Nghe giọng nói đó, cơ hồ trái tim tôi muốn mềm nhũn cả ra.
Đặc biệt là khi nhìn vào ánh mắt ngây thơ của Lion như chạm đến đáy lòng tôi, khiến tôi không thể mở miệng ra nói lời từ chối thằng bé được.
Cuối cùng tôi gật đầu trong vô thức:
– Được, nếu Lion muốn cô sẽ dạy cho con.
– Con cảm ơn cô.
Đúng lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên, không phải âm thanh điện thoại của tôi mà là âm thanh điện thoại của Quân.
Anh liếc mắt nhìn màn hình điện thoại, sau đó lặng lẽ đứng dậy ra bên ngoài nghe máy.
Tôi lập tức tiến tới bên Lion, nhẹ nhàng hỏi thăm:
– Vết thương trên trán Lion thế nào rồi? Còn đau không con?
– Dạ không ạ.
– Hôm nay con đòi bố con đưa đến nhà cô à?
Lion gật đầu.
Sau đó một âm thanh nhỏ vang lên, âm thanh này phát ra từ chiếc bụng nhỏ của thằng bé.
Tôi ngạc nhiên hỏi:
– Con đang đói sao?
– Dạ, một chút!
– Tối giờ con chưa ăn gì?
– Dạ chưa ạ.
Trời ạ, bây giờ cũng khá muộn rồi mà thằng bé còn chưa ăn gì.
Đáng tiếc trong nhà tôi không còn gì khác ngoài mì tôm.
Tôi biết nhà giàu thường không thích cho con ăn mấy món ăn liền như mì tôm thế này nên cũng có chút chần chừ khi mời thằng bé.
Tôi ngước mắt nhìn ra phía bên ngoài, anh đang đứng nói chuyện với ai đó, mặt chếch về hướng ngoài sân.
Trong bóng tối, tôi không thể nhìn thấy gương mặt điển trai, lạnh lùng của anh, cũng không thể nhìn thấy ánh mắt thâm sâu như trời biển của anh nhưng tôi có thể cảm nhận rõ sự kiêu ngạo và mạnh mẽ từ người anh toát ra ngày càng sâu đậm theo năm tháng.
Quân đứng nói chuyện điện thoại rất lâu, tôi chờ không được nên quay sang hỏi Lion trước:
– Nhà cô còn có mì tôm.
Con muốn ăn mì tôm không?
– Mì tôm là gì hả cô?
Tôi hơi ngớ người, chắc có lẽ từ nhỏ đến giờ thằng bé chưa được ăn mì tôm bao giờ nên mới hỏi vậy.
Phải rồi, nhà giàu người ta thường ăn sơn hào hải vị chứ ăn đâu mấy thứ dân dã như này.
– Cô lấy thử mì tôm ra đây cho con ăn thử nhé.
Thằng bé vui vẻ gật đầu.
Tuy nhiên tôi vừa đặt bát mì tôm xuống trước mặt Lion thì Quân cũng từ ngoài bước vào.
Anh thấy vậy, hai hàng lông mày khẽ nhíu lại, gương mặt tỏ vẻ không hài lòng cho lắm.
Tôi cứ nghĩ anh sẽ lại nổi điên lên mắng tôi vì tự ý cho con anh ăn mấy món như này, nhưng cuối cùng anh lại hỏi:
– Gần đây có quán ăn nào không?
– Quán ăn ấy ạ?
– Ừ.
Tôi mới chuyển về đây sống nên cũng chưa thông thạo khu này lắm, nhưng tôi nhớ rất rõ cách đây chưa đến 2km có một quán ăn ngon lắm.
Sỡ dĩ tôi nhớ rõ như vậy là vì tôi và anh…5 năm trước đã từng là khách quen của quán.
Trái tim tôi bỗng chốc khẽ nhói lên, tôi cười nhạt đáp:
– Gần đây có một quán ăn rất ngon.
– Ừ, vậy đi thôi.
– Hả?
– Chẳng phải tối giờ cô cũng chưa ăn gì sao? Tiện đi ăn cùng bố con tôi luôn.
Lion tối giờ cũng chưa ăn gì.
– Thôi, anh với Lion đi đi.
Tôi ở nhà ăn mì.
– Bát mì nguội hết rồi, bỏ đi.
– Không, tôi thấy ăn vẫn ngon mà.
– Tôi không biết quán đó, coi như cô đi chỉ đường cho tôi và tiện ăn luôn.
– Tôi….
Tôi vừa định lên tiếng thì bàn tay tôi bị lay lay bởi Lion.
Tôi cúi xuống nhìn thằng bé, ánh mắt thằng bé như có vẻ rất mong chờ nên cuối cùng lại gật đầu:
– Vậy cũng được!
Lâu rồi không đến quán này, đã 5 năm trôi qua nhưng quán vẫn không thay đổi là bao, vẫn không gian này, vẫn những bộ bàn ghế này, vẫn là mùi hương vị riêng biệt từ các món ăn chẳng lẫn vào đâu được.
Bà chủ quán vẫn nhiệt tình như ngày nào, khi thấy ba người chúng tôi bước vào, bà liền vui vẻ bảo:
– Hai vợ chồng cho con ngồi vào bàn thứ 4 bên cửa sổ tầng 2 nhé.
Hai từ “vợ chồng” từ miệng bà chủ quán phát ra sao mà tôi thấy lòng mình bi ai quá đỗi.
Tôi vừa định lên tiếng giải thích “chúng cháu không phải vợ chồng” thì Quân đã dẫn Lion bước đi trước, tôi đành nuốt hết những lời kia ngược trở lại rồi lững thững bước theo sau anh.
Vẫn là góc cũ, quán quen cũ nhưng giờ đây chúng tôi đã khác rồi.
Trong lúc chờ đợi món ăn, tôi cố gắng kìm nén sự chua xót trong lòng bằng cách quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, hi vọng từng cơn gió thổi qua sẽ khiến tôi tỉnh táo lại hơn.
Ấy vậy mà hình ảnh tôi và anh của 5 năm trước cứ lần lượt cuồn cuộn hiện về như thác lũ.
Khi ấy tôi là cô gái vô cùng hạnh phúc và may mắn.
Tôi ngồi đối diện anh như thế này, nhưng ánh mắt anh khi ấy nhìn tôi như chứa cả bầu trời yêu thương.
Mỗi lần đến quán ăn chúng tôi đều gọi rất nhiều món khác nhau, nhưng tôi thích nhất là món cơm chiên ở đây.
Cũng không biết tôi thất thần bao lâu, lúc bừng tỉnh, trước mặt đã bày bát đũa và một ly trà hoa nhài.
Trà hoa nhài, một loại trà mà Quân từng rất yêu thích.
Nhưng khi nhân viên phục vụ đi qua anh lại đổi ly trà thành nước lọc.
Tôi khẽ liếc nhìn anh một cái, hoá ra thời gian có thể thay đổi nhiều thứ, bao gồm luôn cả sở thích.
Sau đó phục vụ bày món ăn lên.
Suốt quá trình ăn thì chủ yếu là tôi và Lion ăn, còn anh ăn rất ít.
Lúc ăn tôi mới phát hiện Lion có một điểm chung với tôi là thằng bé cũng không thích ăn cà rốt.
Trong đĩa cơm chiên thập cẩm, có một chút cà rốt thằng bé cũng sẽ bỏ ra.
Tôi mỉm cười hỏi:
– Lion cũng không thích ăn cà rốt sao?
– Dạ vâng ạ.
– Cô cũng không thích ăn cà rốt.
Mặc dù ngày xưa mẹ cô luôn bắt ăn vì cà rốt rất tốt, đặc biệt là tốt cho mắt.
Quân nghe vậy tay cầm thìa của anh bỗng khựng lại, anh ngước mắt nhìn tôi vừa vặn đúng khoảnh khắc tôi cũng vừa ngẩng đầu nhìn anh.
Anh cau nhẹ hàng lông mày, dường như đang cố suy tư chuyện gì đó.
Ngày xưa lúc chúng tôi còn bên nhau, đi ăn cơm chiên thập cẩm anh cũng luôn bắt tôi ăn cả cà rốt, không cho phép tôi bỏ cà rốt ra khỏi đĩa.
Sau thời gian bị anh huấn luyện tôi cũng quen dần với vị cà rốt hơn.
Chắc có lẽ phần ký ức đó đã bị anh quên lãng rồi.
Tự nhiên tôi lại mong ngóng anh nhớ ra chuyện xưa, nhớ ra cả tôi.
Nhưng sau cùng tôi lại nghĩ, nếu anh nhớ ra tôi rồi thì mọi chuyện cũng đâu thể thay đổi được.
Vậy thì thà rằng anh hãy cứ như vậy đi, mình tôi đau khổ là đủ rồi.
Tôi lén thở dài một hơi rồi từ đó đến khi bữa ăn kết thúc thì chúng tôi không nói thêm lời nào nữa.
Ăn xong tôi thấy trời cũng không còn sớm nữa, vừa định mở miệng bảo anh cứ đưa Lion về trước, còn tôi đi bộ về cũng được thì đột nhiên chân trời loé lên tia chớp, tiếng sấm nổ ùng ùng vang lên, gió bắt đầu gào rít ngoài cửa sổ.
Ôi trời ạ, hôm nay thời tiết có báo tối nay mưa giông kéo đến mà tôi lại quên béng mất.
Sau đó trời bắt đầu mưa như trút nước, ba người chúng tôi không ai bảo ai cùng đưa mắt nhìn nhau.
Mưa to sấm chớp thế này thì còn về kiểu gì nữa, cuối cùng chúng tôi lại phải ở lại quán cho tớ khi trời tạnh hẳn.
Quân đi ra một góc làm việc, chỉ còn tôi và Lion ngồi bên cạnh nhau.
Ngồi được một lúc tôi thấy hai mắt Lion thỉnh thoảng nhíu lại, chắc có lẽ thằng bé đang buồn ngủ rồi.
Tôi quay sang hỏi:
– Lion buồn ngủ hả con?
Lion chớp chớp đôi mắt gật đầu.
Nhìn thấy thằng bé buồn ngủ mà phải cố thức tôi cứ cảm thấy không đành lòng nên chủ động ôm thằng bé vào lòng, cho thằng bé tựa đầu vào người mình ngủ một giấc đến khi trời tạnh mưa.
Tôi vỗ vỗ nhẹ lên lưng Lion, chẳng mấy chốc thằng bé đã chìm vào giấc ngủ say.
Ôm thằng bé trong lòng tôi lại bất chợt nhớ đến đứa con đã mất của mình mà lòng đau quặn thắt.
Con sinh ra chưa được nhìn thấy thế giới bên ngoài đã phải rời đi.
Thậm chí tôi còn chưa nhìn thấy mặt con, chỉ có thể mường tượng hình dáng của con qua những hình ảnh siêu âm.
Bỗng chốc một điều ước vô lý loé lên trong đầu tôi.
Giá như Lion là con của tôi thì tốt biết mấy, cuộc đời này chỉ cần có một cậu con trai như Lion là quá đủ rồi.
Đáng tiếc điều ước mãi chỉ là ước mơ mà thôi.
Nhưng có một điều tôi phải công nhận, lần đầu gặp Lion tôi đã có một tình cảm rất đặc biệt với thằng bé, tôi không biết diễn tả thứ tình cảm ấy sao nữa.
Bình thường tôi là một người cũng rất yêu quý trẻ em nhưng chưa gặp bé nào tôi lại có tình cảm đặc biệt như thế, hay là thằng bé là con trai của người đàn ông tôi yêu nên tôi mới vậy.
Nếu không phải Lion mới 4 tuổi, kém con trai đã mất của tôi 1 tuổi thì khéo không chừng tôi còn bị nhầm tưởng Lion là đứa con tôi dứt ruột đẻ ra.
Thời gian trôi qua không biết bao nhiêu lâu thì mưa mới ngớt.
Lúc này Quân cũng xong việc, anh thấy Lion đã ngủ say nên chủ động lên tiếng nhờ:
– Lion đã ngủ say rồi, giờ tôi có gọi dậy thì thằng bé trên đường đi cũng sẽ ngủ gật.
Cô giúp tôi bế thằng bé đến khi về nhà được không?
Tôi phát hiện ra mọi sự cao ngạo hay lạnh lùng của anh sẽ biến mất khi có chuyện gì liên quan đến Lion.
Xem ra anh thực sự rất yêu con trai mình.
Thấy Quân nói có lý nên tôi gật đầu:
– Được.
Trên đường đi, Quân chuyên tâm lái xe, tôi ngồi phía sau ôm Lion, chúng tôi không nói lời nào với nhau nên bầu không khí ngột ngạt vô cùng.
Cuối cùng tôi chỉ biết lặng lẽ đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn từng hàng cây vụt qua, nhìn phố phường của thành phố Hà Nội trong cơn mưa đã bớt nhộn nhịp, sau đó cuối cùng ánh mắt không nhịn được khẽ liếc qua gương chiếu hậu nhìn đến gương mặt anh.
Gương mặt ấy, vĩnh viễn tôi chẳng có cơ hội chạm vào như lúc xưa nữa rồi.
Chiếc xe chạy sau một đoạn đường khá dài thì cũng dừng lại trước ngôi biệt thự xa hoa tráng lệ.
Quân lái xe đi thẳng vào trong sân, một người bảo vệ chạy đến che ô cho anh.
Tôi không muốn vào trong nhà nên định trao trả Lion cho anh ngay tại đây, nhưng khi cánh cửa xe vừa mở ra thì tôi thấy cái Ngân bước tới, giọng nó vui vẻ vang lên:
– Hai bố con anh về rồi ạ?
Sau đó khi nó ngước mắt lên nhìn thấy tôi, cả người nó liền khựng lại, dù chỉ dưới ánh đèn nhưng tôi có thể thấy rõ ánh mắt nó phóng ra tia sắc nhọn, dường như đó là nỗi căm hận không thể che giấu.
Nghĩ cũng đúng thôi, bắt gặp chồng mình chở người yêu cũ về nhà trong một buổi tối, người như nó không điên mới lạ đấy.
Nhưng ngay sau đó, nó liền nở nụ cười giả tạo trên môi, ánh mắt kia cũng thu lại, nó hỏi:
– Ủa cô giáo Nhi? Cô cũng ở đây hả?
Tôi phải công nhận con này nó lật mặt và thay đổi giọng nhanh thật.
Làm bạn với nó mấy năm mà sao ngày xưa tôi không phát hiện ra nó có năng khiếu làm diễn viên như vậy.
Tôi cười nhạt đáp:
– Lion ngủ say nên tôi phải ôm thằng bé về.
– Vậy hả? Cảm ơn cô giáo nhiều nhé.
Quân lúc này mới nhàn nhạt lên tiếng:
– Bế Lion vào trong đi.
Tôi đưa cô ấy về.
Giọng điệu Quân nói với cái Ngân khiến người nghe cảm thấy muốn trùng xa cách.
Cái Ngân nhìn tôi, tôi biết nó đang tức thiếu điều hộc máu mồm thôi nhưng vẫn phải nhẹ giọng:
– Cô đưa tôi bế Lion vào trong.
Lần nữa cảm ơn cô.
Tôi giao Lion lại cho cái Ngân.
Vốn ban đầu tôi nghĩ sau khi đưa Lion về nhà rồi tôi sẽ bắt taxi trở về, nhưng giờ thấy cái Ngân như vậy tôi thấy hả hê vô cùng, cũng không từ chối Quân mà mặc kệ để anh chở mình về.
Lúc chiếc xe vừa nổ máy, cái Ngân nở nụ cười tươi nói:
– Anh đi đường cẩn thận nhé.
