Bạch Gia Thuật cảm thấy không được khỏe lắm, từ nhỏ sức khỏe anh đã như vậy, khi bé anh không thể trở thành một đứa trẻ bình thường, lớn lên cũng không thể trở thành một người lớn bình thường.
Giây trước còn thấy bình thường, giây sau đã như sắp chết đến nơi.
Anh thở hổn hển, ho dữ dội, như thể muốn ho văng cả tim phổi ra ngoài.
Vẻ mặt tuấn tú điềm nhiên dần phủ lên một tầng u ám.
Khuôn mặt người đàn ông càng bình tĩnh thì bóng tối trong mắt anh càng đáng sợ.
Bàn tay to giấu dưới lớp chăn mỏng, nắm chặt thành nắm đấm, gân xanh nổi lên, anh đang cố gắng hết sức để kìm nén sự bối rối trước mặt mọi người, không muốn vì quá khó chịu mà ho ra máu.
Đột nhiên bàn tay to lạnh lẽo bị một bàn tay nhỏ nắm lấy.
Bạch Gia Thuật lập tức quay đầu, còn tưởng là Tạ Viện Viện không sợ chết tự ý chạm vào anh, nhưng lại đụng phải một đôi mắt chứa đầy ý cười.
"Bệnh tình sẽ trở nên trầm trọng hơn vì quá kiềm nén, u uất dần dẫn tới mất kiểm soát, cho đến khi không thể cứu vãn được nữa.
"
Ánh sáng đáng sợ trong mắt Bạch Gia Thuật bùng lên một cách mãnh liệt.
Anh lật tay bóp chặt cổ tay Tạ Thời Diên, sức mạnh lớn đến mức gần như có thể bẻ gãy cánh tay cô.
Tạ Thời Diên cong mắt cười, "Em nói sai gì à?"
Lòng từ bi chỉ là giả tạo.
Ác liệt tối tăm mới là sự thật.
Không muốn để lộ sự bối rối của mình trước mặt mọi người, giả vờ ra vẻ thánh thiện không thể với tới.
Thực ra nội tâm đã sớm mục nát không tưởng nổi.
Nếu không thì sao vào khoảnh khắc nguyên chủ sắp chết Bạch Gia Thuật lại có mặt ở đó?
Cô nhẹ nhàng thoát khỏi sự kìm kẹp của người đàn ông, một lần nữa nắm lấy tay anh.
Bàn tay nhỏ mềm mại bao bọc lấy bàn tay to lớn lạnh lẽo.
Khuôn mặt thiếu nữ áp vào môi người đàn ông, chăm chú nhìn thẳng vào mắt anh.
Không hiểu sao khi Bạch Gia Thuật nhìn vào đôi mắt này, tâm trạng bực bội khó chịu lại dần trở nên bình tĩnh, dù anh vẫn ho dữ dội nhưng đã có thể miễn cưỡng mở miệng nói vài câu, "Cô rất muốn! tôi tha thứ cho cô ư?"
"Anh trai em muốn anh tha thứ cho em.
" Tạ Thời Diên ngoan ngoãn trả lời.
Bạch Gia Thuật liếc nhìn Tạ Đình Kha, rồi lại nhìn thiếu nữ trước mặt.
Hai người nắm tay nhau dưới lớp chăn mỏng, đầu ngón tay cô thỉnh thoảng lại cào nhẹ ngón tay anh, khi đó nụ cười của cô càng thêm rạng rỡ.
Bạch Gia Thuật đột ngột rút tay về, "Tạ tiểu thư đường đột quá đấy.
"
"Tổng giám đốc Bạch có sở thích kỳ cục thật, thích cưới một con chuột hôi hám làm vợ.
" Tiếng trả lời Tạ Thời Diên không lớn không nhỏ.
Sợi dây lý trí trong lòng Tạ Viện Viện cuối cùng cũng đứt phựt, nước mắt cô ta rơi lã chã.
Mặt mày Bạch Gia Thuật căng chặt, đôi mắt hẹp dài tối xuống vẻ dữ tợn.
"Nhìn sắc mặt anh này, em sỉ nhục vị hôn thê của anh khiến anh tức giận đấy à?" Tạ Thời Diên thấy rất thú vị.
Bạch Gia Thuật không có gì phải giận, anh chỉ ghét mọi chuyện đi chệch hướng, từ giây phút đầu tiên Tạ Thời Diên xuất hiện trong phòng bệnh, dường như hướng đi của một chuyện đã thay đổi.
Anh ta đẩy Tạ Thời Diên ra, cô lại áp sát vào tai anh ta nói nhỏ một câu, không ai biết cô đã nói gì, nhưng thấy biểu cảm của Bạch Gia Thuật trở nên vô cùng mỉa mai, sau đó anh cười khẩy, "Tạ tiểu thư không những đường đột mà còn thích tự cho mình là thông minh nữa.
"
Anh nhìn chằm chằm vào mắt cô, bình tĩnh đến mức gần như máu lạnh: "Đáng tiếc, những kẻ tự cho mình là thông minh thường có kết cục rất thảm hại.
"
!
Phòng bệnh lại yên tĩnh như cũ.
Không ai biết câu cuối cùng Tạ Thời Diên nói là gì, nói xong câu đó, Tạ Đình Kha không thể nhìn tiếp được nữa nên kéo cô đi luôn.
Tạ Viện Viện cắn chặt môi, khóe môi thấm tơ máu nhưng cô ta cũng không phát hiện ra.
Đợi đến khi những người ngoài phòng bệnh đều đi hết cô ta mới cất tiếng được, "Anh Gia Thuật, chị em! "
"Cô ta vừa điên vừa lẳng lơ, còn cực kỳ vô liêm sỉ.
" Bạch Gia Thuật nói.
Tạ Viện Viện nghẹn họng.
Bạch Gia Thuật xoa đầu ngón tay, tự lẩm bẩm, "Tôi không quan tâm giữa hai người ai mới là vị hôn thê của tôi.
"
Nước mắt Tạ Viện Viện trào ra, dáng vẻ đáng thương như hoa lê dính mưa, "Anh Gia Thuật, chị em đã nói gì với anh thế?" Sao tự nhiên anh lại nói những lời này?
"Tiểu Tiêu, tiễn khách đi.
"
"Hả?" Thư ký Tiêu há hốc mồm, nhìn Tạ Viện Viện tỏ vẻ tủi thân, trong lòng rất muốn nói giúp cô ta vài câu, nhưng nhìn thấy sắc mặt thản nhiên của Bạch Gia Thuật anh ta đành cắn răng, chỉ có thể mời Tạ Viện Viện ra ngoài.
Đợi đến khi quay lại, anh ta không kiềm được nghi hoặc và bất bình trong lòng, "Tổng giám đốc Bạch, vừa rồi Tạ Thời Diên nói gì với ngài thế? Sao vừa nãy ngài lại nói những lời đó với Tạ Viện Viện tiểu thư, cô ấy đau lòng phát khóc rồi, Tạ Thời Diên sỉ nhục Tạ Viện Viện tiểu thư như thế mà ngài cũng không giúp cô ấy nói vài câu, cô ấy mới là vị hôn thê của ngài mà.
"