thông minh, đoán được gần đầy đủ.
Chu Tĩnh Nhã thất hồn lạc phách trở về, càng thất vọng, càng hận hơn! Lục Tử Hành, tất cả những chuyện này là Lục Tử Hành làm!
Cô ta luôn muốn chiếm được người đàn ông này, người đàn ông này lại vẫn liên tục trầm mặc, Chu Tĩnh Nhã tưởng rằng Lục Tử Hành luyến tiếc cô ta, cho dù xảy ra nhiều chuyện như vậy, nhưng đối với cô ta vẫn còn tình cảm, vẫn là thương tiếc... Không nghĩ tới! Lục Tử Hành thế nhưng lại ra tay ngoan tuyệt như vậy!
Hứa Mạt, nhất định là con tiện nhân kia xúi giục!
Được, rất tốt! Lục Tử Hành, Hứa Mạc, chúng ta nhìn xem!
Chu Tĩnh Nhã cuối cùng đáp ứng hợp tác cùng Tiếu Thiên Cần.
Tiếu Thiên Cần mặc dù không có quyền thừa hưởng tài sản của Tiếu gia, nhưng tốt xấu gì cũng là con trai ruột, lại sống ở Tiếu gia nhiều năm như vậy, thế lực cũng không thể xem nhẹ. Còn nữa, chuyện tới nước này, Chu Tĩnh Nhã còn có thể trông cậy vào ai được nữa?
"Em đi gặp ai vậy?"
Chu Tĩnh Nhã trở về nhà, phát hiện ra Sở Nam đang đợi mình, vẻ mặt âm trầm.
"Một người bạn."
"Bạn?" Sở Nam cũng không tin, nhưng không tiếp tục truy cứu chuyện này, cười lạnh một tiếng: "Nhã Nhã, em còn có bao nhiêu chuyện giấu anh nữa?"
"Em cảm thấy không cần cái gì cũng đều nói với anh." Chu Tĩnh Nhã ưỡn bụng đi lên lầu.
Sở Nam nở nụ cười tự giễu. Cười Chu Tĩnh Nhã, cũng cười cả chính mình.
Lưu Thi Ngữ thường xuyên chạy tới nói chuyện phiếm với Hứa Mạt. Hôm nay hai người cùng nhau nghiên cứu thêu tranh chữ thập, cùng nhau thêu cho hai cậu con trai một túi nhỏ chữ cát tường.
A Hổ chạy đến.
"Đại tiểu thư, vừa mới nghe nói, Chu Triển Thanh bị tuyên án 8 năm tù, còn bị phạt một số tiền lớn, hiện tại toàn bộ Chu gia đều do Chu Thanh Dự chống đỡ, Chu Tĩnh Nhã cả ngày vui buồn thất thường, tôi thấy ngày trở thành kẻ điên của cô ta không còn xa."
Lưu Thi Ngữ vừa nói, việc đầu tiên nghĩ tới, là Sở Nam. Anh ta rốt cục cũng được như nguyện lấy được nữ thần trong lòng, hiện tai... Nhưng có hạnh phúc không? Lưu Thi Ngữ lại nhớ
đến bóng dáng bi ai của Sở Nam hôm đó...
"Thi Ngữ, chuyện quá khứ không cần nghĩ đến nữa, bắt lấy người trước mắt, Lãnh Thừa Phong là người đàn ông tốt, cô nên nhân cơ hội suy nghĩ cho kỹ."
Lưu Thi Ngữ lập tức ngượng chín mặt, không có ý định trả lời.
Hai người nghiên cứu xong tranh chữ thập, Hứa Mạt đưa Lưu Thi Ngữ ra cửa, mấy người hộ vệ đi theo sau.
"Anh Trình Thành, phiền anh đưa Lưu tiểu thư về nhà." Hứa Mạt nói với lái xe tên Trịnh Thành.
"Vâng!"
Trịnh Thành lái xe đến bên đường.
Lưu Thi Ngữ vừa ngồi lên xe, chợt nghe thấy một giọng nữ gào thét sắc nhọn ——
"Hứa Mạt! Tao muốn giết mày!"
Lưu Thi Ngữ kinh hãi, vội vàng nhìn quanh ——
Chu Tĩnh Nhã cầm dao trong tay, xông về phía Hứa Mạt, quyết liều mạng.
"Đại tiểu thư cẩn thận." hai người hộ vệ che chở Hứa Mạt phía sau mình, mấy người khác thì bao xung quanh Chu Tĩnh Nhã. Bụng Chu Tĩnh Nhã đã lồi lên, bọn họ vẫn có chút cố kỵ.
