Nửa Đời Thanh Tình

Vân Yên mở mắt, cảm thấy cả người đều rã rời, cử động đầu ngón tay thôi cũng thấy đau, đầu cũng nhức như búa bổ. Nàng chật vật trở người, trong tấm chăn tơ tằm hơi lạnh bên cạnh đã không còn ai.

Nàng kéo chăn mỏng lên người, chậm rãi ngồi dậy, cả cơ thể co tròn trong chiếc màn mờ tối, nàng đưa tay che mắt, hơi nheo lại.

Không biết đã qua bao lâu, nàng mới mở miệng, giọng nói khàn khàn:

- Lan Tịch.

Bên ngoài phòng nhanh chóng vang lên tiếng bước chân, tấm màn được nhẹ nhàng mở ra.

- Phu nhân dậy rồi ạ.

Vân Yên ngước mắt nhìn Lan Tịch bưng chậu rửa mặt và Lan Hà đang vén rèm lên, ừ một tiếng.

Lan Hà khom người lấy gối kê sau lưng Vân Yên, nhẹ giọng bẩm báo:

- Vạn Tuế Gia đã lên triều từ sáng sớm rồi ạ, vừa nãy Tô tổng quản còn đến hỏi phu nhân đã tỉnh hay chưa, còn nói sau khi bãi triều Vạn Tuế Gia sẽ gặp Lý Vệ đại nhân ở tiền điện.

Vân Yên chán nản nhắm mắt lại, tỏ ý đã nghe rồi.

Lan Tịch khoác thêm áo cho nàng, rồi giúp nàng buộc tóc:

- Tối qua Giả đạo sĩ bị hạ lệnh xử chết, còn có cả…

Vân Yên mở choàng mắt, đôi đồng tử còn mang theo sương mờ chầm chậm nhìn Lan Tịch.

- Còn ai?

Lan Tịch sửng sốt, giọng nói nhỏ dần:

- Còn cái cô tên Linh gì đó ở cung Càn Thanh nữa…

Bàn tay đang kéo vạt áo trước ngực cứng lại:

- Sao lại thế?

- Canh ba đêm qua… nghe nói nhảy giếng rồi, lúc vớt lên đã ngừng thở.

Lan Tịch thì thầm.

Mí mắt Vân Yên giật giật, hàng mi cũng rũ xuống, bàn tay đang kéo vạt áo một lúc lâu sau mới từ từ trượt xuống.

Nàng trầm mặc súc miệng, hai người bên cạnh không dám thở mạnh, cho đến khi nàng rời khỏi long sàng, ngồi trước bàn trang điểm để Lan Tịch và Lan Hà chải đầu cho mình, mắt vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ không biết đang nghĩ gì.

Lan Hà nhìn sắc mặt Vân Yên, nhẹ nhàng nói:

- Có phải phu nhân đang không vui… Lan Tịch cũng chỉ là mồm miệng nhanh nhảu sợ phu nhân vẫn buồn thôi ạ.

Vân Yên hoàn hồn lại, khóe môi giãn ra:

- Không đâu.

Lan Tịch trù trừ quỳ dưới chân nàng:

- Phu nhân đã… tha thứ cho Vạn Tuế Gia chưa?

Vân Yên vuốt chiếc lược ngà trong lòng bàn tay, dịu dàng lắc đầu.

- Tha thứ cho ngài đâu dễ dàng, mọi người đều biết ngài là Vạn Tuế Gia.

Khóe miệng Vân Yên mang theo nét an tĩnh và bình thản.

Là một âm mưu động trời trên trường chính trị, hay chỉ là lâm hạnh ngẫu nhiên thường thấy giữa hoàng đế và cung nữ trong cung Càn Thanh. Cho đến bây giờ, với nàng dường như đã không còn quan trọng. Nếu không phải âm mưu, quả nhiên đế vương sủng hạnh vô thường, thanh xuân của nàng cũng chết oan.

