Nửa Đời Thanh Tình

Vân Huệ thò đầu nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, nước nóng trên bếp lò màu trắng bên cạnh đang bốc khói nghi ngút.

Sắp đến giờ tý (1) rồi.

Ung Thân vương không bao giờ ở hậu viện quá giờ tý mà sẽ quay về thư phòng, đây là thói quen mà gia quyến trong phủ đều biết. Dù gần đây chàng sủng ái Trắc phúc tấn Niên thị cũng không ngoại lệ, chưa từng vì ai mà phá vỡ quy tắc.

Hơn ba năm rồi, nàng ta chưa từng thấy Vương gia vui vẻ khi trở về, chàng luôn mang vẻ mặt lạnh lùng mỗi khi bước vào viện, nhưng vẻ sắc bén hiện rõ ấy không che giấu nổi nỗi đau, rồi tan biến trong chớp mắt.

Nếu như không tận mắt nhìn thấy chàng trong biển lửa tối hôm ấy, thì sẽ không bao giờ hiểu được. Nhưng nàng ta đã tận mắt thấy, mở to mắt nhìn chuyện đang xảy ra trước mặt. Một năm sau đó, dù rằng làm việc ở phòng tạp dịch, nhưng đêm nào cũng mơ thấy ác mộng, mơ thấy nàng, mơ thấy chàng, mơ thấy biển lửa ngùn ngụt. Chàng vẫn sống, chỉ có điều chàng đã không còn là vương gia của ngày trước, cũng như, Tứ Nghi Đường đã không còn là Tứ Nghi Đường của ngày đầu.

Vân Huệ đã được gặp Trắc phúc tấn Niên thị, cả dung mạo và trang điểm đều vô cùng diễm lệ, trong hậu viện này có lẽ không ai sánh được với nàng ấy. Cô gái vừa xinh đẹp vừa dịu dàng, quả thật không người đàn ông nào không thích được, nhưng sự quen thuộc trong giọng nói nàng ấy khiến Vân Huệ nhạy bén cảm nhận được gì đó.

Tiếng bước chân quen thuộc đúng giờ vang lên ở cửa viện, Vân Huệ vội vàng mở van nước nóng để nước chảy vào chiếc chậu đồng, chuẩn bị bưng lên hầu hạ.

Vương gia chưa bao giờ để người khác rửa chân cho mình, mỗi lần nàng ta bưng nước vào, đặt chậu nước dưới chân chàng xong, chàng sẽ xua tay ra hiệu cho nàng ta ra ngoài, lần này cũng không khác biệt.

Chàng ngồi trên sập chăm chú xem công văn trong tay, nheo mắt lại, rơi vào trầm tư, giày quan trên chân mang theo dấu vết sương gió, cả người toát lên vẻ mệt mỏi.

Nàng ta đi tới như ma xui quỷ khiến, quỳ xuống bắt đầu nhẹ nhàng cởi giầy cho chàng. Bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói trên đỉnh đầu: 

-        Vân Yên, chúng ta...

Tay Vân Huệ chợt cứng đờ, người ở phía trên dường như cũng cứng ngắc, im lặng một hồi lâu không nói.

Ánh mắt chàng chậm rãi rời khỏi công văn trước mắt, nhìn người phía dưới, khuôn mặt chìm trong bóng tối, đôi mắt sâu hun hút có thể hạ gục bất cứ ai, gương mặt anh tuấn chín chắn dưới ánh nến mang theo sự âm u nặng nề, giống như A Tu La trong biển lửa rừng rực.

-        Cút ra ngoài.

Sắc mặt Vân Huệ trong phút chốc trắng bệch cắt không còn giọt máu, bàn tay đang đỡ giày chàng sợ đến mức buông ra.

-        Thứ Tứ Nghi Đường không cần nhất chính là ngữ nô tài không biết an phận. Không có lần sau.

Đôi môi mỏng của người đàn ông này có đường nét rất quyến rũ, nhưng giờ đây nó đang thốt ra từng câu từng chữ khiến người khác không rét mà run.

Chàng rút mạnh chân mình về, gác lại chân lên sập, ánh mắt quay trở lại công văn của mình, căn phòng yên lặng như tờ.

Vân Huệ hoảng sợ dập đầu liên tục, không nói được gì thành lời, sắc mặt như tro tàn che miệng lùi ra, khi đóng cửa suýt nữa còn té ngã, may mắn được Tô công công đang đứng ở cửa đỡ lấy. Nàng ta quay về phòng phụ, nước mắt từ hốc mắt chảy xuống, cả người run lẩy bẩy, bất an cả một đêm.

* * * * *

Thời tiết nhanh chóng trở lạnh, mới vào tháng mười một đã rất rét. Bát Bối Lặc Dận Tự vốn dĩ phải cùng Khang Hi đến Nhiệt Hà tuần sát vào ngày hai mươi sáu, nhưng ngày ấy là ngày tế mẹ ruột Lương phi Vệ thị, nên xin phép Khang Hi nghỉ đến Cảnh Lăng phi viên tẩm bái tế. Khang Hi cho phép hắn nghỉ, nhưng không nhắc tới dù chỉ một chữ. Ba năm trôi qua, Khang Hi chưa từng đến thăm Lương phi một lần. Nỗi canh cánh trong lòng có lẽ chỉ có hai cha con họ tự hiểu.

Đây là năm tế bái đầu tiên sau khi Lương phi an nghỉ trong phi viên tẩm, thế nên có vị trí rất quan trọng trong lòng hắn. Ngày hai mươi lăm tháng mười một, Bát Bối Lặc Dận Tự đưa nô tài bên người của mình là Tiểu Nữu Tử, Tiểu Khấu Tử và Bạch Ca cùng với mấy thị vệ, mang theo đồ cúng tế long trọng, nhân lúc trời của chưa sáng xuất phát đi từ Hòa Xuân Viên.

Dận Tự mặc trang phục mùa đông của Bối Lặc, cổn phục da cáo màu đen dày dặn và đội chiếc mũ mùa đông. Ngũ quan tuấn tú như viên ngọc hoàn mỹ tinh khiết nổi bật trong gian xe ngựa không quá nhỏ. Thị nữ Bạch Ca mặc quần áo mùa đông yên tĩnh ngồi bên cạnh hắn, xe ngựa lộc cộc di chuyển, nàng mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.

Dận Tự yên lặng một lúc lâu, rồi mở miệng hỏi:

-        Có lạnh không?

Bạch Ca lắc đầu, nhẹ giọng đáp:

-        Nô tỳ không lạnh.

Dận Tự nhìn gương mặt nghiêng nghiêng trầm tĩnh của nàng, bỗng nhiên hơi thất thần rồi lóe lên sự thương cảm, không biết đang nghĩ gì.

Quãng đường đi mất hơn nửa ngày, khi xe ngựa từ từ giảm tốc độ, trong lòng Bạch Ca nghi hoặc, toan vén một góc cửa sổ ra xem xét tình hình để báo lại với Bát Bối Lặc Dận Tự, nhưng Dận Tự đã cầm tay ấn người nàng xuống. Cả người Bạch Ca cứng ngắc, theo phản xa muốn rút tay ra, nhưng chưa kịp giãy dụa hắn đã nắm chặt tay nàng, nàng nghiêng đầu nhìn hắn.

Bên ngoài rèm cửa, Tiểu Nữu Tử đè thấp giọng, nói:

-        Gia, hình như là...

Hình như có tiếng vó ngựa từ phía xa xa đối diện đang chạy gần tới, vang lên lộc cộc.

Lòng bàn tay Dận Tự siết chặt lại, đôi mắt đen trắng rõ ràng nhìn Bạch Ca ra hiệu cho nàng đừng cử động, rồi quay người giơ một tay vén rèm cửa sổ xe ngựa lên, chỉ để lộ một nửa khuôn mặt mình, nhìn khung cảnh bên ngoài mà trầm mặc mấy giây, cho đến khi có người ghìm cương dừng lại.

-        Hóa ra là Bát đệ.

Bên ngoài xe ngựa vang lên giọng nói trầm thấp giàu từ tính của đàn ông, ngữ khí lạnh lùng mang lại cảm giác khác hắn với Dận Tự. Không hiểu sao, sau lưng Bạch Ca bỗng khẽ run lên, cảm thấy bàn tay hắn siết chặt tay nàng hơn, lông cáo trên tay áo móng ngựa hoàn toàn nhẹ nhàng phủ lên tay nàng, chất lông mịn màng chạm lên cổ tay.

-        Đúng vậy, ngày mai là ngày tế của ngạch nương, đệ đã xin Hoàng a mã nghỉ. Nếu không sao có thể gặp Tứ ca ở đây?

Ngữ điệu của Dận Tự rất bình tĩnh, ôn hòa nhưng vẫn giữ lễ, dường như còn mang theo sự lạnh nhạt hờ hững.

-        Ta có chuyện đi ngang qua, đang phải về cung gấp, bằng không ta cũng đi cùng đệ thắp một nén nhang cho Lương mẫu phi.

-        Đệ thay ngạch nương cảm ơn tấm lòng của Tứ ca, công việc đương nhiên cần kíp hơn.

Giọng điệu Dận Tự như muốn cáo biệt với người ngoài cửa, bàn tay cũng thả lỏng hơn.

Ánh mắt Bạch Ca rơi trên bóng lưng của Bát Bối Lặc Dận Tự. Lồng ngực không hiểu sao tắc nghẹn, ngay cả hít thở cũng khó khăn, đầu lâm râm đau.

Nhưng người bên ngoài cửa sổ không nói lời cáo biệt, tốc độ nói của người ấy không nhanh, ánh mắt như có như không nhìn rèm xe ngựa, từng từ từng chữ trong giọng nói du dương như gõ vào lòng nàng.

-        Tình cảm huynh đệ vốn dĩ nên thế... Bát đệ muội... không đi cùng đệ sao?

Dận Tự nở nụ cười bình thản, hờ hững nói:

-        Nàng ấy về phủ An vương rồi, An vương phúc tấn đổ bệnh... nghe nói Trắc phúc tấn Niên thị của phủ Tứ ca đã có thai mấy tháng, sức khỏe vẫn tốt chứ?

-        Tốt.

Chàng trả lời lại rất đơn giản, hơi ngập ngừng.

-        Khi cúng tế phiền Bát đệ thay ta thắp cho Lương mẫu phi một nén hương, Tứ ca đi trước.

-        Đa tạ Tứ ca, đi đường cẩn thận.

Cùng với lời Dận Tự, người bên ngoài cửa sổ thúc ngựa đi, tiếng vó ngựa cuối cùng xa dần.

Dận Tự nhẹ nhàng buông rèm xuống, sắc mặt trong nháy mắt chuyển sang lạnh lùng, hắn hơi cất cao giọng nói ra bên ngoài:

-        Đi thôi, một đoạn ngắn nữa đến Cảnh Lăng rồi.

Nói xong dường như nhớ ra điều gì, hắn vội vàng quay mặt nhìn Bạch Ca ngồi phía chếch.

Bờ môi nàng đã trắng bệch, đôi mắt khép hờ tựa người trong góc. Tim Dận Tự chợt trầm xuống, vội thả tay nàng ra, cẩn thận đỡ bả vai nàng, nói:

-        Khó chịu lắm sao?

Bạch Ca khẽ mở mắt ra, sắc mặt có phần ảm đạm, vô thức lắc đầu.

Dận Tự ngoảnh đầu lo lắng nói ra ngoài xe ngựa:

-        Tiểu Nữu Tử, thuốc mang theo người đâu?

Tiểu Nữu Tử đáp vâng, vội vàng lấy bình thuốc trong ngực ra đưa cho hắn. Dận Tự cầm cái bình, mở nắp đổ một viên thuốc màu nâu ra, nhẹ nhàng tách hàm nàng ra nhét vào, rồi lấy túi nước bên người đút cho nàng uống.

Dận Tự vẫn luôn nhìn nàng chằm chằm, một lúc sau, Bạch Ca dần dần phục hồi lại, ánh mắt cũng tỉnh táo hơn.

Dận Tự lặng im, cuối cùng thở phào một hơi. Hắn chậm rãi nói:

-        Hàng ngày vẫn uống thuốc đúng giờ chứ?

Bạch Ca hơi sững người, gật đầu nói:

-        Ta ơn ân điển của Bát gia, nô tỳ vẫn luôn uống thuốc đúng giờ.

Dận Tự gật đầu, nhìn dáng vẻ hờ hững vẫn như trước đây của nàng, trong lòng hắn dâng lên cảm xúc phức tạp. Hắn không nói thêm gì nữa.

Đến khu lăng viên, trời đã sẩm tối. Khu lăng mộ hoàng gia rộng lớn nguy nga trong đêm tối càng thêm âm u đáng sợ, cũng may xung quanh đều có binh lính canh gác, nên ở đây mới có hơi người.

Dận Tự đi cùng hạ nhân đến phi viên tẩm cách phía đông Cảnh Lăng không xa. Tiểu Nữu Tử nhanh nhẹn đi trước đến phòng trực bên cạnh cửa lớn nói chuyện, khi Dận Tự đến lão thái giám trông cửa chạy ra, cùng thị vệ thỉnh an hắn, thắp đèn lồng cẩn thận dẫn hắn vào trong.

Màn đêm tối đen, mọi người không nhìn rõ xung quanh. Bạch Ca lặng lẽ đi bên trái phía sau Dận Tự, đứng bên cạnh Tiểu Nữu Tử cùng bước vào lăng viên rộng lớn.

Đi qua một cây cầu bằng thì đến sương phòng đông tây. Bạch Ca, Tiểu Khấu Tử và các thị vệ vào thu dọn sương phòng, sắp xếp các vật tế mang tới. Dận Tự và Tiểu Nữu Tử đi theo lão thái giám ra phía sau, qua một cây cầu hình vòm thì tới lăng mộ, lư hương lớn bốc khói nghi ngút không nghỉ, đằng sau chính là Hưởng điện, trong ánh lửa mờ mờ có thể nhìn thấy ngói lưu ly màu xanh phía trên. Sau Hưởng điện đều là những bảo đỉnh (2) lớn bé khác nhau.

Dận Tự quay về gian phòng lớn trong sương phòng phía tây, đèn đuốc sáng trưng, Bạch Ca đã sắp xếp ổn thỏa mọi thứ trong phòng, trên bàn còn đặt cơm canh.

Hắn nhìn bóng lưng nàng rất lâu mà không nói gì, nét mặt có phần thương cảm và mệt mỏi, cuối cùng quay người vừa về phòng ngủ vừa nói:

-        Ta không ăn, nàng ăn một chút rồi nghỉ ngơi hai canh giờ, đến giờ tý cùng ta ra phía sau.

Bạch Ca rất tự nhiên đáp vâng, rồi quay người nhẹ nhàng khép cánh cửa ở giữa lại, một mình nàng ngồi ở phòng ngoài nhanh chóng ăn cơm, sau đó dựa lưng trên chiếc sập một lát.

Dận Tự đến đây rõ ràng trầm mặc hơn thường ngày, hắn ngồi dựa trên giường, hơi mở mắt, dưới ánh nến hàng lông mi dài rậm được phác họa một đường trên gương mặt hoàn mỹ, làm đóng băng thời gian.

- HẾT

(1)        Giờ tý: từ 11 giờ đêm đến 1 giờ sáng.

(2)        Bảo đỉnh: là cột chống sét không chịu sự ăn mòn của nước mưa, làm từ kim loại hoặc thủy tinh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui