Đọc xong dòng tin nhắn, tôi không biết sao Quân lại hẹn tôi đến địa điểm này nhưng ngay lập tức tôi lái xe tới thẳng điểm hẹn.
Lúc đứng trước cửa phòng, tự nhiên tim tôi chùng xuống, từ đáy lòng xông lên cảm giác nhức nhối, có lẽ là vì những kỷ niệm xưa cũ như thác nước ùa về trong khoảnh khắc này.
Tôi hít một hơi thật sâu rồi mới đưa tay vặn nắm cửa.
Quả nhiên phòng không khoá!
Lúc tôi bước vào, đập vào mắt tôi là cảnh tượng ngôi nhà 5 năm qua vẫn không hề thay đổi, dù chỉ là một chút.
Tôi liếc mắt nhìn xung quanh ngôi nhà một lượt, cuối cùng phát hiện thấy Quân đang đứng trước ban công.
Anh đặt tay lên thành lan can, trên tay là điếu thuốc cháy dở, khói thuốc nhàn nhạt hoà cùng gió trời, không lưu lại chút dấu vết.
Tôi không phải là người có trí nhớ tốt nhưng trong ký ức của tôi, hình như anh chưa bao giờ hút thuốc.
Thấy tôi, Quân dập tắt điếu thuốc, bình thản xoay người bước vào bên trong.
Anh nhìn tôi, cái nhìn chỉ vẻn vọn vài giây ngắn ngủi rồi anh thong thả ngồi xuống chiếc ghế sofa.
Trong không gian khép kín, mùi rượu nồng nặc và mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người anh xộc thẳng vào mũi tôi.
Trước đó, anh đã uống rượu sao?
Tôi vì nôn nóng muốn nói cho anh biết sự thật nên đã chủ động lên tiếng trước:
– Quân…tôi có chuyện muốn…
Lời tôi chưa dứt Quân đã cắt ngang:
– Ngồi xuống đi!
Tôi ngồi xuống ghế, liếm nhẹ đôi môi đang khô không khốc.
Tôi lén liếc nhìn anh một cái mới biết anh cũng đang nhìn chằm chằm mình.
Khoảng cách của chúng tôi lúc này chỉ cách nhau một cái bàn nhưng cứ ngỡ cả vạn dặm xa xôi.
Lần này, không đợi tôi mở miệng, anh lên tiếng trước:
– Tìm tôi có chuyện gì?
Đối với thái độ lạnh lùng xa cách của anh, cổ họng tôi ứ nghẹn lại, nhưng cứ nghĩ đến Lion, nghĩ đến khoảnh khắc được gặp con, nghe con gọi tiếng “mẹ” thiêng liêng lại giúp tôi tràn đầy quyết tâm.
Tôi đáp:
– Thực ra Lion không phải là con trai của anh và vợ anh.
Mà là con trai của tôi.
Nghe vậy Quân vẫn chăm chú nhìn tôi, khoé môi nhếch lên nụ cười khó hiểu.
Tôi sợ anh đang nghĩ tôi bị điên nên mới nói ra mấy lời này, tôi vội vàng lôi tờ kết quả xét nghiệm ADN từ trong túi xách ra đặt xuống trước mặt Quân, tôi nói tiếp:
– Đây là kết quả xét nghiệm ADN của tôi và Lion.
Kết quả này là tôi lấy mẫu tóc của tôi và thằng bé đem đi xét nghiệm.
Trên kết quả có ghi tôi và Lion có quan hệ huyết thống mẹ -con.
Nếu anh sợ đây là kết quả giả thì anh có thể tự tay cầm tóc của tôi và tóc của thằng bé đi xét nghiệm lại.
Quân trầm mặc, cúi đầu nhìn thoáng qua kết quả.
Qua một lát anh mới trả lời, giọng nói vẫn lạnh nhạt trước sau như một, tôi không nhận ra tâm tình của anh:
– Vậy à?
Hai từ ngắn ngủi từ miệng anh phát ra khiến tôi đầy ngỡ ngàng.
Đầu óc vận hành hết công suất tôi mới nhận ra, thái độ của anh giống như là biết hết thảy mọi chuyện nên mới bình thản như vậy.
Tôi ngạc nhiên hỏi lại:
– Có phải…anh đã biết hết mọi chuyện đúng không?
Quân không vòng vo mà thẳng thắn thừa nhận:
– Đúng.
