Kỉ Nhạc Huyên gối đầu nằm lên giường, hai mắt trong trẻo khép hờ, không ngừng vụt sáng , được rồi, nàng lại bắt đầu có những ý nghĩ kỳ quái .
Muốn bò lên giường của Giang Diệc Hàm giường, muốn đem nàng ta đặt ở dưới thân là mơ ước lớn nhất của Kỉ Nhạc Huyên khi hai người còn yêu nhau.
Tuy rằng hiện tại nàng cùng nữ nhân lãnh đạm kia đã chia tay , nhưng trong lòng vẫn còn đó những rung động.
Kỉ Nhạc Huyên bỗng nhiên dâng lên vài phần tà tâm, trên mặt như trước giả bộ ta đã ngủ say, người khác chớ quấy rầy, nhưng tay trái đã sớm hướng về bên cạnh.
Kỉ Nhạc Huyên lấy tay quờ quạng bên cạnh giường ngủ, di, không có người ! Ánh mắt phút chốc mở lớn, Kỉ Nhạc Huyên khó có thể tin, liếc qua bên cạnh, thật đúng là không có người !
"Em đang làm gì?"
Còn chưa hết hoảng hốt, phía sau Kỉ Nhạc Huyên bỗng nhiên nghe được một tiếng hỏi thanh lãnh của ai đó, nàng không khỏi ngẩn người, cái này gọi là gì đây? Bắt kẻ thông dâm tại giường? Không đúng , không đúng, nàng kỳ thật cái gì cũng chưa có làm a......
Kỉ Nhạc Huyên gian nan xoay người, nhìn thẳng vào Giang Diệc Hàm, đối mặt với bộ dạng lãnh đạm điềm tĩnh của ai đó, Kỉ Nhạc Huyên cũng bày ra một bộ dạng vân đạm phong khinh cho tương xứng.
Nàng hơi hạ khóe miệng
"Tôi nằm không thoải mái, muốn thể dục chút cho giãn gân mà thôi."
"Thật không?"
Giang Diệc Hàm như trước vẫn là mặt than băng sơn, Kỉ Nhạc Huyên chỉ có thể nhìn thấy khóe miệng nàng ta khẽ động, chứ không thấy vẻ mặt của Giang Diệc Hàm có chút biến hóa nào
"Tôi khuyên em tốt nhất thành thật mà chờ, không thì tôi không thể khẳng định sáng mai người còn có thể hoàn hảo trên giường của tôi hay không."
"Thật không biết chị từ đâu lấy ra lắm tự tin vậy, làm như tôi muốn chạm vào chị lắm hay sao í."
Kỉ Nhạc Huyên ghét bỏ hừ lạnh một tiếng, trời đất chứng giám, những lời này của nàng tuyệt đối là trái lương tâm , không muốn chạm vào, vừa rồi như thế nào lại hướng bên cạnh tìm kiếm?
"Như vậy là tốt nhất, em ngủ đi."
Giang Diệc Hàm đạm mạc nói xong, nàng những lời này không thể nghi ngờ lại nhận được tiếng Hừ lạnh của ngạo kiều Kỉ Nhạc Huyên, Kỉ Nhạc Huyên khinh thường liếc nàng một cái, rồi nhắm mắt làm như đi ngủ.
Con ngươi mới vừa rồi khép lại, trong đầu Kỉ Nhạc Huyên lại hiện ra thân ảnh mới vừa rồi của Giang Diệc Hàm, Giang Diệc Hàm tựa bên cửa sổ, cửa sổ mở lớn, gió lạnh luồn qua tóc dài của nàng, trong không khí tản ra một cỗ yêu mị.
Được rồi, Kỉ Nhạc Huyên thừa nhận, người như Giang Diệc Hàm là rất quyến rũ, phù hợp với sở thích của nàng.
Kỉ Nhạc Huyên hơi hơi cười nhẹ, lại phát giác có chỗ không đúng, Giang Diệc Hàm buổi tối không ngủ, đứng ở bên cửa sổ hóng mát sao, đây là tình huống gì?
Cắn chặt răng, Kỉ Nhạc Huyên suy nghĩ miên man.
Mở to đôi mắt, Kỉ Nhạc Huyên nhìn về phía người kia đứng ở bên cửa sổ, tự do tự tại như tiên tử ~ Giang Diệc Hàm, Giang Diệc Hàm lúc này cũng xoay người, đối mặt với nàng.
Ngu ngốc, không biết gió lạnh buổi tối thổi sẽ bị cảm sao?
"Nè !"
Kỉ Nhạc Huyên lên tiếng gọi Giang Diệc Hàm, nghe tiếng gọi Giang Diệc Hàm liền di chuyển thân mình quay người lại, vẫn như trước bày ra bộ mặt không có chuyện gì liên quan đến mình
"Có việc?"