Em và con ở nhà chờ anh về.
Quân không đáp lời, thấy thái độ của anh và cái Ngân hôm nay tự nhiên tôi thắc mắc liệu mối quan hệ vợ chồng của hai người có tốt đẹp như lời nó nói?
******
Sáng hôm sau khi tôi vừa thức dậy thì nhận được điện thoại của một trường mà tôi nộp hồ sơ xin dạy học cách đây nửa tháng gọi đến thông báo tôi đã trúng tuyển.
Thế là ngày hôm sau tôi lên trường nhận việc, tôi được phân công dạy lớp 1.
Vào giờ ra chơi, một người đồng nghiệp chủ động lên tiếng nói với tôi trước:
– Chị là Nhi, giáo viên mới đúng không?
– Đúng rồi em.
– Em tên Huệ, chủ nhiệm lớp 1A1 bên cạnh lớp chị dạy sáng nay.
– À vậy hả.
Chị mới đến nên chưa biết ai vào ai.
– Vâng.
Dần dần rồi quen chị à.
Mà trước khi đến đây dạy thì chị dạy học ở đâu?
Không biết có ai vào nghề mà lận đận như tôi không chứ từ năm vào nghề đến nay cũng trải qua mấy trường học rồi.
Thế nhưng tôi không kể rõ ra, chỉ bảo:
– Chị trước dạy ở một trung tâm trên Mộc Châu.
– Ồ.
Sao chị dạy xa thế?
– Ừ, chị dạy được gần 5 năm thì mẹ chị bảo về quê hoặc ít nhất là dạy trên Hà Nội.
Nếu mẹ chị không bảo về chắc chị vẫn ở trên đó.
– Nói vậy là chị chưa có chồng con gì hả?
– Đúng rồi em.
– Vậy chị có người yêu chưa?
– Chị đang độc thân.
– Eo, xinh gái thế này mà chưa người yêu thì chỉ có kén quá thôi chị.
Tôi cười cười đáp:
– Đâu có đâu, chị làm gì có ai hỏi mà kén.
– Tuổi trẻ chơi thì cứ chơi nhưng cũng phải nghĩ đến lấy chồng chị ạ.
Không lấy muộn quá sau này già rồi vẫn còn nuôi con đi học đại học thì khổ lắm.
Tôi nghe con bé nói mà lòng lại dâng lên nỗi chua xót, chỉ có thể cười nhạt đáp:
– Ừ em.
Thế em có chồng chưa?
– Em chưa nhưng chuẩn bị có chị ạ.
– Vậy là em sắp lấy chồng.
Chúc mừng em nhé.
– Em cảm ơn chị.
Nói thêm vài câu nữa thì chúng tôi lại vào tiết học mới.
Buổi chiều khi tôi vừa tan làm thì đã thấy xe của Hưng đậu ngay cổng trường.
Chuyện tôi đi dạy học ở đây tôi chưa nói cho ai biết, kể cả cái Ly, vậy mà không ngờ anh lại có mặt ở đây.
Thấy tôi Hưng mở cửa xe bước xuống, anh cười tươi bảo:
– Cô giáo lên xe đi.
Tôi tò mò hỏi:
– Sao anh lại biết em ở đây?
– Em có nghe ” chỉ cần tâm hướng về một ai đó thì tất cả những gì liên quan đến người ta không có gì là không thể biết chưa?”
Tôi mỉm cười nhìn anh, càng ngày càng dẻo mỏ.
Tôi đang định trả lời thì bất ngờ thấy ở bên kia đường, thằng Đức từ trong ô tô bước xuống.
Ngay sau đó một cô gái từ trong cổng trường phi ra chạy đến ôm chầm lấy nó, ánh mắt hai người nhìn nhau rất tình cảm.
Mà cô gái đó không ai khác chính là con bé Huệ chiều nay vừa nói chuyện với tôi.
Vài giây sau đó, thằng Đức ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt cũng vừa hay nhìn thấy tôi, sắc mặt cũng cứng ngắc lại!.