Tôi đã biết hết mọi chuyện.
Nhưng cho dù cô là mẹ của Lion thì đã làm sao?
Tôi nhất thời ngây người, nếu như anh đã biết hết mọi chuyện thì đồng nghĩa với việc anh đã nhớ lại rồi sao? Bảo sao ánh mắt anh nhìn tôi bây giờ, tuy tôi không thể thấy rõ được là vui hay buồn, là tức giận hay đau đớn, nhưng tôi cảm nhận rõ được nỗi uất hận ở sâu trong đó.
Tôi nghẹn ngào nói:
– Năm xưa tôi sinh Lion đã bị cái Ngân cướp đi mất, nó và em gái tôi hùa nhau nói đứa bé mất rồi nên tôi đã tin đó là sự thật.
Bây giờ biết đứa con mình dứt ruột đẻ ra vẫn còn sống, tất nhiên là tôi muốn nhận lại con mình, tôi muốn trùng phùng với con.
Quân nhìn tôi, anh bất ngờ đứng dậy, tiến lại gần tôi, đặt hai tay lên thành ghế tôi ngồi, nhếch mép cười lạnh lùng:
– Nếu như tôi nói, tôi không muốn cho con và cô được trùng phùng thì sao? 5 năm qua thằng bé sống không có cô chẳng phải rất tốt.
Tôi không muốn trật tự cuộc sống của con trai mình bị đảo lộn.
Từng lời Quân nói tựa như những nhát dao cứa thằng vào tim tôi, triệt để cắt đứt mọi mạch máu đang chảy trong người tôi khiến tôi đau đớn quằn quại.
Trước khi đến đây gặp anh, tôi đã tưởng tượng ra thái độ và khuôn mặt của anh khi biết sự thật.
Tôi cứ ngỡ anh sẽ bất ngờ, sẽ có chút đau xót khi nhìn tôi.
Nhưng không ngờ nó lại đi quá xa với sức tưởng tượng của tôi, thậm chí là tôi không dám tưởng tượng ra anh sẽ lạnh lùng và tuyệt tình đến mức này.
Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt sâu hun hút của anh, uất ức mãi mới nói lên lời:
– Anh…anh không có quyền gì được làm như vậy.
Tôi là người mang nặng đẻ đau sinh ra nó, tôi có quyền nhận con mình và thằng bé cũng có quyền biết mẹ ruột nó là ai!
Lúc này bất ngờ Quân hơi cúi người xuống, áp sát tôi thêm một chút, hơi thở của anh đầy mùi rượu pha lẫn mùi hương quen thuộc xộc vào mũi tôi:
– Cô nên nhớ, hiện tại trên hợp pháp thì cô không có mối quan hệ gì với thằng bé cả.
Mà tôi thì chính là người cha hợp pháp của thằng bé nên tất nhiên là tôi phải có quyền hơn cô rồi.
Cô cũng đừng nói là sẽ lôi chuyện này ra kiện tụng tranh giành với tôi, cô nghĩ cô có cửa đấu với tôi sao?
Lời Quân nói nhất thời khiến tôi cứng miệng.
Đúng rồi, so về gì đi chăng nữa thì hiện tại tôi đều thua anh.
Trải qua bao nhiêu chuyện tôi càng nhận ra rằng trên đời này không có công bằng, chỉ có quyền lực.
Mà so về quyền lực với anh thì tôi khác nào lấy trứng trọi đá.
Tôi khó nhọc gật đầu:
– Đúng, tôi có thể thua anh mọi thứ.
Nhưng tôi xin anh, xin anh nể chút tình nghĩa giữa chúng ta và xin anh hãy nghĩ cho Lion mà để mẹ con tôi được nhận lại nhau.
Trên đời này, thứ không thể chia cắt được chính là tình cha con, tình mẹ con, là thứ tình cảm máu mủ tương thông.
Điều đó anh cũng biết mà.
Quân chợt nhếch môi cười lạnh, nhìn thẳng mắt tôi anh nói:
– Chút tình nghĩa giữa chúng ta sao? Cô bỏ tôi, cô phản bội tôi, thì cô lấy cái tư cách gì mà nói tình nghĩa với tôi.
À cô còn nói cô chưa từng yêu tôi mà.
Vậy tình nghĩa đó là tình gì thế hả HÀ TIỂU NHI?
Quấn nhấn mạnh ba chữ “ Hà Tiểu Nhi” rất sâu.
Hoá ra anh vẫn chưa thể nguôi ngoai được sự việc năm đó tôi làm với anh, hoá ra trong tim anh vẫn còn khắc sâu chữ “hận” với tôi.
Tôi nhìn anh, vừa mở miệng lên tiếng giải thích thì anh đã chặn ngang:
– Nếu như cô muốn thật lòng nhận lại con mình, vậy thì cho tôi thấy được thành ý của cô đi!
Tôi nghe xong, cả người liền khựng lại, hàng lông mày cũng bất giác chau lại.
Tôi không hiểu “thành ý” mà anh muốn nói là gì.
Tôi lặng lẽ quan sát khuôn mặt anh, mà ánh mắt anh cũng không có ý dời đi, trước sau đều nhìn thẳng vào mắt tôi, điềm nhiên tiếp nhận sự quan sát của tôi.
Tôi dùng giọng điệu hết sức chân thành nói:
– Tôi biết tôi sai rồi, sai lắm rồi, anh muốn đối xử hay làm gì với tôi, tôi cũng đều chấp nhận hết.
Chỉ cần anh cho tôi được nhận lại con mình.
Tôi cầu xin anh, tha thiết cầu xin anh!!!
– Tôi làm gì với cô, cô cũng đều chấp nhận?
– Đúng, tôi đều chấp nhận.
Anh nhếch môi cười khó hiểu.
Bất chợt ngón tay anh lướt qua má, mắt và cuối cùng dừng lại trên mấy sợi tóc đang loà xoà trên khuôn mặt tôi, sau đó anh đem sợi tóc đó dắt gọn vào mang tai.
Anh nói:
– Hôm nay trong người tôi có chút men rượu nên nhất thời nổi hứng.
Nếu cô làm tôi thoả mãn, ngày mai tôi sẽ cho cô gặp mặt Lion.
“ Nổi hứng, thoả mãn” mấy chữ này khiến tôi nhất thời hốt hoảng, có dùng đầu gối để suy nghĩ thì tôi cũng biết mấy chữ đó ám chỉ điều gì.
Thế nhưng tôi vẫn giả vờ không hiểu, lắp bắp nói:
– Rốt cuộc anh muốn gì?
Nụ cười trên khoé môi anh chợt tắt, anh đứng phắt dậy, nới lỏng khoảng cách với tôi, giọng lạnh băng:
– Cô đi về đi.
Tôi không muốn nhìn thấy mặt cô nữa.
Tôi làm sao có thể bỏ đi, bây giờ nếu như tôi bỏ đi thì không chừng sẽ không có cơ hội gặp lại anh, càng không có cơ hội gặp lại con trai mình nữa.
Nghĩ đến con trai, tim của tôi thắt lại, sống mũi cay cay.
Tôi hít một hơi thật sâu, nhẫn nhịn uất ức đều phải nhét hết vào tận sâu đáy lòng, tôi chủ động đứng dậy đặt một nụ hôn lên môi anh.
Tôi nhắm mắt lại ngăn không cho những giọt nước mắt sắp trào ra.
Nụ hôn đầu tiên sau 5 năm xa cách cảm thấy thật xa lạ, xa đến mức tôi không nghĩ rằng đây là người đàn ông tôi yêu say đắm, ngày nhớ đêm mong.Ngay sau đó anh cũng nhiệt tình đáp trả lại nụ hôn của tôi, cả người tôi nhẹ bẫng trong vòng tay của anh.
Anh đem tôi đặt xuống giường, vừa xé áo vừa hôn mãnh liệt lên làn da của tôi.
Có lẽ tâm trạng kìm nén trong lòng anh đang bùng phát, ngọn lửa bừng bừng phá hủy tất cả trong nháy mắt.
Tôi nghĩ, là anh đang cố tình trả thù tôi, hành hạ tôi.
Tôi nghĩ, hôm nay anh uống cũng đã say, bởi nếu không say anh sẽ không làm như vậy.
Đôi môi lạnh như băng của anh vẫn mải miết bao phủ trên môi tôi, một tay anh nâng gáy tôi lên làm cho tôi không thể quay mặt đi nơi khác, anh dùng lưỡi tách hai hàm răng của tôi ra, đầu lưỡi dây dưa càn quét, hút hết thảy chất ngọt ngào trong khoang miệng.
