Nửa Đoạn Duyên


Quân khẽ liếc mắt nhìn tôi, khuôn mặt anh không có bất kỳ cảm xúc gì.

Hình như càng ngày anh càng biết cách che dấu tâm tư của mình khiến người khác không thể đoán được anh đang nghĩ gì.

Nhưng theo những gì tôi biết về Quân, anh không phải là người tuỳ tiện ngồi xuống dùng bữa cùng ai đó.

Chỉ là không ngờ vài giây sau anh lại nói:
– Cũng được.

Nếu như hai người không cảm thấy phiền.
Hưng nghe vậy cười cười đáp:
– Đương nhiên là không phiền rồi, anh chị ngồi xuống đi, em gọi phục vụ ra gọi thêm món.
Cái Ngân chủ động ngồi xuống ghế trước, ngồi đối diện tôi, Lion ngồi giữa, Quân ngồi đối diện Hưng.

Tôi để ý hành động này của cái Ngân như là sợ Quân sẽ ngồi đối diện tôi vậy.

Một lát sau phục vụ đem quyển thực đơn ra cho chúng tôi gọi thêm món.

Tôi và Hưng đã gọi đủ rồi nên nhường cho gia đình Quân.

Quân giở quyển thực đơn từ trang đầu tới trang cuối, lại lật từ trang cuối về trang đầu nhưng không gọi được món.

Hưng thấy vậy mới bảo:
– Trong nhà hàng này em thấy có vài món anh thích đó.

Anh gọi thử xem ăn ngon không.
Tôi nghe vậy buột miệng nói:
– Đúng vậy, có món sườn cừu nướng rất ngon.
Nói xong tôi mới nhớ mình vừa lỡ lời, vì đây là món Quân từng rất thích ăn.

Quả nhiên khi nghe tôi nói vậy, cái Ngân liền nhìn tôi với cái nhìn sắc lạnh.

Nhưng rất nhanh sau đó nó lại giả lả tươi cười nói:
– Món sườn cừu nướng ngày xưa chồng tôi cũng rất thích.

Nhưng bây giờ hình như anh ấy lại không thích nữa rồi.
Nói xong cái Ngân quay sang nhìn Quân, dịu dàng nói:
– Anh muốn gọi gì thì cứ gọi đi.

Em đều thích hết.

Còn Lion nhà chúng ta thì anh gọi súp tôm cho con.
Quân không trả lời cái Ngân, sau đó anh gọi đại vài món ăn nhưng trong đó có cả món sườn cừu nướng.

Cái Ngân ánh mắt hiện rõ vẻ không vui nhưng vẫn phải cười, nhìn nó diễn như vậy tôi thấy mệt dùm cho nó.
Đang ăn tự nhiên cái Ngân quay sang bảo Lion:
– Lion, con có muốn nhà mình có thêm thím không?
– Thím ấy ạ?
– Đúng rồi, vợ của chú Hưng thì con sẽ gọi là thím.
– Dạ có ạ.
Hưng đang ăn cũng phải ho lên vài tiếng vì sặc.

Xong anh bảo:
– Làm gì có ai chịu lấy em đâu.
– Ơ chị tưởng cô giáo Nhi đây là người yêu của chú?
Cũng may trong miệng tôi khi đó không có gì, không thì cũng chết nghẹn vì sặc.

Đang yên đang lành nó tự nhiên chuyển hướng sang tôi và Hưng rốt cục là có ý gì?
Hưng đáp:
– Nhi chưa chịu em chị à.
Cái Ngân cười cười bảo:
– Cô giáo Nhi, không phải tôi là chị dâu của chú Hưng mà tôi khen đâu.

Nhưng tôi nói thật ai mà lấy được em chồng tôi là hơi bị sướng đó nhé.

Nhìn chú ấy vậy thôi chứ tâm lý lắm.

Đời phụ nữ mình chẳng gì sướng bằng lấy được người chồng tâm lý đâu.
Nói đến đây tôi thấy ánh mắt nó liếc nhìn về phía Quân như kiểu đang nhắc nhở anh điều gì đó.

Từ đầu bữa ăn đến giờ Quân đều im lặng.

Khi tôi đang định trả lời cái Ngân thì Quân bất ngờ lên tiếng nhắc nhở nó:
– Đó là chuyện của người ta.

Ăn đi!
Cái Ngân nhíu mày một cái rồi không nói gì nữa.