Kỉ Nhạc Huyên nhíu mày, nàng thừa nhận từ lần đầu gặp Giang Diệc Hàm xong, hai chữ "Có việc" tuyệt đối là hai chữ nàng chán ghét nhất.
Trừ bỏ Giang Diệc Hàm, bình thường nếu là có ai nói với nàng hai chữ này, nàng tuyệt đối sẽ làm mặt lạnh, cả ngày cũng không hòa nhã với người đó.
Cũng bởi vì điều này, phàm là người cùng nàng có chút tiếp xúc, cũng không dám nói hai chữ "có việc", bọn họ sợ mình không cẩn thận sẽ chọc tới nữ vương ngạo kiều trẻ con này.
"Chị đang làm cái gì?"
Kỉ Nhạc Huyên híp mắt nhìn Giang Diệc Hàm, khóe miệng lại hơi hơi cong lên, đây là một vẻ mặt phúc hắc trong truyền thuyết.
"Hong khô tóc."
Giang Diệc Hàm lấy tay lắc lắc mái tóc, Kỉ Nhạc Huyên nhịn không được ở trong lòng lại lần nữa tru lên, ngao, má ơi đẹp quá !
Trong lòng tuy rất si mê, nhưng Kỉ Nhạc Huyên vẫn tỏ vẻ trấn định, nàng trêu tức cười cười
"Có người lấy gió lạnh thổi tóc sao? Chị cũng không sợ thổi rồi bị cảm sao, hừ.
Nhà chị có máy sấy không?"
Giang Diệc Hàm không nói gì, chỉ dùng ánh mắt nghi hoặc lãnh đạm nhìn về phía nàng.
Kỉ Nhạc Huyên biết, nàng ta có.
"Lấy ra đi."
Khó gặp qua, Kỉ Nhạc Huyên ~ tiểu bằng hữu thường bị nữ vương khinh bỉ rốt cục dùng tới giọng điệu ra lệnh.
Đáng tiếc là, người hẳn là phải phục tùng mệnh lệnh lại thờ ơ.
Kỉ Nhạc Huyên lại lần nữa sôi máu
"Còn thất thần làm gì ! Có thì lấy ra a !"
Giang Diệc Hàm như trước không đáp lại, bất quá lúc này đây có chút ngoại lệ là nàng ta đã áp dụng hành động, nàng đi ra phòng ngủ, năm phút sau, mang vào một chiếc máy sấy tóc màu bạc.
Giang Diệc Hàm đem máy sấy đưa tới trên tay Kỉ Nhạc Huyên, Kỉ Nhạc Huyên vừa nhận được máy sấy liền nắm lấy, đem máy sấy chỉa ra như súng lục chỉ chỉ vào Giang Diệc Hàm
"Ngồi xuống."
Giang Diệc Hàm mặt lạnh liếc Kỉ Nhạc Huyên một lát, nhưng cũng chịu ngồi ở bên giường.
Kỉ Nhạc Huyên vừa thấy Giang Diệc Hàm ngồi xuống, nàng liền ngồi dậy, cũng hướng về phía Giang Diệc Hàm đang ngồi nhích lại gần.
Một tay Kỉ Nhạc Huyên chạm lên tóc Giang Diệc Hàm, tay kia thì nắm máy sấy thổi lên tóc, nàng thật cẩn thận chăm sóc mái tóc của Giang Diệc Hàm, trình độ chuyên nghiệp không thua gì một bác sĩ giải phẫu.
Mùi thơm trên mái tóc của Giang Diệc Hàm thoang thoảng qua mũi từng trận từng trận một, khiến Kỉ Nhạc Huyên sợ rằng mình sẽ say vì nó.
Bất quá nàng không thể say, nàng còn muốn giúp Giang Diệc Hàm thổi khô mái tóc kia.
Kỉ Nhạc Huyên rất thích mái tóc của Giang Diệc Hàm, trơn mềm, xúc cảm rất tốt, màu đen cuộn sóng cũng đem mái tóc này càng thêm quyến rũ, Kỉ Nhạc Huyên cảm thấy Giang Diệc Hàm gợi cảm lại không mất đi khí chất tao nhã, thật sự là vô cùng hoàn hảo.
"Tốt rồi."
Kỉ Nhạc Huyên đem máy sấy ném qua bên giường, lại nằm về vị trí của mình, nói thật nàng cảm thấy Giang Diệc Hàm mới vừa rồi tuy là một câu cũng chưa nói, nhưng đã biết phối hợp với mình, thật là rất khó tin, hay là hôm nay mặt trời mọc ở hướng tây a ? Không đúng, hiện tại mặt trời còn chưa mọc mà , bất quá khi mình ngủ sợ là nó sẽ mau chóng đi ra .
Nghĩ như vậy Kỉ Nhạc Huyên liền nhắm mắt lại, nàng chuẩn bị an tâm ngủ ngon.
Ngay lúc này, Giang Diệc Hàm lại mở miệng
"Đứng lên."
Không vui nheo mắt lại, trong mắt Kỉ Nhạc Huyên hiện ra một tía sát khí, hay là người này bắt đầu phát tác tính tình?
Trên thực tế Kỉ Nhạc Huyên tiểu bằng hữu sai lầm rồi, Giang Diệc Hàm chỉ là mệt mỏi, nàng muốn nghỉ ngơi
"Đem chăn phân một nửa cho tôi, sau đó em tiếp tục ngủ giấc ngủ của em."
Kỉ Nhạc Huyên cười lạnh, trên thực tế lòng của nàng đã sớm cười nở hoa, Giang Diệc Hàm ngươi rốt cục đã thân mật tiếp xúc với ta sao?
Cười lạnh qua đi, Kỉ Nhạc Huyên đem chăn xốc lên một nửa, để đến bên cạnh người.
Giang Diệc Hàm thấy vậy, đem máy sấy nhặt lên, hướng về phía tủ đầu giường cất đi, rồi chui vào ổ chăn, lúc này ổ chăn sớm bị Kỉ Nhạc Huyên ủ ấm.
Tại trời đông giá rét, điều này thực làm người ta ấm lòng.
Khóe miệng Giang Diệc Hàm không khỏi nhéch lên, tên ngốc kia, nàng ta nghĩ là mình chịu thua nàng ta sao? Ngu ngốc, nếu không phải ta dự đoán được ngươi sẽ cho ta dốc lòng hong khô tóc cho ta, ta sẽ giúp ngươi lấy máy sấy rồi ngoan ngoãn ngồi vào bên giường chắc? Hừ, tiểu hài tử chính là tiểu hài tử.
Rõ ràng trong lòng sướng muốn chết, trên mặt vẫn giả bộ thầm oán không vui......
Tuy rằng cửa sổ đã muốn đóng, nhưng do khoảng cách rất gần, Kỉ Nhạc Huyên vẫn có thể cảm nhận được mùi hương độc đáo trên người Giang Diệc Hàm hướng về chóp mũi của mình.
Tình cảm bỗng chốc trào dâng, Kỉ Nhạc Huyên không nhịn được liền mở mắt, sờ lên mái tóc dài bám vào trên bờ vai bóng loáng trắng noãn của Giang Diệc Hàm.
Kỉ Nhạc Huyên tà ác nở nụ cười, thân mình hơi hơi hướng về trước, liền đem môi hôn lên, hương khí càng ngày càng rõ ràng, ánh mắt nóng bỏng khép hờ , Kỉ Nhạc Huyên dùng đôi môi gợi cảm của mình đặt lên vai Giang Diệc Hàm, nhẹ nhàng hôn lên.
Chính lúc nàng đang đắm chìm trong cảm xúc thoải mái thân cận da thịt, bên tai lại truyền đến kia thanh âm thanh lãnh
"Em đang làm gì?"
Kỉ Nhạc Huyên nhắm chặt mắt, thân mình run lên, nhưng nàng lại không buông Giang Diệc Hàm ra, nếu Giang Diệc Hàm xoay người, nàng sẽ nhìn thấy một chú mèo nhỏ ngủ say cuộn mình tựa đầu bên cạnh nàng, cũng tựa đầu lên vai nàng, dùng môi hôn lên ăn đậu hủ của nàng.
Nhưng với tính cách của Giang Diệc Hàm, nàng định là sẽ không xoay người , bởi vì nàng biết với độ trẻ con của Kỉ Nhạc Huyên, nếu nàng quay người lại tiểu gia hỏa kia sẽ không bỏ qua cơ hội này, mà trực tiếp đem môi hôn thẳng lên môi mình.
Ân, như vậy còn mệt hơn.
Vì thế, Giang Diệc Hàm quyết định cảnh cáo một phen
"Kỉ Nhạc Huyên, tôi khuyên em tốt nhất an phận một ít.
Không thì tôi sợ mình sẽ nhịn không được một cước đem em đạp xuống giường đó nữ bệnh nhân."
Kỉ Nhạc Huyên gợi lên khóe miệng hơi run rẩy, không phát ra tiếng, thân mình thong thả lui về phía sau, nàng từng bị Giang Diệc Hàm đá vào miệng vết thương cho nên rất rõ ràng Giang Diệc Hàm đang nói thật hay nói đùa, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Kỉ Nhạc Huyên nàng co được dãn được, tự nhiên phải biết xoay người sang chỗ khác, không để ý tới nữ nhân chán ghét kiêu ngạo kia.
Vừa quay người lại, Kỉ tiểu thư liền nặng nề chìm vào giấc mơ.
Trong mộng, nàng lại gặp được nữ thần trong phim điện ảnh kia, nàng ta đứng ở nàng trước người Kỉ Nhạc Huyên, đôi môi khẽ cười, ôn nhu dịu dàng không nhiễm bụi trần.
Nữ thần cười khẽ , vươn bàn tay trắng nõn hướng về phía nàng vẫy vẫy, nàng liền mất hồn đi thong thả về phía đó.
Vừa đến gần, Kỉ Nhạc Huyên liền một tay ôm lấy người đối diện vào lòng, đầu ngón tay nâng cằm nàng ta lên, môi kề môi, tinh tế hấp duẫn , lưỡi của nàng chậm rãi mở ra hàm răng đang đóng chặt của đối phương.
Thật muốn nếm thử hương vị ngọt ngào bên trong, hai chiếc lưỡi cùng nhau giao triền, Kỉ Nhạc Huyên như nguyện được nhấm nháp hương vị ngọt ngào kia.
Đến lúc này, nàng bỗng nhiên phát giác mình bị đẩy mạnh một cái, Nữ thần ôn nhu dịu dàng trong lòng cũng biến thành bộ dạng lạnh lùng như băng, Kỉ Nhạc Huyên run nhè nhẹ, thật lạnh, thật khủng khiếp !
"Hắt xì !"
Kỉ Nhạc Huyên xoa xoa ánh mắt mông lung buồn ngủ của mình, lần này nàng thật là lạnh, tay sờ sờ chăn, lại phát giác không có gì trên người mình, Kỉ Nhạc Huyên không vui nhếch miệng, nàng hướng về phía sau lui xuống, không khỏi nhộn nhạo trong lòng.
Từ ánh trăng chiếu vào, Kỉ Nhạc Huyên thấy được Giang Diệc Hàm đang khép hờ con ngươi, đem chăn đắp thật kín, toàn thân chỉ có khuôn mặt khả ái đặt ở bên ngoài, Kỉ Nhạc Huyên không khỏi cười trộm, không nghĩ tới người này lúc ngủ lại không thành thật như vậy, cư nhiên đoạt chăn của mình, bất quá, nàng như vậy thật đúng là khả ái, cùng mấy bé thú cưng giống nhau, không có khí lạnh như mọi hôm a.
Kỉ Nhạc Huyên nhìn Giang Diệc Hàm, do bất mãn mà hơi hơi nhếch miệng lên, khóe miệng hãy còn dâng lên một tia giảo hoạt tươi cười, nàng cảm thấy đó là một cơ hội tốt để trả thù hảo, ân, tiện nghi để trước mắt mà không chiếm thiệt uổng phí.
Nghĩ là làm, Kỉ Nhạc Huyên hướng về cặp môi kiều diễm ướt át kia hôn nhẹ nhàng một chút, liền lập tức lui đi.
Nàng thật có chút lo lắng mình sẽ làm Giang Diệc Hàm tỉnh giấc, phải biết rằng Giang Diệc Hàm không giống với hình tượng Nữ thần trong lòng Kỉ Nhạc Huyên, nàng ta nào có ôn nhu dịu dàng như vậy.
Cảm thấy mỹ mãn khi nhìn Giang Diệc Hàm khẽ cau mày, Kỉ Nhạc Huyên mới vừa lòng xoay người đi, khóe miệng mang theo niềm vui khi gian kế thành công, lúc này nàng mới nhắm mắt lại, an tâm đi ngủ.
PS: Hôn trộm thành công mới chịu đi ngủ =))) Chế Huyên cũng biết lợi dụng thời cơ quá :"> Chương sau 2 chế tiếp tục cãi nhau sáng sớm, đúng là oan gia, không cãi không yêu, không thù không thành vợ chồng =)) Chương này ngột quá, chế Huyên dễ cưng quá, chọc chế ấy giận là niềm vui mỗi ngày của Hàm mặt than =)))
Dạo này ít cmt tám nhảm với mình quá nha :( Làm không có động lực edit, thôi tự mình cổ động cho mình =))))))))))) Mình không được cái gì tốt, chỉ được cái tinh thần AQ đầy mình, mình cũng tự thấy mình quá siêng năng, ngày nào cũng post truyện đầy đủ mặc dù không ai mướn =))) Càng ngày càng thấy iu bản thân quá *tự luyến đêm khuya .