Một tay anh cầm tay tôi đặt lên cúc áo, ra lệnh:
– Cởi!
Tôi mang tâm trạng ai oán và cam chịu số phận, lần lượt cởi từng chiếc cúc áo sơ mi trên người anh ra khỏi.
Đến khi hai cơ thể trần truồng không còn mảnh vải che thân thì anh như con dã thú lao đến tôi điên cuồng, cúi xuống gặm nhấm nụ hoa đang dựng đứng trên bầu ngực căng tròn.
Nụ hoa nhạy cảm bị anh kéo mút đến ửng đỏ.
Tôi liếc mắt nhìn anh, vẫn là khuôn mặt mà tôi vô cùng hoài niệm nhưng sao giờ phút này tôi lại thấy tim mình nhói đau.
Hai bàn tay tôi nắm chặt xuống ga giường, nhắm mắt lại tôi bất giác nhớ đến những cuộc ân ái triền miên của 5 năm trước.
Ngày ấy anh dịu dàng, nâng niu tôi như một báu vật trần gian.
Còn bây giờ, anh mạnh bạo, hành động chỉ là sự bộc phát để thỏa mãn dục vọng của một người đàn ông mà thôi.
Một con số “5” tưởng chừng ngắn ngủi nhưng có trải qua mới biết nó dài vô tận cỡ nào.
Nước mắt tôi lặng lẽ chảy dài ra khỏi bờ mi, tôi cất giọng khàn khàn:
– Tôi đã làm theo những gì anh muốn…hi vọng anh cũng giữ lời thực hiện đúng nguyện vọng của tôi.
– Cô yên tâm đi.
Lời tôi đã nói ra, tôi nhất định sẽ thực hiện.
Nói xong hai bàn tay thô bạo của anh đẩy bung chân tôi giang rộng ra.
Ngón tay anh thâm nhập vào bên trong, nhiệt tình trêu đùa bất chấp sự run rẩy của tôi, cho đến khi phần thân dưới ướt rượt.
Cơ thể đã lâu ngày không có sự đụng chạm làm sao tôi chịu nổi được sự kích thích điên cuồng đó, toàn thân tôi như có dòng điện chạy qua, những lời nói mỉa mai hay những khoảng cách của chúng tôi ở hiện tại trong phút chốc như bị gió cuốn đi sạch, tôi phải cố gắng lắm ngăn cho cổ họng không được phát ra tiếng rên rỉ của bản năng.
Tôi đấu tranh tư tưởng, cự tuyệt nhưng hình như cũng đang rất sẵn sàng nghênh hợp cùng anh.
Giọng anh khàn đục vang lên trong căn phòng im ắng:
– Hà Tiểu Nhi, 5 năm qua cô vẫn có sức hấp dẫn như ngày nào nhỉ?
Tôi trừng mắt nhìn người đàn ông đang bị dục vọng che hết lý trí, tôi cười khổ đáp:
– Có bằng vợ của anh không?
Quân không thèm trả lời tôi, sắc mặt anh cơ hồ xám xịt lại.
Vật cứng khổng lồ kia nhanh chóng đâm thẳng vào nơi sâu nhất trong người tôi rồi vận động điên cuồng.
Hai chân tôi gác lên người anh, thân hình lắc lư điên đảo.
Khoái cảm từ đâu kéo đến như vũ bão khiến tôi không thể chịu đựng nổi.
Tôi cắn chặt môi, thậm chí chặt đến nỗi khoé môi rỉ máu cũng không thể để anh nghe thấy tiếng rên rỉ từ miệng mình phát ra.
Theo động tác ra vào cơ thể, hơi thở của anh đầy nặng nề.
Nếu tôi đoán không nhầm thì hình như dục vọng của anh bị kìm nén cũng rất lâu rồi nên bây giờ bao nhiêu khó chịu, bức bối, bí bách mới được anh phát tiết ra.
Càng lúc anh lại càng vận động rất mạnh, rất kịch liệt, những cú ra vào long trời lở đất đó không ngừng nghỉ tra tấn từng sợi dây thần kinh mẫn cảm của tôi.
Trong tình thế này, dù tôi có gan lỳ đến mấy cũng không thể chống đỡ nổi nên đành mở miệng cầu xin:
– Anh…nhẹ một chút đi!
– Ôm lấy tôi!
Anh lạnh lùng ra lệnh, tôi vô thức đưa tay ôm ghì lấy thắt lưng của anh.
Động tác của Quân cũng nhẹ nhàng hơn, cuối cùng sau vài cú nhấn người dồn dập thì chất dịch lỏng như thủy triều ập đến chảy thẳng vào sâu hang huyệt nhỏ, nhấn chìm mọi đau đớn, nhấn chìm mọi xót xa, nhấn chìm mọi bi thương.
Lúc này hai đùi tôi đã tê cứng không thể khép lại.
Thời điểm này, tôi ngay cả đau lòng cũng không đủ sức, thân thể mềm nhũn thả lỏng trên chiếc giường.
Bên ngoài bầu trời rực rỡ những tia nắng tỏa xuống, nhưng giờ phút này trong tôi là một màn đêm vô tận.
Sau 5 năm xa cách, tưởng chừng không thể chạm vào nhau lần nữa nhưng cuối cùng lại chạm vào nhau trong cái tình cảnh chớ trêu này.
Sau tất cả, tôi không thể phân biệt được cảm giác ấy là sung sướng hay đau khổ, chỉ thấy trong lòng tràn ngập vị chua xót.
Tôi cứ nằm bất động như vậy không biết bao nhiêu lâu, đến khi tôi quay đầu nhìn về phía Quân đang nằm bên cạnh đã thấy hai mắt anh nhắm lại.
Có lẽ sau cơn hoan ái kịch liệt cộng với chất cồn trong cơ thể nên anh đã mệt quá mà thiếp đi chút.
Trong cơn mơ màng, tôi nghe thấy giọng anh phát ra một câu rất nhỏ “ Tại sao lại là hắn ta…tôi thua kém hắn ở điểm nào”.
“ Hắn ta” có phải người mà anh nhớ tới ngay cả trong giấc mơ chính là người đàn ông đã cùng tôi đóng kịch 5 năm trước? Nghĩ vậy toàn thân tôi lạnh buốt như vừa bị đóng trong tảng băng lớn…xem ra chuyện năm ấy anh vẫn còn nhớ rất rõ.
Mà càng nhớ thì lại càng hận tôi đến cùng cực.
Có điều tôi không thể hiểu nổi hận tôi như vậy sao anh còn muốn cùng tôi xảy ra chuyện vừa rồi? Nghĩ mãi tôi cũng chẳng tìm ra được câu trả lời, mà ngược lại càng nghĩ càng làm thần trí tôi tê dại.
Sau đó cũng không biết thời gian trôi qua bao nhiêu lâu, tôi vì mệt quá nên cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ nặng nề.
Tôi ngủ một mạch mấy tiếng đồng hồ, khi bị đánh thức là giọng nói của anh vang lên:
– Có chuyện gì?
Tôi thấy anh đang đứng bên ô cửa sổ nghe điện thoại, cơn buồn ngủ nhanh chóng bay biến hết khi nhìn thấy anh.
Bởi vì trong căn phòng vô cùng yên tĩnh, khoảng cách cũng không quá xa nên tôi hoàn toàn có thể nghe được tiếng nói phát ra từ chiếc điện thoại:
– Anh đang ở đâu vậy?
Là giọng của cái Ngân, Quân lạnh lùng đáp:
– Không liên quan đến cô!
– Tại sao anh lại bắt Lion trở về? Chẳng phải anh đã đồng ý để mẹ con em đi Hàn Quốc cùng bà ngoại rồi sao?
– Lion là con của cô à?
Sau đó âm thanh đột ngột giảm đi khiến tôi không còn nghe được đầu dây bên kia nói gì nữa.
Bất ngờ Quân nhướng mắt nhìn về phía tôi, anh im lặng một hồi rồi nói một câu xong tắt máy:
– Có chuyện gì thì nói với luật sư của tôi.
Cúp điện thoại rồi tới lượt tôi, anh bảo:
– Cô có thể về rồi!
Cái cách anh lạnh lùng khiến tôi đau lòng quá đỗi.
Xong việc anh thẳng thừng đuổi tôi về.
Lăm năm…vẫn là con người đó nhưng dường như không còn tình cảm với tôi nữa, thứ còn xót lại chỉ là nỗi oán hận.
Trước khi ra về tôi vẫn không quên nhắc anh:
– Đừng quên lời anh đã hứa!
******
Lúc tôi về đến nhà cũng là đầu chiều, cả bụng sôi ùng ục vì đói nhưng cổ họng lại khô không khốc không muốn ăn.
Tôi đem thân thể đau nhức đi thẳng vào nhà tắm, bật vòi hoa sen lên, nước mắt tôi rơi hoà cùng dòng nước xối xả.
Chuyện vừa nãy nghĩ lại vẫn cảm thấy như một giấc mơ.
Tôi đang tự hỏi chính mình, có thật sự chỉ vì Lion tôi mới làm như vậy hay là còn vì tình cảm của tôi dành cho anh từ sâu trong đáy lòng, ngày hôm nay thuận nước đẩy thuyền buông thả tất cả.
Lúc tôi tắm xong ra bên ngoài đã thấy hai cuộc gọi nhỡ của mẹ tôi.
Tôi bấm số gọi lại, giọng mẹ tôi vọng ra:
– Con đang đi làm hay ở nhà? Có tiện nói chuyện không con?
– Dạ con đang ở nhà mẹ ạ.
– Ừ, mẹ gọi hỏi con một chút về chuyện của cái Ly.
Con có biết nó xảy ra chuyện gì không? Hay vợ chồng con cái đang trục trặc? Nó về quê được mấy hôm rồi, nhưng về có một mình thôi, suốt ngày ủ rũ chẳng chịu ăn cơm.
Giờ kiệt sức đang truyền nước trong viện con à.
Mẹ lo quá.
Tôi khẽ thở dài, chuyện của tôi và cái Ly tôi không muốn để mẹ biết nên vẫn tỏ ra giọng bình thường đáp:
– Con cũng không biết mẹ à.
Chắc là vợ chồng nó giận dỗi gì nhau thôi, mẹ cứ kệ nó đi.
– Mẹ kệ làm sao được.
Nhìn thấy nó như vậy mẹ không yên tâm.
Hay là mẹ có nên gọi thẳng cho thằng Đức hỏi không?
Tôi vội vàng ngăn mẹ lại:
– Đừng mẹ.
Mẹ gọi cho nó, nó lại nghĩ mẹ tham gia quá sâu và gia đình nó đấy.
Chúng nó lớn rồi, mọi chuyện cứ để chúng nó tự giải quyết.
– Ừ, thế cũng được.
Mà con ăn cơm chưa?
– Con ăn rồi.
– Ở trên đó nhớ giữ gìn sức khỏe đấy.
– Vâng, con biết mà.
Mẹ cũng phải giữ gìn sức khỏe nhé.
– Ừ.
Thôi làm gì làm đi, mẹ đi mua cho nó ít thuốc bổ.
– Vâng ạ.
Mặc dù sau những chuyện tày đình mà cái Ly làm với tôi, nhưng nghe tin nó nằm viện tôi vẫn thấy lo lo.
Nói vứt bỏ tình nghĩa chị em chắc là tôi chưa thể vứt bỏ hẳn được, chỉ là bây giờ tạm thời không muốn nhìn thấy mặt nhau bởi lẽ nỗi đau vẫn chưa thể nguôi ngoai.
******
Sáng hôm sau giữ đúng lời hứa, 7 giờ sáng tôi đã nghe thấy tiếng gọi của Lion:
– Cô ơi!
Tôi giật mình quay ra ngoài sân thấy Lion đang chạy vào.
Nhìn thấy Lion, tâm tình của tôi đang như mây mù giăng lối cũng phải vui vẻ trở lại, tôi cười tươi đi đến phía thằng bé, tôi khẽ hỏi:
– Ai đưa con đến đây?
– Dạ bố Quân ạ.
Lion vừa dứt lời thì tôi thấy Quân từ cổng bước vào.
Tôi biết anh từ trước tới giờ là kiểu người nói được làm được, tôi nhìn anh, khẽ bảo:
– Cảm ơn anh đã đưa thằng bé đến đây.
Quân vẻ mặt lạnh tanh đáp:
– Khỏi cần.
Nhưng chuyện cô nhận lại Lion thì hôm nay chưa thể được, hãy để nó quen thuộc với cô hơn.
Tôi thấy lời Quân nói không phải là không có lý, đêm qua tôi cũng đã nghĩ tới chuyện này, dù sao thằng bé cũng gọi cái Ngân là mẹ trong suốt mấy năm nay, bây giờ đùng cái tôi nói tôi là mẹ thằng bé, chỉ sợ thằng bé sẽ sốc không thích ứng kịp.
Có khi tình cảm thằng bé dành cho tôi chưa đủ chín sẽ bị phản tác dụng.
Tôi tự nhủ với lòng rằng chỉ cần gặp được con, được nhận con thì cái ngày chờ con gọi tiếng “mẹ” bao lâu tôi cũng chờ được.
Tôi gật đầu đáp:
– Tôi biết rồi.
Mà ngày nay anh cho thằng bé ở đây với tôi nhé.
Còn anh bận gì thì cứ về đi, lúc nào qua đón thằng bé sau.
– Không được, tôi phải ở đây canh chừng cô, nhỡ lúc cô không kiềm chế được lại nhận con khiến thằng bé bị sốc thì sao?
Tôi tròn xoe mắt nhìn anh, bây giờ còn nghi ngờ tôi đến mức đấy nữa.
Tôi bảo:
– Anh yên tâm đi, tôi tự biết phải làm gì tốt cho con mình.
– Tôi đã mất niềm tin với cô từ 5 năm trước rồi!
Nói xong anh thản nhiên dắt Lion vào trong nhà.
Tôi bất lực không làm gì được nên đành mặc kệ.
Giờ phút này tôi chỉ cần nhìn thấy Lion, ở bên cạnh con là đủ rồi.
Buổi trưa tôi tự tay xuống bếp nấu cho Lion những món mà thằng bé bảo thích ăn.
Khi tôi đang nấu thì thấy Quân nghe điện thoại rồi đi ra ngoài cổng, sau đó là tiếng xe vang lên.
Lion lúc này đang ngồi trên giường chơi bộ đồ chơi lắp ghép mà thằng bé mang theo.
Tôi nghĩ Quân có việc rời đi rồi nên chắc trưa nay cũng không ăn cơm cùng tôi và Lion, vì nhìn dáng vẻ của anh rất gấp gáp.
Nhưng lúc nấu xong tôi vẫn lấn lá thêm chút thời gian để chờ xem anh có về không, trong thời gian đó tôi ngồi chơi cùng Lion.
Tôi nhẹ nhàng hỏi:
– Cô nghe nói hôm qua con chuẩn bị đi Hàn Quốc đúng không?
– Dạ vâng.
Lúc con đến sân bay thì chú Đạt đến đón con về.
– Chú Đạt là ai?
– Là thư ký của bố con ạ.
– À ra vậy.
– Mà cô ơi, mẹ con bảo từ giờ cô sẽ không dạy học cho con nữa ạ? Mẹ còn nói vì con hư nên cô không muốn dạy cho con nữa.
Tôi nghe xong mà điên hết cả người, cái Ngân lúc nào cũng tiêm nhiễm vào đầu vào thằng bé rằng con là đứa trẻ hư.
Đúng là không phải con nó dứt ruột đẻ ra nên nó muốn nói sao cũng được, không cần phải suy nghĩ trước sau xem câu nói đó có ảnh hưởng tới con không.
Tôi vội vàng giải thích:
– Không, với cô Lion luôn là đứa trẻ ngoan, hiểu chuyện.
Đối với một đứa trẻ ngoan như con, cô muốn dạy con mãi mãi luôn đó, trừ khi con không thích cô dạy nữa thôi.
– Con luôn thích cô dạy cho con ạ.
Thằng bé mỉm cười nhìn tôi, tôi nhẹ nhàng xoa đầu thằng bé.
Ước gì bây giờ có thể nói một tiếng “mẹ” với con thì tốt biết mấy.
– À con ngồi đây, cô đi dọn cơm lên cho con ăn nhé.
– Dạ vâng ạ.
Khi tôi vừa dọn cơm xong, tự nhiên Quân từ đâu xuất hiện lù lù phía sau lưng tôi, giọng anh vang lên:
– Cô đúng là bạc như vôi.
Tôi bỏ thời gian công sức đưa thằng bé đến đây chơi với cô mà đến bữa cơm cô còn định tiếc với tôi sao?
Vì có Lion ở đây nên tôi không muốn to tiếng và tranh luận qua lại với anh nên nghiến răng bảo nhỏ:
– Tôi tưởng anh đi luôn rồi nên dọn cơm cho con ăn trước.
Anh đừng có mà gây sự với tôi nữa.
– Cô cứ liệu đấy!
Nói xong anh lại quay sang nhìn Lion với vẻ mặt tươi cười rồi kéo ghế ngồi xuống bàn ăn.
Lion vừa ăn vừa nói:
– Cô Nhi nấu ăn ngon quá!
Tôi cười nhẹ đáp:
– Ngon thì con phải ăn nhiều vào nhé.
– Dạ vâng.
Quân gắp một miếng thịt cho vào miệng, sau đó anh bảo:
– Chắc mình con khen ngon thôi con trai à.
Tôi liếc mắt lườm trộm anh một cái, ngày hôm nay anh làm sao đấy, hình như không chọc tức tôi anh không chịu được.
Đây cũng là lần đầu tiên sau 5 năm gặp lại tôi thấy anh nói nhiều như vậy.
Ăn cơm xong thì Lion ngủ đến 3 giờ chiều mới dậy.
Tôi nằm bên cạnh con, chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt con ngủ say mà trong lòng không ngừng dâng lên cảm giác hạnh phúc và yêu thương vô bờ.
Kể ra có được những phút giây này, dù đánh đổi bao nhiêu, đánh đổi thứ gì tôi cũng thấy xứng đáng.
Buổi chiều Quân có cuộc gặp gỡ đối tác nên anh định đánh thức thằng bé ra về khi thằng bé vẫn đang ngủ.
Tôi thấy thế mới xin thêm:
– Con đang ngủ say, hay anh cứ đi công việc của anh đi.
Bây giờ đánh thức thằng bé dậy lỡ dở giấc ngủ tội nghiệp lắm.
Quân nhìn chằm chằm tôi, anh bất ngờ chống tay xuống giường, cúi gần xuống mặt tôi, anh nói:
– Cô cũng tranh thủ gớm nhỉ?
– Tranh thủ gì? Tôi đang nói sự thật mà.
– Nếu muốn mỗi tuần được gặp con như này, thì cô nên học cách khiến tôi vui vẻ đi.
Đừng có mà sơ hở tí là cãi tôi.
Nói xong anh khẽ nhếch môi một cái rồi bước đi.
Tôi ngây người nhìn anh, câu nói vừa rồi của anh khi ngẫm kỹ ra có mang theo hai hàm ý.
Một là anh cảnh cáo tôi đừng cãi lại anh, khi cãi lại sẽ khiến anh không vui.
Còn hàm ý thứ hai khiến tôi bất giác nghĩ về những chuyện hôm qua xảy ra, trong người tôi lại như có luồng điện chạy qua.
Tôi khẽ lắc đầu rùng mình một cái.
Buổi tối 7 giờ anh mới tới đón Lion, khi hai bố con anh vừa ra về chưa được bao lâu thì Hưng đến.
Tôi mỉm cười hỏi:
– Anh tới tìm em có chuyện gì sao?
Hưng nhìn tôi chằm chằm.
Lần đầu tiên tôi thấy vẻ mặt anh nghiêm trọng đến vậy.
Khoé môi anh mấp máy một hồi mới nói lên lời:
– Chuyện của em và anh Quân là thật hả?
Trước kia tôi nghĩ tôi và Quân đã chấm dứt rồi nên cũng không muốn khơi gợi quá khứ đau buồn kia lên, bởi vậy mới không nói cho Hưng biết.
Nhưng giờ giữa chúng tôi còn xuất hiện cả Lion, tôi giấu cũng chẳng được nên thừa nhận:
– Dạ vâng.
Em và anh trai anh là người yêu cũ của nhau.
Chúng em còn có…
Khi tôi nói đến đây thì bất ngờ Hưng ôm chặt lấy tôi, mùi rượu từ người anh toả ra nồng nặc, anh nói:
– Anh không muốn tin!
Tôi đưa tay đẩy Hưng ra nhưng anh ôm tôi rất chặt, tôi bảo:
– Anh hình như say rồi, mau buông em ra.
– Anh chưa từng nói với em câu này đúng không? Anh cũng yêu em Nhi à.
Khi Hưng vừa dứt lời, tôi ngước mắt nhìn lên thấy Quân đang đứng cách đó một đoạn không xa, trong mắt nổi lên một ngọn lửa dường như có thể đốt cháy tâm hồn người khác!!!.