Không khí lại bất chợt rơi vào trạng thái im lặng.

Cũng may sau đó người phá vỡ bầu không khí đó là Lion, thằng bé vui vẻ nói rất nhiều.

Hưng ngồi bên cạnh thỉnh thoảng lại gắp đồ ăn cho tôi và bảo:
– Em ăn đi.

Dạo này anh thấy em gầy hơn đấy.
– Dạ vâng.
Nói thế nhưng tôi chẳng có tâm trạng nào mà ăn uống, nuốt thứ gì cũng cảm thấy miệng đắng ngắt.

Tôi tự nhủ rõ ràng đã còn không liên quan đến nhau nhưng mà ngồi ăn cùng nhau trong cái không khí này, lại nhất là lúc có vợ và con anh bên cạnh, tôi cứ cảm thấy chua xót kiểu gì ấy.
Ngồi thêm một lúc nữa thì Quân có việc phải đi về nên cả nhà ba người nhà anh về trước.

Trước khi về cái Ngân nói:
– Cuối tuần sau là sinh nhật của Lion, vợ chồng chúng tôi nhân tiện làm kỷ niệm ngày cưới luôn.

Hôm nay gặp cô giáo Nhi ở đây rồi thì tôi mời trước luôn nhé, mời cô 7 giờ tối thứ bảy đến dự tiệc chung vui với gia đình chúng tôi.
Dự tiệc kỷ niệm ngày cưới của người yêu cũ và người bạn từng rất thân sao? Từ đáy lòng tôi bỗng xông lên cảm giác nhức nhối.

Mà chỉ cần nghĩ đến cảnh hai người đứng trên sân khấu, một màn như lễ cưới tái diễn ngay trước mắt, trái tim tôi muốn ngừng đập.

Tôi vốn định từ chối, vốn muốn nói “ hôm ấy tôi bận rồi”, nhưng Lion lại nhìn tôi bằng đôi mắt to tròn và đầy mong đợi:
– Cô ơi, cô đến dự sinh nhật con nhé.
Hưng tiếp lời:
– Hôm đó anh sẽ đến đón em.
Tôi ngập ngừng:
– Em…
– Em sao vậy?
– Không sao.

Nhưng em phải xem mình có bận gì không đã.
– Ừ.

Anh biết rồi.
Sau khi ba người nhà anh đi được một lúc thì tôi và Hưng cũng ra về.

Ngồi trên xe Hưng nói rất nhiều nhưng tự nhiên tôi lại chẳng nghe lọt tai được câu nào, tâm trí tôi cứ như bay tận đẩu tận đâu.

Mãi cho đến khi gần về đến nhà, Hưng hỏi thẳng mới khiến tôi giật mình:
– Hôm nay em sao vậy? Từ lúc gặp vợ chồng anh trai anh, anh cứ thấy em thẫn thờ thế?
– Đâu có đâu ạ.

Em vẫn bình thường mà.
– Bữa cơm hôm nay có anh chị ấy, hay em thấy không thoải mái hả?
Tôi lắc đầu đáp:
– Không đâu anh.

Chắc tại em hơi mệt thôi.
– Dạo này em bận rộn suốt, làm gì thì làm vẫn phải chú ý sức khỏe biết chưa?
– Dạ vâng, em biết rồi mà.

À quên, chúc mừng sinh nhật anh.
Nói xong tôi lấy hộp quà mà mình đã chuẩn bị sẵn để trong túi xách đưa cho Hưng.

Anh nhìn tôi với ánh mắt vô cùng ngạc nhiên:
– Em chuẩn bị quà cho anh sao?
Tôi cười nhẹ:
– Món quà nhỏ thôi mà anh ngạc nhiên dữ vậy?
– Bất kỳ món quà nào em tặng anh đều là to lớn hết.

Cảm ơn em nhé.
– Dạ vâng.
Lúc tôi về đến nhà thấy cái Ly đang ngồi thu lu một góc khóc, đầu tóc rối bù xù, nhìn bộ dạng vô cùng tàn tạ.

Tôi thấy vậy liền vội vàng hỏi:
– Ly, mày sao thế em? Sao ngồi đây khóc thế này?
Cái Ly ngước mắt nhìn tôi, hai hốc mắt đỏ hoe ầng ậc nước.

Để ý mới thấy hai má nó cũng sưng đỏ như kiểu vừa bị ai đánh.