Từ Tự Nhi trong biệt trang suối nước nóng nhiều năm trước đến Linh Nhi trong cung Càn Thanh hôm nay, nàng không biết nếu mình không nhìn thấy chuyện ấy, họ có biến mất sạch sẽ như thế hay không.

Hoàng cung nơi này luôn lạnh lùng vô tình.

Là một minh chủ, ngài chưa bao giờ yếu lòng. Là một hoàng đế, chỉ cần một giây phút hoài nghi, mạng người sẽ như cỏ rác. Người đàn ông ngủ bên cạnh nàng mấy mươi năm, lúc nào cũng là vị hoàng đế thật sự.

Thời thế đổi thay, nhưng sự thấu hiểu và tình cảm trong lúc hoạn nạn sống chết bên nhau mà người đời không biết chưa từng thay đổi. Nếu không phải vậy, thì có lẽ người phải chịu tội vì cắt ngang “nhã hứng” của hoàng đế chính là nàng.

- Chị nói các em không hiểu đâu… một mình chị ở bên ngài mấy chục năm, phụ nữ đi qua cuộc đời ngài như cá diếc qua sông, nhiều không kể xiết. Nếu trong lòng ngài thích những cô gái xinh đẹp trẻ trung, chị cũng hiểu.

Nàng cong khóe miệng, như cười như không, ánh mắt vẫn luôn đặt lên răng của chiếc lược ngà.

- Cả đời này, vì tranh đấu cha anh, vì xã tắc Đại Thanh, vì dân lê trăm họ, cả năm ngài cũng chỉ được nghỉ ngơi vào sinh nhật mình, đâu được hưởng thụ thú vui ca hát cưỡi ngựa nuôi chó. Đàn ông bình thường còn thích phụ nữ xinh đẹp, huống chi ngài là người không bình thường.

Từ trong đáy lòng, mỗi cô gái đều khát khao kiếp này mình được sắp xếp ổn thỏa, sống yên ổn hạnh phúc. Lúc nhỏ có cha mẹ yêu thương, khi trưởng thành có trượng phu nâng niu. Không có sợ hãi, không có khổ cực, không phải lang thang khắp nơi, không phải bơ vơ lạc lõng.

Hiểu Hi cũng muốn thế, luôn luôn muốn thế, sau này trở thành Vân Yên, dần dần nàng không còn muốn nữa.

Lan Hà và Lan Tịch quỳ dưới chân Vân Yên, ngẩng đầu nhìn nét mặt dịu dàng bình tĩnh của nàng. Phải là một người phụ nữ thế nào, mà lời nàng nói ra không hề có chút đố kị hay oán hận.

Vân Yên mỉm cười đưa tay gạt mái tóc lòa xòa trên trán Lan Tịch, rồi xoa đầu Lan Hà:

- Yên tâm, chị tự biết chừng mực… ừm… các em cũng đi theo chị bao nhiêu năm, năm sau sẽ giúp các em tìm một người thật thà tốt bụng để gả đi, tuổi tác lớn hơn, các em rồi sẽ hiểu.

Lan Hà và Lan Tịch đều ngây ra, cùng mở miệng nôn nóng hỏi:

- Phu nhân không cần chúng em nữa ư?

Ngón tay trỏ của Vân Yên dí nhẹ vào trán Lan Tịch, sau đó nhìn Lan Hà:

- Làm như trong cung thiếu cơm các em vậy.

Nàng thở dài một hơi,

- Cung nữ chết già trong cung cấm này quá nhiều rồi, chị ích kỉ, không muốn nhiều thêm hai người.

Vành mắt Lan Tịch hoe đỏ:

- Nô tì từ nhỏ đã đi theo phu nhân, nếu phu nhân đổi người khác, thì làm sao… làm sao thân thiết được?

Lan Hà cũng cắn môi, ngần ngừ nói tiếp:

- Có phải chúng nô tì làm sai chuyện gì không?

Vân Yên ngẩn người, thoáng mỉm cười:

- Nha đầu ngốc, chị đã có dự định ấy từ rất lâu rồi, chỉ chưa nói rõ với các em thôi. Các em đều là những người tốt nhất, một lòng một dạ với chị, tình cảm nhiều năm của chúng ta, sao chị lại không biết? Có điều…

Nàng ngập ngừng, rồi mỉm cười dịu dàng:

- Chàng rể tốt này không thể tìm thấy ngay trong ngày một ngày hai, cần phải có thời gian. Nếu không tìm được người tốt, cũng đâu thể chọn đại được, lúc ấy e rằng các em phải đi theo chị rồi.

Lan Hà lập tức đáp:

- Nô tì nguyện cả đời này đi theo chủ tử.

Lan Tịch gấp gáp nói:

- Nô tì cũng thế.

Vân Yên xoa đầu họ, cầm lược đứng lên lặng lẽ đi tới trước cửa sổ, không biết đang nghĩ gì.

Bầu trời ở Viên Minh Viên trong xanh hơn Tử Cấm Thành, căn phòng cũng sáng sủa hơn.

Lan Hà đứng dậy, định lấy chiếc áo khoác trên ghế quý phi, ánh sáng vô tình hắt từ rèm lụa trong phòng xuống, trong giây lát mắt Lan Hà khẽ chớp, mở miệng ra rồi nhanh chóng khép lại. Nàng ta kéo tay áo Lan Tịch, Lan Tịch vừa hé miệng ra bèn vội vàng lấy tay che lại… cái đó… rõ ràng là đôi giầy rồng vàng đế đen quen không thể quen hơn.

Chiếc quạt ngà voi nhẹ nhàng gạt rèm lên, chủ nhân đôi giầy rồng yên lặng bước trên tấm thảm.

Trên vai được khoác thêm chiếc áo choàng, Vân Yên cúi đầu dùng lược chải tóc, không quay đầu lại, thở dài:

- Vẫn biết các em thương chị, nhưng dẫu sao các em vẫn còn nhà mẹ đẻ, lấy được người chồng tốt, chị cũng yên tâm hơn.

Ngón tay trỏ đeo nhẫn ngọc có khớp xương rõ ràng, ngập ngừng dừng lại giữa không trung, cuối cùng khẽ đặt bên bờ vai gầy của nàng.

Vai Vân Yên cứng đờ, chiếc lược trên tay khựng lại, nàng chầm chạp ngẩng đầu lên, quay nửa người ngước mắt lên nhìn ngài, nét mặt bình thản…

Trong đôi mắt thăm thẳm của ngài có màu vàng khi nắng hắt vào, bốn mắt chạm vào nhau, hai người đều không nói gì.

Ung Chính đưa tay lấy chiếc lược trên ngón tay phải Vân Yên, ngắm nó tỉ mỉ. Vân Yên thong thả quay đầu đi, nhưng cánh tay trái của ngài vòng qua cổ nàng từ phía sau, để người mình đến gần lưng nàng hơn.

Ngón tay cái của ngài dịu dàng đỡ lấy cằm nàng, chiếc nhẫn phỉ thúy lạnh như băng chạm lên yết hầu, ngay cả lòng bàn tay cũng đặt lên cần cổ mảnh mai nơi mạch đang đập mạnh mẽ.

Vân Yên ngây người, theo bản năng muốn thoát khỏi vòng kìm kẹp để quay người đi.

- Suỵt, đừng cử động.

Ung Chính thì thầm vào tai nàng, giọng nói giàu từ tính và rất nhẹ.

- Nàng thấy không, bao nhiêu năm nay, những ngày sống trong Viên Minh Viên còn thoải mái hơn cả sống trong cung.

Vân Yên trầm mặc ừ một tiếng.

Ngài lại nói tiếp:

- Trẫm biết, điều cả đời này nàng muốn, trẫm không thể cho nàng. Nhưng lòng ta chưa từng thanh thản.

Chưa từng thanh thản.

Vân Yên lẩm nhẩm lại bốn từ ấy, nhắm mắt đặt cằm lên hổ khẩu của ngài.

Ung Chính ngừng lời, quay người nàng lại, nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, bước tới bên bàn, kéo nàng cùng ngồi xuống, trước sau không hề buông tay nàng ra.

Long Diên Hương trong lư hương trên bàn thong thả bay lên, khoan thai che mất đuôi mày khóe mắt ngài, dường như bước chân thời gian cũng chậm lại.

- Hơn ba mươi năm trước, bên cạnh trẫm có rất nhiều người, có cả nàng. Bây giờ từng người nối bước nhau đi, nàng vẫn ở lại.

Ngài nheo mắt chậm rãi nói, giọng nói hơi khàn mang theo bãi bể nương dâu của vị đế vương trung niên.

- Bàn tay này, dù nàng nắm hay không nắm tay ta, thì nó vẫn luôn gắn bó với ta, mười ngón tay nối liền với tim.

Vân Yên nở nụ cười rất nhẹ, khóe môi dịu dàng cong lên. Nàng khẽ nắm lại tay ngài.

Ánh mắt ngài nhìn thẳng vào mắt nàng, mười ngón tay của hai người đan vào nhau, khóe mắt nồng nàn như đã thay cho mọi người bộc bạch.

Mùa thu năm thứ mười, Ung Chính đăng cơ được mười năm, thường sống ở Viên Minh Viên, cung nữ trong Tử Cấm Thành được ban ơn xuất cung không phải số ít. Tính sơ qua trong cung thiếu đi rất nhiều cung nữ.

Tròn mười năm, hậu cung không có đứa trẻ nào được sinh ra. Trong lịch sử các triều đại phong kiến trăm nghìn năm cũng là trường hợp hiếm thấy.

Sau năm mới, Vân Yên vô tình gặp Tô Bồi Thịnh trong Viên Minh Viên, y mang thẻ bài sơn màu xanh ở đầu (1) tới, những thẻ bài ấy chưa từng được đưa tới Cửu Châu Thanh Yến.

Có lẽ do cố ý sắp xếp hoặc chủ tớ ngầm hiểu ý nhau, từ sau khi Ung Chính lên ngôi và nàng vào cung, rất nhiều năm chưa bắt gặp Tô Bồi Thịnh mang thẻ gỗ sơn xanh tới... nàng lướt mắt qua thấy mười mấy cái tên, Hi quý phi, Dụ phi, Ninh tần, Lưu quý nhân, Xuân thường tại, Anh đáp ứng... những con chữ tiểu Khải nhỏ bé thanh tú đều trực tiếp liên quan đến vận mệnh của mỗi người phụ nữ.

Tô Bồi Thịnh đang định lui xuống, lại Vân Yên khá có hứng thú ngắm những thẻ gỗ sơn xanh, Ung Chính bên cạnh vừa cúi đầu phê tấu chương, vừa ngẩng đầu nhìn nàng. Ngài hắng giọng:

- Lại đây.

Vân Yên rời tầm mắt mỉm cười nhìn ngài,

- Thường thường tại? Quả là tên hay.

Ung Chính một tay cầm bút, một tay lấy gọng kính trên sống mũi xuống, hơi nheo mắt nhìn nàng, rồi đưa tay day sống mũi mình hai cái, thoạt nhìn rất mệt mỏi.

Vân Yên bước tới sau ghế rồng, hai bàn tay nhẹ nhàng bóp huyệt thái dương cho ngài. Tô Bồi Thịnh vội bưng chiếc khay đựng đầy thẻ gỗ lui ra ngoài.

Ung Chính khép mắt lại, một tay để trên vịn ghế, tay kia thoải mái bắt lấy cổ tay nàng.

- Nàng còn nhớ quản lĩnh tên Lưu Mãn ở Sư Tử Viên không?

Bỗng nhiên ngài hỏi thế.

Tay Vân Yên sựng lại, nàng ngẫm nghĩ rồi ừ một tiếng:

- Nhớ chứ, cái người đen đen, thật thà.

Ung Chính kéo tay nàng:

- Khuê nữ của ông ta cũng ở trong cung.

Vân Yên nghe xong vẫn đáp ừ, buông tay xuống rời khỏi lưng ghế rồng, tới bên người ngài, cười trêu:

- Thường thường tại ư?

Nét mặt Ung Chính bất đắc dĩ, nhéo eo nàng:

- Trừ nàng ra còn ai xứng với ba từ “Thường thường tại” (2)?

Vân Yên lườm ngài một cái đến bật cười, Ung Chính thuận thế kéo nàng ngồi vào lòng mình.

Vân Yên vòng tay qua cổ ngài, tay kia vuốt ve đường mép tóc sáng bóng trên trán, bình tĩnh đáp:

- Đã lật thẻ bài chưa?

Ung Chính ngước mắt lên nhìn nàng, Vân Yên cũng nhìn lại ngài. Ngài bất ngờ bế bổng nàng lên, đi vào noãn các trong điện bên cạnh.

Thời tiết đang vào độ đẹp nhất, không nóng không lạnh còn khá mát mẻ. Nội y bằng bông mềm dán vào cơ thể là xúc cảm dễ chịu nhất, cảm giác khi bị lột từng món đồ trên người xuống cũng nhạy cảm nhất.

Ung Chính phủ phục lên người nàng, chiếc quần lót được ngài kéo rơi từ cặp đùi mềm mại, đôi chân và bờ mông trần trắng trẻo như ẩn như hiện sau chiếc áo bào của ngài.

Hai mắt ngài nhìn nàng chăm chú, không chút ngập ngừng khi tách cặp đùi đang khép của nàng ra, Vân Yên đẩy vai long bào người đàn ông ấy, toan mở miệng, ngón tay cũng nhéo mạnh vào vai ngài, trong phút chốc khóe mắt ướt nhòe.

Động tác của Ung Chính không ngừng nghỉ, hai người không nói với nhau câu nào, nhưng ánh mắt luôn quấn quýt giao hòa, hơi thở đôi bên càng ngày càng nặng nề.

Ánh nắng buồi chiểu ngày xuân dễ gây buồn ngủ, trong màn chợt sáng chợt tối. Đây vốn là chỗ ngài nghỉ ngơi xử lý chính vụ, Vân Yên chưa bao giờ ngủ lại.

Ngón tay Ung Chính làm lược khẽ chải mái tóc dài xõa trên ngực nàng, thời gian dường như dài ra và xa xôi.

- Thị thiếp trong nhà lão Thập Thất sắp sinh rồi, trẫm đã nói với đệ ấy, sẽ nhận đứa bé này làm a ca, đưa về cung nuôi.

Vân Yên mở choàng mắt nhìn ngài, có phần ngạc nhiên:

- Con cái Doãn Lễ vốn đã đơn bạc rồi...

Ung Chính cười cười:

- Thị thiếp này không được lòng đệ ấy lắm, nay mai sẽ còn cơ hội khác. Huống chi sau này...a ca vẫn là con của đệ ấy.

Vân Yên sững người, tựa như bừng tỉnh nhìn lại ngài.

Ung Chính cũng nhìn nàng, hai người trao nhau cái ôm thật chặt.

- HẾT CHƯƠNG 204 -

(1) Ở triều Thanh, khi tuyển tú nữ hoặc triệu tẩm hậu phi sẽ thẻ gỗ có sơn màu xanh ở đầu.

(2) Trong tiếng Trung, “thường thường tại” còn có nghĩa luôn luôn ở đây.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui