“Tạ Thời Diên, mẹ nó, cô lại giả ngây giả dại đúng không, đừng tưởng tôi không đánh phụ nữ!” Bùi Diệu bị hun đến da đầu tê dại, lập tức giật mình, nhanh chóng lùi về phía sau, “Mau cút đi! Ai cho cô lại gần tôi?”
Người phụ nữ này lại giở trò gì vậy?
Giọng nói nhẹ bẫng, trên người xịt bao nhiêu nước hoa vậy chứ? Chẳng khác nào yêu tinh chạy ra từ truyện liêu trai.
Cô nên chết tâm đi thôi, đừng hòng quyến rũ cậu ta! Đừng hòng khiến cậu ta thấy thương hại, xót xa cho cô, thông cảm với cô!
Cô chỉ là một kẻ điên bị đố kỵ đốt cháy lý trí, méo mó độc ác.
Cô đã làm rất nhiều chuyện trái với luân thường đạo lý, không xứng đáng được bất cứ ai tha thứ.
Ánh mắt chàng trai tràn đầy sát khí, người không biết còn tưởng Tạ Thời Diên là kẻ thù giết cha của cậu ta không bằng.
Tạ Thời Diên chớp chớp mắt, dùng ngón tay cuốn lấy lọn tóc bên tai, “Cậu thấy tôi điên à? Nhưng tôi thật sự không biết liêm sỉ là gì.
”
Giọng điệu ngây thơ vô tội.
Nếu không có đôi mắt quyến rũ yêu kiều kia thì suýt nữa Bùi Diệu đã tin lời cô ta.
Người phụ nữ này chính là như vậy.
Dựa vào một khuôn mặt xinh đẹp để làm đủ chuyện độc ác, bất cứ thứ gì cô thích thì cô đều phải tìm mọi cách để có được nó, sau đó lại tìm mọi cách trốn tránh trách nhiệm, cãi chày cãi cối.
“Tôi nói lại lần cuối, mặc quần áo vào rồi lập tức cút khỏi nhà họ Bạch!” Bùi Diệu tức giận, chỉ tay về phía cửa lớn.
Tạ Thời Diên nghiêng đầu, nhìn theo hướng ngón tay cậu ta chỉ.
Đúng lúc này có tiếng bước chân truyền đến.
Một bóng người xuất hiện đằng xa.
Ánh mắt của Tạ Thời Diên và người kia chạm vào nhau.
Bùi Diệu sững người, vội nói, “Ngay cả anh ấy cũng bị kinh động, Tạ Thời Diên, lần này cô chết chắc rồi!!”
Anh ta?
Một người đàn ông cao lớn được vệ sĩ hộ tống đang bước nhanh về phía này.
Người đàn ông rất trẻ, đẹp trai lạnh lùng, mặc một bộ vest đen chỉnh tề, toàn thân tỏa khí chất cấm dục.
Anh ta bước nhanh vào phòng, tất cả mọi người nhìn thấy anh ta ngoại trừ Bùi Diệu đều thấy e ngại vì áp lực và khí thế vô song, ai nấy cúi đầu, không dám nhìn thẳng.
Người đàn ông nhặt chiếc áo khoác trên mặt đất, ném thẳng vào người Tạ Thời Diên.
“Cô làm loạn đủ chưa hả, còn không mau cút về nhà, đừng ở đây cho mất mặt thêm.
”
Tạ Thời Diên nhìn chằm chằm đối phương, ánh mắt đảo quanh người đàn ông.
Cô bước chân trần lại gần, một ngón tay gõ nhẹ đôi môi đỏ, trầm ngâm suy nghĩ một lát, khóe miệng nở một nụ cười ngọt ngào: “Ừm, trông anh có vẻ ngon miệng hơn đấy.
”
Cô ngửi thấy mùi ác liệt hơn nồng nặc hơn cả mùi trước đó.
Người đàn ông nhìn xuống cô từ trên cao, ngũ quan sâu sắc, khung xương nổi bật.
Biểu cảm của anh ta rất lạnh lùng, nhưng giọng nói càng lạnh lùng hơn.
“Tạ Thời Diên, cô vẫn chưa điên đủ hả, tôi là anh trai cô đấy.
”
Tạ Thời Diên nhướng mày, “! Anh trai?”
Trong đầu cô hiện lên vô số hình ảnh vụn vặt.
Tiếp theo, một đoạn ký ức không thuộc về cô đột nhiên ùa về.
Tạ Thời Diên là một người làm nhiệm vụ, hồ ly tinh bẩm sinh.
Cô xuyên sách rồi.
Xuyên vào một cuốn tiểu thuyết tên là《Đoàn Sủng Vạn Tuế: Người Người Đều Yêu Nữ Chính》
Cô là phiên bản đối lập của nữ chính đoàn sủng Tạ Viện Viện – nữ phụ độc ác bị người người chửi rủa.
Nguyên chủ Tạ Thời Diên năm tuổi đi lạc, lang bạt kỳ hồ, chịu đủ mọi sự ngược đãi, đến năm mười tám tuổi mới được tìm về.
Người phụ nữ được gọi là mẹ nuôi của cô là gái mại dâm ở khu đèn đỏ, từng là đối tượng qua đêm của cha Tạ.
Vì không thượng vị thành công nên ả cố ý bắt cóc nguyên chủ, sau khi sự việc bại lộ, nguyên chủ yêu cầu đưa kẻ buôn người ra trước pháp luật, nhà họ Tạ không những không giúp nguyên chủ đòi lại công bằng mà còn ép nguyên chủ không được lên tiếng.
Mẹ ruột của nguyên chủ đã qua đời vì trầm cảm sau khi nguyên chủ mất tích được vài năm.
Cha Tạ lập tức đưa ả thư ký là tình nhân cùng hai đứa con gái riêng tu hú chiếm tổ chim sẻ, chúng cấu kết thay đổi và biển thủ hợp đồng hôn nhân cùng số tài sản mà phu nhân nguyên phối để lại cho nguyên chủ.
Nguyên chủ vừa hận vừa oán, liều mạng chống đối với nhà họ Tạ, không bị những người bảo vệ nữ chính tấn công thì cũng bị thế giới bên ngoài mắng chửi sỉ nhục, đến nỗi bị cả giới thượng lưu xa lánh.
Cuối cùng cô còn bị nhà họ Tạ coi như một món quà đổi lấy lợi ích, tặng cô cho một tên biến thái để hắn tra tấn hành hạ, dưới sự đả kích kép về cả tinh thần và thể xác, cô hoàn toàn tuyệt vọng, tự hủy dung nhan rồi tự sát.
Thời điểm hiện tại là khi nguyên chủ không cam lòng để nữ chính Tạ Viện Viện cướp mất hôn ước của mình, thừa dịp tiệc tối để chuốc thuốc Bạch Gia Thuật, muốn cưỡng ép đối phương hòng phá hỏng cuộc hôn nhân này.