Nó nức nở mãi mới nói lên lời:
– Chị ơi…nhà nó…cướp mất Bo đi rồi.
Tôi lặng người đi, đôi mắt ráo hoảnh nhìn quanh ngôi nhà, giờ tôi mới để ý không thấy Bo đâu nữa.

Tôi hỏi lại:
– Thằng Đức đến cướp thằng Bo á?
– Vâng, cả mẹ nó nữa.
Trời là trời, tôi vừa mới đi chưa đầy 3 giờ đồng hồ mà đã xảy ra chuyện nghiêm trọng như vậy.

Tôi nói:
– Lâu chưa? Sao không gọi cho chị?
– Hai mẹ con nó đến bất ngờ quá, em chưa kịp gọi cho chị thì đã bị hai thằng đầu gấu giữ lại.

Em giằng co một hồi, chúng còn đánh em nữa.

Xong mẹ con nó cướp thằng Bo đi luôn, mẹ con nó còn bảo từ giờ sẽ không bao giờ cho em gặp lại Bo nữa.
Lúc này tôi bỗng gần như không chịu nổi, cơn uất ức khiến tôi chỉ muốn cầm dao đến tận nhà mẹ con nó sống chết một trận.

Một thằng bố khốn nạn, một người bà mất hết nhân tính.

Loại người đã đi ngoại tình lại còn dám trắng trợn cướp mất con từ người mẹ, khốn nạn thế là cùng.

Tôi tức giận bảo:
– Để tao đi đến sống chết với nhà nó.

Mẹ lũ chó này.
Cái Ly nghe vậy vội vàng kéo tôi lại:
– Chị ơi, đừng…chị đi đến bây giờ không giải quyết được gì đâu.

Cẩn thận chị lại còn bị đánh oan như em đấy.
– Thế chẳng lẽ cứ để nó cướp thằng bé đi như vậy?
– Em không biết nữa, nhưng hiện giờ tốt nhất chị đừng đến.

Để yên qua đêm nay rồi mai tính chị ạ.

Nhà nó bây giờ khốn nạn lắm rồi, nói lý lẽ cũng chẳng được đâu.

Chị biết chúng thuê cả xã hội đen là đủ hiểu rồi đấy.
Lời cái Ly nói không phải là không có lý, tôi dù sao cũng là thân đàn bà con gái chân yếu tay mềm, riêng đối đầu với thằng Đức tôi đã chẳng đủ sức chứ đừng nói cả gia đình nhà nó.

Đêm hôm cũng muộn rồi, nhỡ chẳng may có chuyện gì chỉ thiệt thân.

Tôi cố gắng hít một hơi thật sâu để kìm nén lộ khí xuống, gật đầu đáp:
– Chị biết rồi.

Thôi mày cũng lên giường đi, chuyện này mai tính sau.
Cái Ly ngồi khóc mãi mới lết cái thân xác tàn tạ lên giường nằm.

Tôi đi tắm rửa xong cũng lên nằm cùng nó.

Giữa chúng tôi không còn Bo nữa mà chỉ là khoảng trống vô hình.

Cái Ly nằm khóc rưng rức không dừng.

Nhìn nó như vậy tôi lại nhớ đến mình ngày xưa, nghĩ thoáng qua thôi tim tôi đã như bị xé nát.

Mỗi đứa con chính là khúc ruột của người mẹ, xa con có ai là không đau đớn.

Cái cảm giác ấy mỗi giây mỗi phút trôi qua tưởng chừng như dài cả thế kỷ.

Tôi biết giờ phút này nói gì đi nữa cũng chẳng xua được cảm giác đau đớn trong lòng nó nên đành im lặng để cho nó khóc.

Thời gian cứ như thế trôi qua một cách nặng nề, bất chợt cái Ly quay sang bảo tôi:
– Chị ơi…em nhớ Bo quá.

Thằng bé chưa bao giờ xa em một giờ đồng hồ chứ đừng nói là đến một đêm dài như này.

Lúc nó tách thằng bé ra khỏi người em, thằng bé đã khóc rất nhiều.

Đêm nay em chỉ sợ thằng bé không ngủ được.

Em đau quá! Huhu huhu
Nước mắt tôi bất giác lại chảy dài xuống, tôi ôm cái Ly vào lòng, giọng nghẹn đi:
– Chị cũng nhớ Bo lắm.

Nhưng giờ phút này mày phải mạnh mẽ lên, có mạnh mẽ thì mới giành lại được con.

Yên tâm đi, chị tin ông trời có mắt lắm.


– Huhu em sợ mình không đủ sức đấu lại nhà nó đâu chị.
– Hâm, không được suy nghĩ như vậy.

Không cho phép mình được bỏ cuộc.
– Nó bây giờ đã làm trưởng phòng, mối quan hệ cũng rộng hơn, em sợ…sợ lắm chị ơi.
– Chị bảo mày không được sợ.

Mày cứ như vậy nó lấn át mày đó.

Pháp luật công bằng, chẳng ai dung túng cho một thằng ngoại tình mất nết như thế đâu.
Vai cái Ly run lên từng hồi, tôi phải an ủi nó mãi thì nó mới bình tĩnh lại được hơn.

Khóc chán chê rồi nó cũng thiêm thiếp vào giấc ngủ, trong cơn mê man tôi nghe thấy nó nói:
– Em bây giờ… mới hiểu được cảm giác của chị! Em…
Nói đến đó thôi thì nó không nói gì nữa.

Tôi nằm một lúc rồi cũng cố chớp mắt được một chút.

Sáng hôm sau tôi phải cố mãi mới có thể thức dậy để đi làm.

Lúc đến trường tôi muốn gặp riêng cái Huệ để nói chuyện nhưng sáng nay nó lại xin nghỉ dạy.

Tan làm đi phi xe đến thẳng nhà thằng Đức.

Căn nhà hai tầng khoá cửa im lìm, người hàng xóm thấy tôi ngó nghiêng liền hỏi:
– Cháu tìm ai?
– Cháu tìm ông Huân và bà Đúc, họ đi đâu hết rồi cô?
– À, sáng nay ông bà ấy đưa thằng cháu về quê rồi.
– Vậy cô có biết bao giờ ông bà ấy lên lại trên này không?
– Cô cũng không rõ đâu.
– Dạ vâng, cháu cảm ơn ạ.
Mẹ kiếp, khốn nạn thật, cướp thằng bé rồi đưa thằng bé về quê luôn.

Trong thời gian đó để cho nó quên mẹ nó sao? Bà ta luôn miệng nói thằng Bo chắc gì đã phải con cháu bà ta, vậy mà bà ta còn trắng trợn cướp thằng bé làm gì? Tôi không còn cách nào khác đành phải lái xe về phòng trọ xem tình hình cái Ly thế nào.

Lúc tôi về thấy nó vẫn ngồi thu lu một chỗ khóc, tay ôm chặt mấy bộ quần áo của Bo.

Hai ngày sau trôi qua cũng vậy, nó cứ như một pho tượng sống biết rơi nước mắt.

Lúc này tôi không thể đứng yên nhìn nó như vậy nữa, tôi sợ tình trạng này kéo dài lâu nó sẽ bị trầm cảm mất.

Tôi cố gắng tìm cách liên lạc với thằng Đức nhưng không được, nó không nghe máy cũng không trả lời tin nhắn của tôi, cuối cùng không còn cách nào khác tôi đi tới thẳng công ty nó đang làm để tìm.
Tôi đứng trước cửa công ty rất lâu rồi mới bước vào bên trong.

Thực ra chuyện gia đình riêng tôi cũng không muốn làm ầm lên nên chỉ muốn tìm gặp thằng Đức nói chuyện tử tế.

Tôi hỏi một người nhân viên trong công ty:
– Chào cô, cho tôi hỏi trưởng phòng Hoàng Anh Đức có trong công ty không ạ?
Người nhân viên nhìn tôi một lát rồi mới trả lời:
– Trưởng phòng Đức đang họp.

Chắc 10 phút nữa là xong đó.
– Vậy cảm phiền cô, trưởng phòng họp xong thì chuyển lời giúp tôi là có người đến tìm.
– Tôi biết rồi.
– Cảm ơn cô nhiều.
Tôi ngồi chờ thằng Đức ở chiếc ghế dưới sảnh công ty.

Ngồi chờ phải đến 15 phút sau thì thằng Đức mới có mặt.

Vừa nhìn thấy tôi nó đã tỏ vẻ ra đầy chán ghét nhưng có lẽ đây đang ở trong công ty nên nó vẫn đi tới nói nhỏ:
– Điên à mà đến tận đây tìm tôi?
– Phải, tao đang điên đấy.