"Con tiện nhân Hứa Mạt kia! Mày chết không được tử tế!" Hai mắt Chu Tĩnh Nhã mở to như muốn nứt ra, chửi ầm lên.
Thấy ánh dao sáng loáng kia, Lưu Thi Ngữ vội vàng mở cửa xe muốn cho Hứa Mạt lên đây ngồi một chút.
Mấy người hộ vệ chỉ đặt chú ý lên người Hứa Mạt, nhưng không nghĩ Chu Tĩnh Nhã đột nhiên đổi mục tiêu, hướng dao lao về phía Lưu Thi Ngữ, đặt lên cổ Lưu Thi Ngữ!
"A!"
"Thi Ngữ! Chu Tĩnh Nhã, nếu cô dám đả thương cô ấy, tôi sẽ không bỏ qua cho cô!" Hứa Mạt cắn răng.
"Đừng nhúc nhích! Xem các người nhanh hay là dao của tao nhanh hơn!" Chu Tĩnh Nhã vẻ mặt đầy dữ tợn.
Hứa Mạt liếc nhìn hộ vệ, ý bảo không cần hành thiếu suy nghĩ.
"Nói đi, cô muốn tôi làm cái gì?"
Hứa Mạt càng bình tĩnh lại khiến cho Chu Tĩnh Nhã hận ý càng sâu: "Đem di động của chúng mày phá hỏng hết cho ta! Còn nữa, Hứa Mạt, bảo người của mày trói tay mày lại, sau đó đi về phía tao, tất cả lùi về phía sau một trăm bước! Mau!"
Mấy người hộ vệ đứng đối diện, không có nhúc nhích.
"Mau!!" Lưỡi dao của Chu Tĩnh lúc này đã cứa vào làn da của Lưu Thi Ngữ, cần cổ Lưu Thi Ngữ vô cùng đau, trong lòng sợ hãi nhưng lại cắn răng không nói. Màu máu đỏ tươi nhuộm xuống chiếc váy của cô, nhìn thấy mà giật mình.
"Nghe theo." Hứa Mạt quả quyết nói ra hai chữ.
"Đại tiểu thư..."
"Đại tiểu thư..."
Đám hộ vệ không dám sai lệnh, nhưng nếu nghe theo, rõ ràng là Hứa Mạt sẽ chết chắc đi! Có lẽ, lúc này có thể mạo hiểm ra một đòn, nói không chừng có thể bắt được người bàn bà điên kia, chỉ là Lưu tiểu thư...
"Nghe theo!" Hứa Mạt biết rõ trong đại não của mấy người đàn ông vạm vỡ này đang nghĩ gì. Bọn là chính là mấy người động vật đơn bào, cái bọn họ nghĩ ra, cô sao không nghĩ tới. A, Chu Tĩnh Nhã thu thập ai, cũng chưa nhất định đâu!
"Trói chặt chút! Buộc không chặt đúng không?" Con dao nhỏ của Chu Tĩnh Nhã lại cứa sâu thêm vài phần, Lưu Thi Ngữ cuối cùng không nhịn nổi kêu "A" một tiếng.
"Trói chặt." Hứa Mạt nói với đám hộ vệ.
"Lui ra! Tất cả lùi ra đằng sau một trăm bước!"
Hộ vệ chỉ có thể nghe theo, lúc này chỉ còn có ba người phụ nữ Lưu Thi Ngữ, Hứa Mạt, Chu
Tĩnh Nhã.
"A" Chu Tĩnh Nhã hung hăng đá một cái vào bụng Lưu Thi Ngữ, đẩy cô ngã xuống ven
đường. Đen Hứa Mạt nhét vào trong xe, nhanh chóng bỏ trốn.
Đám hộ vệ đầu to cảm thấy như đại họa đang rơi xuống đầu, một mặt cứu Lưu Thi Ngữ đang hôn mê, một mặt nhanh chóng liên hệ với Lục Tử Hành xin giúp đỡ. Đám người bọn họ đều là Lục Tử Hành tìm đến.
Lục Tử Hành đã yêu cầu bọn họ thề, Hứa Mạt còn, bọn họ sống, nếu Hứa Mạt...
Xong rồi, xong rồi, nhất định sẽ bị người đàn ông nhìn hiền lành ôn hòa kia lột da!
Chu Tĩnh Nhã lái xe nhanh như điên, chọn đường đi vắng vẻ, chạy đến một vùng hoang vu.
Chu Tĩnh Nhã là đang muốn điên rồi! Hôm nay cô ta trước hết hành hạ tiện nhân Hứa Mạt, còn cái gì mà báo ứng, cô ta không quan tâm nổi.
Trên đường, Chu Tĩnh Nhã gọi điện thoại cho Tiếu Thiên Cần.
"Thiên Cần, tôi đã bắt được tiện nhân, anh muốn tìm nhược điểm của Lục Tử Hành, đây không phải là nhược điểm của hắn sao?"
"Cái gì?!!" Tiếu Thiên Cần khiếp sợ. Chu Tĩnh Nhã, đồ đàn bà ngu xuẩn, là bị thù hận làm cho ý chí hôn mê rồi! "Cô đang ở đâu? Cô thật sự bắt Hứa Mạt!"
"Chính xác trăm phần trăm, đêm nay tôi sẽ giết cô ta, a ha ha ha ha —— tôi phải từng dao từng dao chém con tiện nhân này thịt nát!"
Hứa Mạt nghe vậy không tiếng động cười giễu cợt một tiếng. Về sau Tiếu Thiên Cần nói thế nào cô không nghe rõ, đại khái là muốn thương lượng cụ thể với Chu Tĩnh Nhã, muốn lợi dùng Hứa Mạt cô như thế nào đi...
Đến đây, hai kẻ này vừa đúng lúc, một lần giải quyết gọn!
Xe dừng ở một tiệm sửa chữa rách nát ở ngoại ô, có lẽ là bỏ hoang. Chu Tĩnh Nhã sớm đã dự tính âm mưu cẩn thận.
"Cút xuống xe, tiện nhân!"
Chu Tĩnh Nhã dùng dao nhỏ uy hiếp sau lưng Hứa Mạt, Chu Tĩnh Nhã tìm một sợi dây thừng to, lại trói Hứa Mạt một lần nữa, cột cô vào một cái cột gõ
"Trừng cái gì mà trừng, tiện nhân!"
"Ai trừng mắt là tiện nhân nha..." Hứa Mạt trước sau đều không hề hoang mang, không phải kháng, mặc Chu Tĩnh Nhã sắp xếp.
Chu Tĩnh Nhã dùng sức đạp Hứa Mạt mấy cái, chửi ầm lên.
"Chết đến nơi còn mạnh miệng! Tao thật sự hận không thể giết chết mày!" Nếu không bận tâm đến Tiếu Thiên Cần bên kia, cô ta hận không thể ở trên xe xé toác Hứa Mạt ra! Nhưng mà, làm cho Hứa Mạt chết từ từ cũng tốt, càng giải hận! Cô ta chuẩn bị không ít thứ tốt đâu.
"Hứa Mạt, tao thật sự muốn nhìn bộ dạng quỳ gối cầu xin tha thứ của mày! A ha ha, nói cho tao biết! Hứa Mạt mày sợ cái gì? Rắn độc? Bọ cạp? Axit sunfuric hủy dung thì thế nào? A, ngẫm
đi ngẫm lại đều rất đau a. Chúng ta chơi cái nào trước đây? Nhất thời không biết chọn cái nào trước đúng không? Không sao, chúng ta làm từng bước, đến đây! Hay là đầu tiên chúng ta dùng axit sunfuric đi, cho da thịt mày trở nên quái di, tao xem Lục Tử Hành còn thích mày không? A ha ha ha..."
Chu Tĩnh Nhã xoay người đeo đôi găng tay lấy ra một cái túi da rắn đắt tiền. Bên trong túi này còn có mấy cọc tiền, vài động vật kịch độc, động tác cô ta vô cùng cẩn thận
Tìm một hồi, lại không thấy axit sunfuric ở nơi nào. Kì quái, rõ ràng ở trong này. Chu Tĩnh
Nhã bắt đầu không còn kiên nhẫn
Lúc này ở cổ tay bị trói, Hứa Mạt đang chuyển động ngón tay, sờ sờ dây thừng. Một chiêu này là A Hổ dạy cô. Mấy công phu "bàng môn tà đạo" này, Tiểu Lý và A Hổ là cao thủ. Hứa Mạt có học qua một chút.
Chu Tĩnh Nhã trói được người, cũng có chút lao lực.
Nhanh lên chút! Chu Tĩnh Nhã đã rơi vào điên cuồng, lần này quyết tâm đẩy Hứa Mạt vào chỗ chết
Chu Tĩnh Nhã cuối cùng cũng tìm được axit sunfuric đậm đặc được đựng trong một bình thủy tinh con màu nâu, mở nắp ra, một luồng khí trắng bay lên. Chu Tĩnh Nhã một tay cầm dao một tay cầm bình axit, từng bước, từng bước đi về phía Hứa Mạt.
"Nếu không tao đầu tiên cứa vài đường lên mặt mày, sau đó thì đổ axit, được không?"
"Ý kiến hay. Cô tính cắt mấy đường?" Hứa Mạt tuy là trên mặt bình tĩnh nhưng trong lòng đã chút nóng nảy. Dây thừng này trói quá chặt, vẫn chưa cởi hết được.
"Mày đoán xem? Một đường? Không, không, không, quá ít, ba đường, bốn đường... Không cũng còn quá ít..." Chu Tĩnh Nhã cắn răng "Tao vẫn nên là dứt khoát băm vằm mặt mày nát vụn đi, ha ha ha..."
"Hừ, cũng phải xem cô có... Bản lĩnh ấy hay không!"
"Chết đến nơi rồi vẫn còn mạnh miệng! Tốt! Tao lập tức cho mày toại nguyện!" Chu Tĩnh
Nhã cầm dao vẫy vẫy, hướng tới mặt Hứa Mạt nhào tới, đôi mắt cô ta đã đỏ au ——
Hứa Mạt cuối cùng cũng rút được tay ra, kịp thời giơ bàn tay đỡ lưỡi dao! Máu tươi chảy xuống dưới.
Chu Tĩnh Nhã giật mình trống rỗng, Hứa Mạt một tay đỡ lưỡi dao, một tay nắm chặt yêt hầu của cô ta, nhấc chân đá lên đầu gối Chu Tĩnh Nhã —— "A!"
Nhất thời sét đánh không kịp bịt tai, Chu Tĩnh Nhã ăn đau lập tức quỳ ngay xuống đất! Hứa Mạt lại một cước đạp bay bình đựng axit, lập tức trên mặt đât nồng nặc khói trắng!
Bàn tay đầm đìa máu tươi của Hứa Mạt lúc này đang đặt lên cổ Chu Tĩnh Nhã. Tình thế nghịch chuyển trong nháy mắt.
"Nếu không phải vì đợi Tiếu Thiên Cần xuất hiện ở đây, ở trên xe tôi sớm đã thu thập cô."
Hứa Mạt nhếch mép cười ngoan ý nói.
"Mày!" Chu Tĩnh Nhã hai mắt trợn trừng, đỏ au, cơn giận điên cuồng, cũng không có lực phản kháng
"Chu Tĩnh Nhã, tại sao cô không biết học cách rút kinh nghiệm chứ? Tôi đã muốn bỏ qua cho cô rất nhiều lần, vì sao cô muốn ép tôi phải ra tay?!"
Chu Tĩnh Nhã miệng cắn ra máu, oán hận nói: "Tao đã rơi vào trong tay màu, muốn giết cứ giết!"
Hứa Mạt cười lạnh một tiếng: "Giết, cô mở mồm là muốn giết, nói cho cô biết, muốn hại một người cũng không nhất định phải giết..."
Hứa Mạt đá một cước vào chân Chu Tĩnh Nhã, lại móc một cái, Chu Tĩnh Nhã lập tức nhã nhào xuống đất, đau đến thất điên bát đảo, không ngồi dậy nổi.
"Cái này đau đớn? Thời điểm vừa nãy cô đâm Lưu Thi Ngữ, có nghĩ đến cô ấy cũng đau như vậy không?" Hứa Mạt cầm dao đầy máu, lau sạch sẽ. Một lần lau một chút, Chu Tĩnh Nhã trong lòng lại dâng thêm sợ hãi, Chu Tĩnh Nhã là người yêu cái đẹp, nếu bị hủy dung, cô ta tình nguyện chết còn hơn!
"Cô có biết hay không, người cô thật sự có lỗi là ai? Chính là người phụ nữ bị cô làm thương tổn! Người ta gia đình vốn đang rất tốt, cứ như vậy bị cô làm hỏng không tính, cô lại còn làm một vết dao lên cổ người ta..."
Hứa Mạt âm ngoan nói, vừa nói, bàn tay đầy máu tiến gần tới bụng Chu Tĩnh Nhã.
"Tôi thấy Sở Nam cũng thật đáng thương, hay là... Tôi thay cô làm chủ, để cho anh ta tự do, như thế nào?!"
Chu Tĩnh Nhã cảm nhận được bàn tay Hứa Mạt đang vuốt ve cái bụng mình, lập tức dâng trào sợ hãi. Hứa Mạt muốn làm cái gì!
Không!
"Hứa Mạt... Mày là loại phụ nữ độc ác! Mày không thể làm như vậy..."
"Biết tôi ác độc còn dám chọc vào! Đó chính là cô tự tìm đến!"
Chu Tĩnh Nhã kêu đau một tiếng, sau đó ngất đi.