Sau lúc quấn quýt si mê vừa rồi, cơn đau râm ran nơi hạ thân của Thẩm Mạn rõ ràng đã thuyên giảm, cô cũng đang xem xét ký túc xá nam điển hình này: Ngoại trừ giường tầng bên trái cửa ra, trên hai chiếc giường khác để đồ rất lộn xộn lung tung, mọi thứ dường như không hề được đặt đúng chỗ, quần áo bẩn và tất bốc mùi vứt đây vứt đó, không thể phân biệt được cái nào là của ai.
Trong phòng thoang thoảng mùi mồ hôi, tản mát ra hormone đặc biệt của thiếu niên mới lớn, nhưng không hề khiến cô buồn nôn, ngược lại còn khiến trong đầu cô lâng lâng mơ màng.Cô bước đến gần chiếc bàn tương đối gọn gàng, quả nhiên nhìn thấy một cuốn sách giáo khoa có chữ "Trần Dật Hâm”.
Sách và đồ lặt vặt trên bàn được đặt đúng chỗ, thể hiện thói quen sinh hoạt tốt của chủ nhân.
Nghĩ đến thành tích của cậu trong tương lai, Thẩm Mạn không khỏi tâm phục khẩu phục, một người có thể sắp xếp mọi chi tiết trong cuộc sống một cách gọn gàng ngăn nắp như vậy thì chỉ có thể là học lực giỏi chứ không thể nào kém được.Trên tủ sách dựa vào tường có một bức ảnh của một cậu bé, tay cầm chiếc cúp vàng, nở nụ cười tươi và đang vẫy tay với máy ảnh.
Thẩm Mạn nghĩ thầm trong lòng, đây hẳn là kỳ thi Olympic toán học năm lớp mười, toàn trường chỉ có mình cậu đoạt giải nhất, thế mà năm đó cô lại thấy không phục.“Nhìn trúng tên nhóc này sao?” Một âm thanh khinh bỉ vang lên sau lưng, có người áp sát cô từ phía sau.Bộ ngực rắn rỏi áp sát vào lưng, vết nước chưa kịp lau thấm qua chiếc áo đồng phục học sinh, khiến Thẩm Mạn lạnh thót cả người.Triệu Hoành Bân đã tắm nhanh nhất có thể, nhưng khi cậu ta đi ra lại phát hiện cô đang nhìn chằm chằm vào bức ảnh của người khác, một sợi dây nào đó trong đầu cậu ta lập tức bị cắt đứt.Thẩm Mạn cố gắng quay đầu lại, nhưng lại bị bàn tay to lớn của cậu thiếu niên giữ chặt.
Cô kẹt giữa cậu ta và bàn học, nửa thân trên đổ ập xuống bàn nên chỉ có thể dùng khuỷu tay miễn cưỡng chống đỡ, hai chân thon dài thẳng tắp phải nhón lên mới có thể chạm đất.Khu vực bí ẩn tỏa ra hương thơm của cô gái đối mặt với dục vọng đang muốn bùng nổ của cậu ta, vô số giấc mộng xuân và ảo tưởng chưa bao giờ dễ dàng có được như lúc này, Triệu Hoành Bân xé chiếc quần đùi duy nhất trên người, dứt khoát lấy "hung khí" với kích thước khủng khiếp đáng sợ ra.Mặc dù không có cách nào quay đầu lại, nhưng dựa vào kinh nghiệm, cô cũng có thể xác định được sự quyết tâm của đối phương, thầm nghĩ hôm nay sẽ không thể thoát khỏi cảnh này..