Nếu mày không muốn những người trong công ty biết bộ mặt khốn nạn của mày thì ra ngoài nói chuyện với tao.
Thằng Đức liếc mắt nhìn xung quanh rồi bước đi trước.

Tôi và nó đi đến một góc vắng gần đó.

Tôi đặt thằng vào vấn đề:
– Thằng Bo đâu? Mày có cái quyền gì mà cướp thằng Bo khỏi mẹ nó?
Thằng Đức lúc này cũng không còn xưng chị em gì với tôi nữa, nó bảo:
– Tao là bố của nó, tao có quyền.
– Mày mở mồm ra nói từ “bố” mà mày không biết nhục à? Tao tin chắc rằng thằng Bo cũng không muốn có một thằng bố khốn nạn như mày đâu.
– Chuyện của gia đình tao, mày biết cái đếch gì mà xen vào.

Mày về bảo con em gái mày nếu biết điều thì sau này thỉnh thoảng tao còn cho gặp con.

Nếu cứ cố chấp đối đầu với tao thì từ nay đến chết cũng đừng mơ nhìn thấy mặt con.

Còn tao nói thẳng luôn nhé, cũng đừng lôi pháp luật ra mà dọa được tao.

Nếu ly hôn, toà sẽ giao con cho người có đầy đủ kiện kinh tế nuôi con, tất nhiên người đó là tao rồi.

Chứ con em gái mày thì có cảnh gì, không nghề nghiệp, ngu dốt và ăn bám thì toà nào giao con cho nó.
Tôi nhìn thằng Đức, căm phẫn đến mức chỉ ước bản thân có phép thuật, một ánh mắt thiêu rụi nó thành tro tàn.

Loại đàn ông đã đi ngoại tình thì thôi, còn hèn hạ, giở trò bẩn tưởi thật đáng khinh.

Tôi nghiến răng đáp:
– Thằng chó.

Mày đúng là con súc vật!
– Mày vừa nói cái gì? Mày bảo ai là súc vật?
Nói xong chưa để tôi kịp phản ứng nó đã vung tay tát tôi một phát.

Tôi bị bất ngờ loạng choạng suýt ngã.

Đến khi đứng vững tôi mới định thần lại mọi chuyện.

Thằng chó này, tôi điên tiết lao thẳng vào tát lại rồi rít lên:
– Thằng súc vật này…đm mày dám đánh tao?
Thế nhưng tôi chỉ kịp tát nó và cào cấu nó vài phát thì đã bị nó đẩy cho ngã sõng soài dưới đất.

Bàn tay tôi cọ xát xuống đường bê tông chảy cả máu nhưng lúc này tôi không thấy đau đớn gì ngoài uất ức.

Tôi vừa chống tay định đứng dậy thì đã thấy thằng Đức ngã vật ra đất giống tôi.

Khi hoàn hồn tôi mới ngước mắt nhìn lên thấy Quân đang đứng trước mặt mình.

Thằng Đức đưa tay lau máu mũi rồi chửi:
– Đcm mày là thằng nào? Sao mày dám đánh tao?
Quân vẻ mặt lạnh tanh nhìn thằng Đức, anh không trả lời ngay mà cúi xuống lau tay mình như thể vừa chạm vào thứ gì đó rất bẩn.

Xong anh mới trả lời:
– Tao là ai không quan trọng, quan trọng là tao ngứa mắt khi thấy mày đánh phụ nữ.
– Mày biết đéo gì mà dám xen vào chuyện của tao?
– Ông mày thích!
Thằng Đức đang định chửi thì khi bắt gặp ánh mắt sắc lạnh của Quân, chắc biết mình không phải là đối thủ của anh nên sau đó không nói gì nữa mà lồm cồm bò dậy rồi cun cút đi khỏi như con chó cụp đuôi.
Đối với sự xuất hiện của Quân ở đây, tôi bất ngờ đến mức ngây người, còn quên mất mình phải đứng dậy.

Anh quay sang nhìn tôi, bàn tay bất chợt đưa ra trước mặt tôi, tôi ngơ ngác nhìn bàn tay ấy, thấy tôi chần chừ Quân lên tiếng:
– Cô còn định ngồi đó đến bao giờ?
Tôi giật mình đưa tay nắm lấy tay anh để anh kéo mình dậy.

Đã rất lâu rồi tôi không được nắm bàn tay ấy, hoá ra cảm giác vẫn như lần đầu tiên, ấm áp và có chút gì đó xao xuyến ở trong tim.

Mọi cảm xúc ủa về vẹn nguyên như chưa từng có cuộc chia ly.

Hai má tôi bất giác nóng bừng lên, ấp úng nói:
– Cảm ơn anh.
Quân không trả lời lại tôi, anh cúi xuống nhìn vết thương trên tay tôi, bất chợt vẻ mặt anh trở nên trầm mặc và suy tư vô cùng.

Thỉnh thoảng hàng lông mày anh lại nhíu lại, cuối cùng sau một hồi anh lắc nhẹ đầu như thể đang cố gắng làm cho bản thân tỉnh táo hơn.

Anh bảo:
– Trên xe tôi có thuốc sát trùng, lên xe đi.
Tôi cúi xuống nhìn vết thương trên tay mình, đang chảy máu nhưng không đến mức nghiêm trọng, tôi bảo:
– Không cần đâu.

Tôi không sao.
Giọng anh vẫn kiên quyết trước sau như một:
– Lên xe!
Tự nhiên tôi thấy mình như bị anh điều khiển, đứng trước anh não bộ của tôi như không thuộc về chính tôi nữa.

Tôi theo Quân lên xe, anh chủ động nâng tay tôi lên, sau đó anh lấy lọ thuốc sát khuẩn bôi xuống tay tôi.

Đầu anh hơi cúi xuống, nhìn anh lúc này bỗng chốc khiến sống mũi tôi cay xè, những kỷ niệm xưa cũ ùa về làm trái tim tôi nhức nhối.

Giữa những uất ức của 5 năm về trước hay hiện tại, hình như chỉ cần nhìn thấy anh tôi lại cảm thấy có chút bình an.

Cảm giác ấy, ngỡ như ngày hôm qua thôi.

Thì ra, khoảng thời gian 5 năm qua như nước chảy mây trôi.

Rõ ràng đã tự nhủ phải quên đi, thế nhưng trong lòng vẫn tràn ngập đau đớn.
– Xong rồi!
Quân ngẩng đầu lên, ánh mắt anh chạm thẳng vào ánh mắt tôi, tôi vội vàng cụp mi xuống tránh né cái nhìn của anh.

Tôi lí nhí nói:
– Lần nữa cảm ơn anh.
– Không có gì.

Tôi cũng không rảnh để giúp người ngoài nhưng vì cô là cô giáo của con trai tôi, cũng có chút quen biết nên giúp thôi.
Nghe Quân nói tim tôi bỗng lặng đi một hồi.

Lý do rất rõ ràng và thẳng thắn nhưng lại như mũi kim xiên vào trái tim tôi, dập tắt mọi mộng tưởng viễn vông của tôi.

Tôi cười khổ gật đầu:
– Tôi biết rồi.
******
Khi tôi về đến nhà, cái Ly thấy đã không còn khóc nữa, nhìn tôi nó liền hỏi:
– Chị vừa đi gặp thằng khốn kia à?
– Ừ.
Lúc này nó mới cúi xuống nhìn vết thương trên tay tôi, đôi mắt lại rưng rưng:
– Chị sao vậy? Có phải nó khiến chị bị thương?
– Chị không sao.

Mày đã ăn uống gì chưa?
Cái Ly lắc đầu:
– Em không muốn ăn.

Thằng Đức vừa gọi cho em, giọng nó có vẻ rất điên.

Đây đúng là cái nghiệp của em chị ạ.
– Ngày xưa nó đâu có thế này, ai mà biết trước được tương lai.

Mày cứ nghĩ vợ chồng đến với nhau là duyên nợ cho nhẹ đầu.
Cái Ly nhìn tôi, khoé môi mấp máy một hồi, hai hàng nước mắt lại tuôn ra chảy dài xuống má.

Sau cùng nó nghẹn ngào bảo:
– Chị…em xin lỗi.
Tôi thì nghĩ đơn giản là ngày xưa tôi nói con bé nhưng nó không nghe nên giờ cứ liên miệng xin lỗi tôi.

Tôi đáp:
– Thôi không cần xin lỗi chị đâu.

Chị xuống bếp nấu cho mày cái gì ăn nhá.
Khi tôi vừa xoay người bước đi thì giọng cái Ly từ sau lại vang lên:
– Chị Nhi…em có chuyện quan trọng muốn nói với chị.
Chuyện quan trọng? Rốt cục là chuyện gì?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui