Phù Hoa lúc làm xong việc ở thư phòng thì cũng đã là buổi trưa. Ngoài trời mặc dù không có tuyết nhưng lại có một ít tia sáng của mặt trời. Những ánh sáng nhỏ nhoi đó chiếu lên người nàng, ấm áp nhỏ trong trời đông.
Đóng cửa sổ rồi bước ra khỏi phòng, nàng cầm chìa khóa, khóa lại của phòng sách rồi cất chùm chìa khóa thật kĩ vào vạt áo trong lồng ngực. Quay ra thấy Tiểu Thuận Tử đang chỉ huy những gã sai vặt khác mang thức ăn tiến vào phòng chính. Phù Hoa tiến đến chào, rồi hỏi:
" Tiểu Thuận Tử ca, đang chuẩn bị bữa trưa cho gia ạ. Có việc gì cần Phù Hoa làm không. "
Tiểu Thuận Tử thấy Phù Hoa hỏi thế thì mỉm cười nhìn nàng:
" Tất nhiên là có rồi. Phiền cô vào hầu gia ăn trưa. Phù Hoa cô nương chắc chắn là sẽ tỉ mỉ, tận tâm hơn chúng tôi rồi. "
Phù Hoa thấy câu nói có phần không hợp lý ở chỗ nào đó, nhưng nàng không để ý nhiều. Trả lời, rồi cùng Tiểu Thuận Tử tiến vào phòng.
" Vâng Tiểu Thuận Tử ca. "
Khi Phù Hoa tiến vào phòng đã thấy Dận Chân ngồi ở chiếc bàn tròn bằng gỗ trắc đen. Chàng lúc này mặc một bộ áo bào đơn giản màu tím than. Hai mày nhíu lại hiện rõ sự khó chịu trên gương mặt chàng. Điều đó khiến nàng có phần hơi sợ hãi. Không biết vì lý do gì khiến chàng khó chịu. Tự nói với bản thân tí nữa hầu hạ nhất định phải cẩn trọng, tuyệt đối không được làm gì sai phạm hết.
Phù Hoa tiến đến bên Dận Chân,nàng và Tiểu Thuận Tử mỗi người đứng một bên chàng. Lúc này đây chàng đột nhiên mở miệng nói:
" Hôm nay để Phù Hoa gắp thức ăn. "
Nàng ngạc nhiên trước câu nói của chàng. Cũng thầm đổ mồ hôi vì điều đó. Nàng biết rằng việc gắp đồ ăn này không đơn giản như vậy. Vừa phải thử độc trước khi gắp vào bát chủ tử, vừa phải để ý kĩ sở thích của họ. Nhỡ gắp phải món không ngon, mặn quá, ngọt quá, hay chủ tử không thích cũng đã rất khó rồi. Nhất là khẩu vị mỗi người khác nhau. Thêm sự việc ngộ độc lần trước nữa, đây chắc chắn là đang thử nàng. Đúng là gần vua như gần cọp mà. Mặc dù chàng chưa lên ngôi.
Phù Hoa vội lấy lại bình tĩnh, kính cẩn trả lời:
" Vâng thưa gia. "
Nàng nhìn vào các món ăn trên bàn. Nhìn kĩ một lượt, nàng dùng đũa bạc gắp một miếng đậu hũ sốt thịt cà chua vào một cái đĩa nhỏ.Sau đó nàng gắp miếng đậu đó bỏ vào miệng. Đậu mềm ăn cùng thịt dai dai, cộng thêm nước sốt chua ngọt. Tất cả hoà tan nhẹ nhàng trong miệng, rất kích thích vị giác trong khi ăn.
Phù Hoa thử xong liền gắp miếng mới vào bát cho chàng.Dận Chân cầm đũa gắp miếng đậu vừa được Phù Hoa để vào bát đưa lên miệng ăn thử. Vị chua chua ngọt ngọt, mềm mềm dai dai trong miệng đúng là khích thích vị giác.
Phù Hoa thấy chàng ăn ngon miệng, mới thầm thả lỏng tiếp tục thử món tiếp theo. Lần này nàng thử món cá hấp tiêu thơm lừng, vẫn còn hơi khói. Nàng gắp một phần cá nhỏ ở phần lưng,đưa vào miệng thử. Cá mềm ngọt,hơi cay, lại thơm thơm mùi tiêu hấp.Đúng là ngon. Rồi nàng quay lại gắp một miếng cá ở phần bụng, cẩn thận lựa xương rồi để vào bát chàng. Dận Chân ăn miếng cá nàng đưa cho thầm gật đầu đồng ý là rất ngon.
Phù Hoa thấy dáng vẻ chàng thế, không nhanh không chậm thử các món khác, rồi lại kính cẩn gắp cho chàng. Lâu lâu nàng lại quay lại gắp món cá hấp cho Dận Chân. Sau một hồi ăn thử hết các món trên bàn,nàng thấy Dận Chân chỉ duy nhất không động đũa vào cà rốt trong món miến xào. Nàng thầm ghi nhớ trong lòng, để lần sau có tiếp tục hầu ăn thì lựa ra.
Khoảng hai mấy lần thử gắp thức ăn, cuối cùng Dận Chân cũng dùng xong bữa. Chàng ra hiệu Tiểu Thuận Tử đưa trà lên để súc miệng, sau đó Tiểu Thuận Tử nhẹ nhàng đưa khăn và ống nhổ cho chàng.
Sau khi xong, chàng ra lệnh cho dọn dẹp. Tiểu Thuận Tử thấy thế liền ra hiệu cho mấy gã sai vặt đã đứng chờ ngoài cửa tiến vào thu dọn bàn. Sau đó Tiểu Thuận Tử quay sang ghé vào tai Phù Hoa nói:
" Sau khi hầu gia ăn xong thì chúng ta sẽ lui xuống đi ăn. Gia không cần người hầu hạ lúc này. "
Phù Hoa nghe thế thì cùng Tiểu Thuận Tử hành lễ với Dận Chân rồi lui ra khỏi phòng. Khi ra khỏi cửa nàng còn nhẹ nhàng khép cửa lại để không ảnh hưởng tới người bên trong. Sau đó nàng đi từ từ bến nhà bếp. Mặc dù lúc nãy thử thức ăn, nàng đã no một ít, nhưng vẫn đến phòng bếp để ăn. Vì nàng biết, cảm giác bị đói khổ sở đến như thế nào. Nên nếu có thể ăn, nàng đều không quan trọng ngon hay không.
Dạo bước nhẹ nhàng đi đến phòng bếp, nhưng trong đầu nàng vẫn còn ghi nhớ những món ăn đậm hương sắc vị khi nãy. Thầm cảm thấy có khi thử đồ ăn cũng không phải quá đáng sợ. Ít nhất được thưởng thức những món ngon đó. Nghĩ đến đó, nàng mỉm cười nhẹ,mang tâm trạng thoải mái tiến vào phòng ăn cho hạ nhân.