Nửa Đường Xuất Giá

“…” Tiểu Mạt đơ người một lúc, mãi mới ngập ngừng gõ được vài chữ, “Mình thấy những người có
từ Tuyên trong tên…đều không phải người xấu”.

Từ “Huyên” khó viết hơn từ “Tuyên” nên Tiểu Mạt gõ sai chữ. Nhưng sai lầm vô tình này của
cô khiến ai đó ngồi trong văn phòng vui mừng.

Mặc dù cô hay gọi sai cái tên cao quý nho nhã của anh nhưng xem ra nó vẫn để lại chút ấn tượng! Anh vô cùng hài lòng…

Khanh Khanh Ngã Ngã bị lời nói chẳng rõ đầu cua tai nheo của Tiểu Mạt làm cho ngơ người, không còn lời nào có thể cãi lại: “Mạt Mạt…”

Tiểu Mạt cưỡi Bạch Thố vô cùng phong độ, không cần nói nhiều, cô tạm biệt Khanh
Khanh Ngã Ngã, kéo Công Tử Huyên tới điểm luyện cấp.

Do Công Tử
Huyên mua rất nhiều Đại Hoàn Đan tang điểm kinh nghiệm cho mình nên mau
chóng đạt tới hơn cấp bốn mươi. Tiểu Mạt nghiêm mặt cảnh cáo anh lần sau không được lãng phí tiền như vậy, rồi dẫn anh tới Yến Vương Cổ Mộ – nơi thăng cấp nhanh nhất nhưng cũng nguy hiểm nhất.

Yến Vương CổMộ là nơi không mang sát khí như Hòa Kính Hồ, thế nên rất nhiều thành phần hiếu chiến bất kể nhân phẩm ra sao đều đến đây tiêu diệt các nick mới – Giang Hồ gọi là “Đi Tảo Mộ”.

Không có ngoại lệ, vào cổ mộ, màn
hình của Tiểu Mạt vừa chấn động vừa đỏ quạch. Hệ thống thông báo có
người đang tấn công cô, có lẽ người chơi nào đó lỡ tay mở chế độ cá
nhân, cô vốn không muốn đôi co nhưng nhìn thoáng qua, thấy cột máu của
Công Tử Huyên gần như không còn, lúc này mới thực sự lo lắng.

Tiểu Mạt lập tức nhảy khỏi Bạch Thố, dùng Kim Châm Độ Kiếp hồi máu cho Công
Tử Huyên trong giây lát, tiếp đó lại làm một việc hết sức điên rồ trong
game online…

Cô dùng mắt trần nhìn xung quanh, toàn bộ người chơi hồng danh đều bị quật xuống đất.

Một bên là những cánh hoa đào hồng phấn bay lả tả khi ra tay tấn công, một
bên là ánh sáng dịu nhẹ hồi máu cho Công Tử Huyên. Cô đã dốc hết sức
trong game này, sự đẹp đẽ, diệu kỳ nhất của con gái Nga My – tay trái
cứu người, tay phải diệt địch.

Đợi cột máu của Công Tử Huyên đầy, Tiểu Mạt nhìn dống thi thể lộn xộn, chồng chất xung quanh, buông ra một câu có phần phong độ ngời ngời: “Bình thường Tảo Mộ đi đánh người quen, bị đánh lại, cảm giác thế nào?”.

Trong đống thi thể còn xuất
hiện vài tên rác rưởi, bình thường lấy việc giết hại tân thủ làm thú
vui, cho dù bị mấy cao thủ bao gồm cả Tụ Thủ Ỷ Tà Dương truy sát nhưng
bản tính ăn sâu, đến chết không đổi. Hắn cười lớn rồi buông tiếng thở
dài thương xót: “Tường Vi Bào Mạt, cô có bản lĩnh thì bảo vệ đồ đệ cho
tốt, bằng không ta thấy hắn lần nào sẽ giết hắn lần đó!”.

Tiểu
Mạt cười lạnh: “Ngươi dám động đến đồ đệ ta một lần nữa thì việc gì ta
cũng dám làm, theo truy sát ngươi đến cùng! Không giết ngươi khỏi server này, ta cũng chỉ bằng ngươi thôi!”

Người đàn ông kia ném lại một tiếng “Xí” rồi hậm hực xuống Địa phủ. Lũ lâu nhâu xung quanh cũng nối đuôi đi theo.

Sau khi xử lý đống rác rưởi, không khí Cổ Mộ trở nên quang đãng, Tiểu Mạt kéo Công Tử Huyên đến điểm luyện cấp đẹp nhất.

“Sư phụ đẹp trai quá à…”, Công Tử Huyên để mặt cười chảy nước miếng.

Tiểu Mạt ngây người, che giấu dũng khí hào hung ban nãy, đỏ mặt: “Bảo vệ đồ
đệ là việc nên làm…”. Nói rồi cô cũng không dám nhìn lên khung chat, tự ý dẫn quái đi.

Thượng Thừa Tuyên đang thất thần xem cô gái áo hồng đánh quái trên màn hình, bỗng một tràng gõ cửa liên hồi vang lên.

“Anh Tuyên, anh Tuyên!”, Tiểu Lưu hào hứng chạy vào với mảnh giấy trên tay,
“Bản kế hoạch tổ hợp trang bị đẹp nhất em vừa tìm ra đây!”.

Thượng Thừa Tuyên nghiêng đầu: “Mau đưa đây!”.

Vừa đặt tờ giấy lên bàn, nhìn Thượng Thừa Tuyên, Tiểu Lưu ngập ngừng: “Anh Tuyên, có chuyện gì khiến anh vui vẻ vậy?”.

Thượng Thừa Tuyên ngạc nhiên, lúc này mới phát hiện mình đang cười, vội làm
vài động tác nhai kẹo cao su, nghiêm túc nhắc nhở Tiểu Lưu: “Vừa xem tin mới, nói ở California có người không cười trong nhiều năm, dẫn đến hoại tử cơ hàm, gây tê liệt nghiêm trọng cơ mặt. Cậu nhớ bình thường có
chuyện hay không cũng nên cười nhiều chút”.

Tiểu Lưu ngớ người,
dùng mu bàn tay day day mấy cái trên mặt, cảm động nói: “Tổng giám đốc
Thượng, được sếp quan tâm như này, đúng là phúc tu tám trăm đời của em
mà!”.

Thượng Thừa Tuyên vô cùng xấu hổ khi nhận lời khen đầy
ngưỡng mộ của Tiểu Lưu. Lần đầu trong lòng anh cảm nhận được tư tưởng
“mị dân” của giai cấp thống trị thời phong kiến. May vì sợ gián điệp
thương trường mà chọn trợ lý nam vô duyên ngờ nghệch như này, bằng không hôm nay hành động “cười ngây ngô với máy tính” của anh bị đồn ra ngoài, thì không biết sẽ bị hủy hoại hình tượng như thế nào nữa!

“Không nói nữa, anh mau xem bản kế hoạch hoàn hảo này của em đi.” Tiểu Lưu cảm động rớt nước mắt chạy lại, trên tay vẫn nâng niu “Bản kế hoạch tổng
hợp trang bị đẹp nhất”.

Thượng Thừa Tuyên nhìn lướt qua, bị mấy
con số trên đó làm cho đầu óc xoay chuyển, liền nhíu đôi mày lưỡi mác,
nhìn Tiểu Lưu: “Theo các trang bị này, có thể trở thành đệ nhất toàn
server không?”.

Tiểu Lưu đắc chí cười: “Chưa chắc đã đệ nhất toàn server, nhưng chí ít nằm trong TOP thì không vấn đề gì”.

“Không được.” Thượng Thừa Tuyên lạnh lùng, mím chặt môi, dứt khoát từ chối.

Tiểu Lưu tủi thân: “Anh Tuyên, em cũng chỉ thử nghiêm thôi mà… Như này đủ rồi, tiêu năm sáu vạn đồng mới có thể lên nhanh được”.

Thượng Thừa Tuyên nghe thấy hai tiếng “thử nghiêm” từ miệng Tiểu Lưu, liền
nhanh chóng nghĩ cách nói mò: “Không muốn làm quân cho người đầu bếp
không phải thợ may giỏi!”. Nói xong, anh hướng ánh mắt nguy hiểm vào
Tiểu Lưu đang thở “phì phò” bên cạnh.

Thế là, Tiểu Lưu đáng
thương bị Thượng Thừa Tuyên lạm dụng chức quyền, chỉ biết sửa bản kế
hoạch ngay tại trận. Đứng ở trung tâm “Biến thái thế nào đến thế ấy”,
bắt lấy top Một toàn server và Vô địch đấu đơn, anh nguyện lấy tài khoản “Công Tử Huyên” đánh tan tác cực phẩm của Độc Cô Cầu Bại.

Đương nhiên, muốn Độc Cô Cầu Bại ở server này, có không ít khó khăn.

“Tổng giám đốc Thượng…”, Tiểu Lưu e dè ngước đầu lên nhìn Thượng Thừa Tuyên
qua màn hình máy tính, “Bảng kế hoạch chỉ có thể tam thời leo lên vị trí Top Một, nhưng có huynh đệ trong server này cũng điên cuồng chạy theo
cái Top Một server đấy… Anh chỉ cần tiếp tục đập tiền để duy trì vị trí
Top Một server”.

“Huynh đệ” Tiểu Lưu nói, chắc chắn chính là sát thủ đệ nhất server – Tụ Thủ Ỷ Tà Dương.

Thượng Thừa Tuyên chăm chú nhìn Tiểu Mạt đang dốc sức đánh quái trên màn hình, buột miệng hỏi: “Tôi không thích phiền toái, cậu làm một tài khoản tạm
thời không ai có thể vượt qua đi”.

Sau khi nghe mấy lời khoe mẽ
độ giàu có của Thượng Thừa Tuyên, Tiểu Lưu lặng lẽ rơi vài giọt nước mắt chua xót, sau đó vẫn ngoan ngoãn nâng toàn bộ bảo thạch lên cấp bảy. Vì Khoái Ý Giang Hồ đã đóng hệ thống hợp bảo thạch nên toàn bộ bảo thạch
cấp bảy và trang bị cực phẩm hiện tại không ai có thể vượt qua.

Người ngoài có đập thêm tiền vào thì cũng thế mà thôi.

Không dễ để làm đi làm lại bảng kế hoạch này, Tiểu Lưu chuẩn bị trình bày kế hoạch cơ bản với Thượng Thừa Tuyên.

Có vẻ Thượng Thừa Tuyên đang bận nói chuyện với Tiểu Mạtnên chẳng nghe thấy gì, chỉ dửng dung hỏi: “Bao nhiêu tiền?”.

Trái tim Tiểu Lưu rỉ máu, buồn rầu nói: “Hơn ba mươi vạn…mấy trang bị cực phẩm kia khi nào mua mới biết”.

Thượng Thừa Tuyên nói xong, quay người lại, rút mấy chi phiếu đưa cho Tiểu Lưu: “Tự điền đi”.

Lúc này, Tiểu Lưu kinh hoàng trước động tác ném mấy tờ chi phiếu tuyệt đẹp
của Thượng Thừa Tuyên, một lúc sau không chịu được mới thở dài: “Anh
Tuyên, anh quả có phong thái của đại hiệp!”.

Thượng Thừa Tuyên
gật gật đầu, nói vẻ anh hung tiếc nuối anh hung khác: “Cậu cũng không
tồi, mỗi lần thấy cậu tôi đều cảm giác như thấy một anh hung trong tác
phẩm Kim Dung”.

Hai mắt Tiểu Lưu sáng rỡ, máu nóng dâng trào: “Vị nào ạ?”.

Thượng Thừa Tuyên nhàn nhã nhấp một ngụm cà phê, đặt tờ báo xuống, chậm rãi thốt ra ba từ: “Vi Tiểu Bảo”.

Tiểu Lưu: “…”

Nói về Tiểu Mạt, từ sau khi có đê tử, vốn đã không còn hứng thú với cuộc
sống trong game giờ lại tràn trề sức sống mới. Mỗi ngày cô đều dẫn Công
Tử Huyên đến Tổ đội thăng cấp, bận đến chết đi được. Mặc dù trong thời
gian này, Lưu Ly Mộng nhiều lần dẫn người đến quấy nhiễu, cũng dùng
nhieegu nick ảo để giở các thủ đoạn bỉ ổi, nhưng may mà Tụ Thủ Ỷ Tà
Dương luôn có mặt kịp thời, hơn nữa sự dịu dàng ấm áp của bạn đồng hành
Công Tử Huyên cũng khiến mấy việc phiền não rắc rối của Tiểu Mạt tiêu
tan.

Ngày ngày trôi qua, trên cơ bản đều rất tuyệt, duy chỉ có một điều…khiến cô không hài lòng.

“Mạt Mạt! Mạt Mạt! Hey… Mạt Mạt ơi…”, Khanh Khanh Ngã Ngã điên cuồng goi Tiểu Mạt.

Tiểu Mạt giật mình, định thần lại: “Sao thế Khanh Khanh?”.

Khanh Khanh Ngã Ngã giận dỗi: “Gần đây cậu như trên mây thế? Có phải tối qua dẫn Công Tử Huyên đi luyện cấp mệt quá không?”.

Tiểu Mạt đang định nói thì di động đột nhiên reo lên. Liếc nhìn số gọi đến
hiện trên màn hình, biết là Thượng Thừa Tuyên, cô miễn cưỡng bĩu môi, ấn nút kết thúc cuộc gọi.

“Đang làm gì đấy?” Thượng Thừa Tuyên đặt
ví tiền cùng ảnh Tiểu Mạt trước màn hình, so sánh với hình ảnh một cô
gái Nga My xinh đẹp, dịu dàng, đôi môi nhỏ nhắn hơi nhếch lên trên tấm
hình kia.

“Anh đi công tác bận vậy, bớt chút thời gian nghỉ ngơi
đi, đừng có gọi điện thế”, Tiểu Mạt thờ ơ ném lại một câu với Thượng
Thừa Tuyên, trong lòng có chút bực tức. Không biết là vì căng thẳng hay
bởi buồn bực gì, cô không ngừng lăn thanh cuộn trên con chuột máy
tính,liên tục phóng to thu nhỏ bức ảnh trên màn hình.

Thượng
Thừa Tuyên dở khóc dở cười, nếu không phải cô đặt ra cho Công Tử Huyên
bản kế hoạch thăng cấp ma quỷ gì đó, bản thân lại sợ thời gian ngồi nhà
chơi game quá lâu bị lộ, không biết làm sao, anh đành nói dối là đi công tác.

Trời xanh soi xét, thật ra hằng ngày anh đều ngủ lại văn phòng mà!

Day day ấnđường, Thượng Thừa Huyên tìm cớ nói với Tiểu Mạt: “Em đường
đường là trợ lý hành chính, thái độ nhận điện thoại này là sao?”.

Ai ngờ Tiểu Mạt lại thẳng thắn hỏi: “Đúng rồi, em là trợ lý hành chính mà! Sao anh đi công tác lại không dẫn em theo vậy?”.

Bị Tiểu Mạt hỏi ngược lại, Thượng Thừa Tuyên xao xuyến, vội vàng phản ứng… Thế có nghĩa là, cô đang nhớ anh sao?

“Có phải anh còn trợ lý hành chính nào khác không?”.

Không đợi Thượng Thừa Tuyên trả lời, Tiểu Mạt lại rầu rĩ hỏi tiếp, âm thanh
rất nhỏ, hơn nửa giọng điệu lại vô cùng ôn hòa, giống như người đang sắp xếp thảo luận tại buổi họp vậy.

Thượng Thừa Tuyên không nhịn
được, cười lớn, dựa lưng vào ghế, đặt ví tiền xuống, ấn ấn ngón tay cái
trên môi mình, sau đó chỉ vào ảnh của Tiểu Mạt, dịu dàng: “Đêm nay về
rồi ”.

“Đừng có về!”, Tiểu Mạt vội nói rồi ngắt điện thoại.

Tuy nhiên, Thượng Thừa Tuyên đã nhìn thấy, trong khung chat, Tường Vi Bào
Mạt đang nói: “Đệ tử, tối nay sư phụ có việc nên không thể luyện tiếp…
Ngươi cũng ngủ sớm đi!”.

Sau đó, không đợi Công Tử Huyên kịp phản ứng, bóng dáng cô gái áo hồng đã biến mất không tăm tích.

(Nhắc nhở hệ thống]: Bạn của bạn – Tường Vi Bào Mạt đã offline.

Tiểu Mạt không thể đợi được, vội offline luôn, lại rút phụt phích cắm lần
nữa, đầu bù tóc rối chạy rangoài cửa, lao thẳng vào phòng tắm, cố gắng hoàn thành trước khi Thượng Thừa Tuyên về.

Cũng giống như đa số
các trạch nữ khác, Tiểu Mạt mà phải ở nhà, tuyệt đối sẽ “cẩu thả” với
những công việc vệ sinh hằng ngày như đánh răng rửa mặt, tắm rửa gội
đầu.

Vì vậy, mái tóc vốn dĩ dài mượt của cô giờ trở nên rối bù,
không theo trật từ nào, còn tung xù hơn cả khi ngồi sấy trong tiệm làm
đầu. Ngoài ra, do mấy đêm liền mải dẫn Công Tử Huyên đi luyện cấp, ban
ngày lại lo lắng vớ vẩn cho Thượng Thừa Tuyên, ngủ không đủ giấc, nên
gương mặt vốn dĩ xinh xắn của Tiểu Mạt đã biến thành gương mặt gấu trúc
bi thảm.

Vừa chạy đến cửa phòng tắm, Tiểu Mạt đột nhiên nghe
tiếng động lạ, hình như vọng lại từ ngoài cửa. Cô trầm ngâm một lát rồi
nghĩ nếu là Thượng Thừa Tuyên về thì phải vào nhà luôn mới đúng, nếu
không chí ít cũng phải gọi cho cô giống như lần trước chứ.

Đập ầm ầm ngoài cửa thế này là có việc gì?

Tiếng đập cửa ngày càng lớn, Tiểu Mạt cắn môi, dựa vào tường suy nghĩ xem nên ra hay không. Đột nhiên, cô thoáng nhìn vào tấm gương treo cạnh cửa,
mặc kệ ai đang gõ, cô vội lao vào phòng tắm như nhìn thấy ma. Nhưng thực ra, cô chỉ nhìn thấy mình mà thôi.

Sau khi dùng tốc độ nhanh nhất phi vào bồn nước sạch sẽ thơm tho, Tiểu Mạt quấn chiếc khăn tắm lớn, giữ một đầu bước vào phòng.

Đi được nửa đường cô lại nhìn vào tấm gương kia, Tiểu Mạt có vẻ đắt chí bước đến, làm mặt xấu trước gương rồi quay hai vòng.

“A!” khi quay người không chú ý, dép đi trong nhà bị trượt, Tiểu Mạt liền ngã uỵch xuống đất.

Đúng lúc đó, cánh cửa mở ra…

Thượng Thừa Tuyên đang nói chuyện với người ngồi cạnh, không chú ý đến Tiểu
Mạt, nhưng người phụ nữ trung niên trang điểm cầu kỳ liếc sang Tiểu Mạt
đang nằm rạp trên đất, không dám tin, tháo kính râm ra, lắc lắc cái đầu
bờm sư tử, mấp máy môi vài cái mới thốt lên: “Tuyên Tuyên, đây là bạn
gái mới của cậu hả?”

“…” Bị người đàn bà trung niên nhắc nhở,
Thượng Thừa Tuyên mới phát hiện Tiểu Mạt đang nằm dài trên sàn. Thấy
chiếc khăn tắm trắng muốt quấn quanh bờ vai mịn màng của cô, mái tóc đen dài ẩm ướt dính trên phần da thịt nõn nà, khuôn ngực xuân sắc căng tròn nửa kín nửa hở, hàng mi thanh tú khẽ châu lại,đôi môi hồng tự nhiên hé
ra, Thượng Thừa Tuyên tim đập nhanh hơn, đầu óc ngẩn ngơ ngay tại chỗ.

“Tuyên Tuyên?” Người phụ nữ trung niên chọc chọc kính râm vào Thượng Thừa Tuyên.

Lúc này, anh mới định thần lại, lập tức kéo người phụ kia vào trong, rồi
đóng cửa, sau đó nhanh chóng kéo Tiểu Mạt dậy, lôi vào trong phòng.

Tiểu Mạt vốn muốn chào đón Thượng Thừa Tuyên một cách tuyệt vời, không ngờ lại thành thế này, trong lòng có chút chán nản.

“Anh xem nào, có đau ở đâu không?” Thượng Thừa Tuyên đặt Tiểu Mạt lên giường, đưa tay kéo chiếc khăn tắm trên người cô ra.

“Biến thái!” Tiểu Mạt trong lòng bực dọc, có chút ngang ngược, quấn khăn tắm
lại, kéo chăn lên che, “Ngã rõ ràng là ở chân, anh kéo chăn ra làm gì
hả?”.

Lần này đến lượt Thượng Thừa Tuyên cụt hứng, ngước lên nhìn trời, bình tĩnh dặn dò: “Thay đồ rồi ra ngoài đi ăn”.

Tối đó, Tiểu Mạt đã có một bữa ăn căm phẫn, buồn bực nhất từ lúc sinh ra đến giờ.

Không sai, chính là vì người phụ nữ trung niên xinh đẹp kia.

Kỳ thực, sau khi bị Thượng Thừa Tuyên ôm vào phòng, Tiểu Mạt đã có chút
phỏng đoán về than phận người phụ nữ này. Sauk hi ra khỏi phòng, cô được cảnh báo rằng, người này chính là người cô không mong muốn gặp nhất –
Mẹ của Thượng Thừa Tuyên.

Mặc dù Tiểu Mạt không hề nghĩ rằng sẽ
có cơ hội kết hôn với Thượng Thừa Tuyên, nhưng lúc này cô đột nhiên lại
được gặp mẹ chồng tương lai, còn bị dọa một phen nữa.

Như thường lệ, Thượng Thừa Tuyên tự nấu ăn. Tiểu Mạt thì ngồi tán chuyện với bà Thượng.

Nói là tán chuyện, nhưng thực ra là giáo huấn.

“Sao cháu lại để Tuyên Tuyên nấu cơm thế?”, người phụ nữ trung niên, à
không, nên gọi là bà Thượng vô cùng đau đớn nhìn Tiểu Mạt ngồi bàn đối
diện.

Tiểu Mạt cúi gằm xuống, nhìn mặt bàn, không dám nói gì.
Ngập ngừng một lúc, cô mới ngẩng đầu lên, nở nụ cười: “Để cháu vào giúp
ạ”.

“Thôi khỏiiiii….”, bà Thượng kéo dài giọng vẻ khinh thường,
liếc Tiểu Mạt một cái, cười giả lả nói: “Nhìn hai tay cháu, ta thấy đúng là ‘mười ngón tay chưa thấm nước xuân’, không có dáng gì của người hay
phải làm việc. Cháu đừng vào nữa, Tuyên Tuyên nhà ta đỡ mất công trông
nom cháu”.

Tiểu Mạt đáng thương vừa nhấc mông khỏi ghế, nghe mấy
lời kỳ quái này lại dè chừng thân phận của đối phương nên không thể cáu
giận làm liều, chỉ biết ngoan ngoãn ngồi xuống, cười trừ một tiếng.

Thêm nữa Tiểu Mạt đã ngoan ngoãn vâng lời, bà Thượng không dại gì bỏ qua cho cô, không chỉ điều tra dòng tộc đến hộ khẩu nhà Tiểu Mạt mà còn đem cái giá của xã hội thượng lưu và các nhãn hàng hiệu yêu thích của mình ra
áp đảo tinh thần Tiểu Mạt.

Bà Thượng vuốt vuốt tóc mai, tựa lưng vào ghế: “Cháu tốt nghiệp trường đại học nào thế?”.

Tiểu Mạt nắm chặt váy, mồ hôi rỉ đầy lòng bàn tay: “Trường D ạ”.

Bà Thượng nhíu mày, nhìn ngón tay mình: “Cũng tạm, thế bây giờ cháu làm gì?”.

Tiểu Mạt cố gắng nói khẽ: “Dạ, làm trợ lý hành chính cho công ty Châu Tử Kiện ạ”.

Bà Thượng cực kỳ dị ứng với chức vụ “trợ lý hành chính” nên câu hỏi tiếp
theo cũng cực kỳ tai quái, cuối cùng thẳng thừng nói với Tiểu Mạt: “Kỳ
thực thanh niên các cháu yêu đương cũng không vấn đề gì, nhưng kết hôn
thì cháu không cần bận tâm nhiều. Tuyên Tuyên nhà chúng ta ít nhất cũng
phải tìm được người biết ngoại giao, giỏi bếp núc thì mới gọi là môn
đăng hộ đối”.

Tiểu Mạt xấu hổ khi nghe thấy câu nói này. Mặc dù
cô đã bỏ việc theo đuổi hôn nhân từ lâu, cũng biết có rất nhiều người
hạnh phúc nhưng cô lại không nằm trong số đó.

Tuy nhiên, bây giờ
nghe rõ mồn một từ miệng “mẹ chồng tương lai” rằng mình không đủ tiêu
chuẩn làm con dâu, Tiểu Mạt vẫn bị tổn thương nặng nề.

May mà Thượng Thừa Tuyên kịp thời đến ứng cứu, Tiểu Mạt mới chưa đến nỗi thảm hại.

“Sao rồi? Không hợp khẩu vị à?” Thấy Tiểu Mạt chẳng động đũa vào món nào,
chỉ cắm cúi gẩy thức ăn, Thượng Thừa Tuyên ngập ngừng hỏi.

“Không, không có.” Tiểu Mạt quay sang nhìn Thượng Thừa Tuyên cười, sau đó để
chứng minh cho câu nói này, cô vội gắp miếng sườn heo trên đĩa gần mình
nhất, rồi lại tiếp tục gẩy gẩy cơm.

Nhìn gương mặt trông nghiêng
của Tiểu Mạt, lại nhìn sang bà mẹ đang ăn ngấu nghiến đối diện, trong
lòng anh dự cảm đã có chuyện gì xảy ra. Anh đưa tay vén tóc mai của Tiểu Mạt, sau đó vào bếp mang ra chiếc đĩa sạch, lấy mỗi món trên bàn một ít để vào đó, đặt trước mặt Tiểu Mạt.

Tiểu Mạt ngạc nhiên nhìn đống đồ ăn được chuyển đến trước mặt mình, khóe mắt cay cay. Động tác nhai
cũng bất giác chậm lại, cô lặng lẽ cúi mặt, bắt đầu dùng bữa.

Thượng Thừa Tuyên để ý đến bờ vai Tiểu Mạt có vẻ căng thẳng, để xoa dịu không
khí, anh khẽ nhếch môi, quay sang hỏi bà Thượng: “Bố ở nhà một mình ạ?”.

Bà Thượng sững người, ngẩng đầu lên định nói gì đó đã thấy Thượng Thừa Tuyên gọi cho bố.

“Bố ạ?”

“Mẹ tâm trạng không tốt, đang khóc lóc ở chỗ con, bố đến đây được không?”

“Con hỏi rồi nhưng mẹ chẳng chịu nói gì.”

“Mẹ không muốn nói chuyện điện thoại với bố đâu.”

“Vâng, con sẽ đưa mẹ về ngay.”

Bà Thượng ngẩn ngơ nhìn con trai đang nằm dài trên giường, bình thản nói dối trước mặt mình: “Tuyên Tuyên, sao con lại làm vậy…”

Thượng Thừa Tuyên ga lăng cầm túi cho mẹ, cười duyên: “Con trai yêu biết mẹ
lặn lội đường xa đến thăm quả không dễ dàng nhưng mục đích đạt được rồi, bố lại đang nhớ mẹ, mẹ còn không mau về ạ”.

Bà Thượng nuốt miếng sườn chua ngọt trong miệng, không cam tâm, trừng mắt nhìn Tiểu Mạt, tức giận đứng lên cầm túi, rồi lại nhìn Thượng Thừa Tuyên bằng con mắt đục
ngầu: “Có vợ quên mẹ, đồ con bất hiếu!”.

“Mẹ, mẹ định nói gì với cô ấy nữa?” Thượng Thứa Tuyên chán nản cầm vô lăng, lông mày cau lại, tâm trạng rõ ràng chẳng vui vẻ gì.

Bà Thượng ngẩng đầu lênđầy kiêu ngạo, hướng mắt nhìn ánh đèn xanh đỏ ở
mấy quán rượu ngoài cửa xe: “Con trai, khẩu vị con kém quá, San San tốt
hơn con bé đó gấp trăm lần. Tìm bạn gái sao có thể không bằng bạn gái cũ chứ?”.

Thượng Thừa Tuyên cười lớn: “Không ngờ tìm bạn gái cũng như mua quần áo? Phải so mức giá cao thấp, chất lượng tốt xấu sao?”.

Bà Thượng ngạc nhiên quay lại, hình như không nhận ra đây là đứa con trai thường ngày của mình.

“Giờ mới biết, trước đây con chỉ chấm điểm cho con gái, sau đó chọn người có số điểm cao nhất, quả là hành động ngốc nghếch, nực cười.” Thượng Thừa
Tuyên đùa cợt với dáng vẻ biết lỗi, hối cãi. Đột nhiên đèn giao thông
chuyển sang đỏ, anh từ từ giảm tốc độ rồi dừng lại.

“Con bé đó
tốt thế nào? Mẹ thấy nó chẳng biết cái gì, không biết làm việc nhà, cũng không có công việc ổn định”, bà Thượng nghiêm túc nói.

“Con lấy vợ chứ không phải lấy người giúp việc hay nhân tài.”

Đèn đỏ nhấp nháy vài cái rồi chuyển sang xanh, Thượng Thừa Tuyên tắt máy, cười khẽ rồi nhẹ nhàng bước xuống đường.

Khi anh đưa mẹ về quay lại đã là rất muộn rồi. Về đến nhà anh đã thấy Tiểu Mạt vẫn cố thủ trên bàn.

“Sao chưa ngủ?”, Thượng Thừa Tuyên quay lại nhìn đồng hồ trên tường, “Mười một rưỡi rồi đấy”.

Tiểu Mạt cắn ngón tay, lặng lẽ đi hâm nónglại thức ăn.

Thượng Thừa Tuyên có chút ngạc nhiên khi thấy Tiểu Mạt bận rộn chạy đi chạy
lại trong bếp thì bất giác mỉm cười. Anh ra ngoài thay đồ, đi qua liền
ôm Tiểu Mạt từ phía sau: “Phải kiểm tra xem anh có trợ lý hành chính
khác không hả?”.

Tiểu Mạt không đáp lại lời Thượng Thừa Tuyên,
chỉ lặng lẽ nhấn nút trên lò vi song, rồi lấy thức ăn ra, quay lại,
ngước lên nhìn Thượng Thừa Tuyên: “Ăn cơm đi đã”.

Thượng Thừa Tuyên tò mò nhìn Tiểu Mạt.

Mặt Tiểu Mạt hơi ửng hồng, quay mặt đi: “Nếu anh không có sức khỏe sẽ ảnh
hưởng tới công việc, không phải anh cần thay trợ lý hành chính khác
chứ?”.

Thượng Thừa Tuyên cười lớn, đi theo Tiểu Mạt, hai người hiếm khi có được bữa ăn vui vẻ cùng nhau thế này.

Dùng bữa xong, Tiểu Mạt tắm rửa xong rồi lên giường nằm đợi Thượng Thừa Tuyên.

Thượng Thừa Tuyên tắm xong đi vào thì Tiểu mạt đã chập chờn vào giấc mộng,
nhưng vẫn cố gượng tinh thần dậy ôm lấy anh: “Sao anh lại biến thành gấu mèo thế này?”

Cô buồn rầu nhìn quầng mắt thâm sì của Thượng Thừa Tuyên.

Thượng Thừa Tuyên kéo Tiểu Mạt dậy, không nói gì, chỉ đặt lên người cô vô số
nụ hôn dịu dàng mà mãnh liệt: “Đi công tác vất vả quá, ngày nào cũng
thức suốt đêm”.

Vất vả? Tiểu Mạt có chút hồi hộp trong lòng khi
chạm phải ánh nhìn dịu dàng của Thượng Thừa Tuyên, khi khoảng cách hai
người gần đến nỗi cô nhận rõ được vẻ đẹp trai và sự mệt mỏi trong anh.

Tiểu Mạt đau nhói lòng, dịu dàng vòng cánh tay mềm mại như dây leo quanh cổ
Thượng Thừa Tuyên rồi cụng trán mình vào trán anh, mắt khép lại, im lặng một lúc rồi khẽ lên tiếng: “Ngủ thôi”.

Thượng Thừa Tuyên nhìn Tiểu Mạt lo lắng, rồi bất giác cười lớn.

Tiếng cười khẽ thoát ra từ cổ họng anh, khiến Tiểu Mạt ngẩng đầu lên nhìn,
ánh mắt vừa hay chạm phải vẻ mặt ngái ngủ ngây thơ trước mặt, lông mày
rậm, hàng mi dài và dày, vài sợi tóc ẩm ướt lòa xòa phủ xuống trước
trán, phủ xuống vỏ gối trắng, càng làm nổi bật lên nước da trắng ngần
của anh.

Toàn bộ sự dịu dàng hiện lên trên dung mạo anh tú đó,chớp mắt anh đã chìm vào giấc ngủ.

Mệt đến vậy sao?

Tiểu Mạt có chút chán nản, chớp chớp mắt vài cái, cố giấu nỗi đau trong
lòng, quay lại với vẻ vô tâm như ban đầu, buông tay Thượng Thừa Tuyên,
khẽ nói: “Ngủ cũng không them nói một câu…”

Nói xong, cô nghiêng tai lắng nghe hơi thở đều đều của anh.

Lâu dài mà yên tĩnh, đêm khuya vắng vẻ.

Tiểu Mạt giãn lông mày, căng mắt lên chạy nhanh về phòng mình, lục tung toàn bộ đồng hồ báo thức đã lâu không dùng trong nhà, đặt chuông lúc bảy giờ sáng. Sau đó, cô lại không đành lòng rút tấm thẻ ngân hàng từ trong
chiếc túi ở phòng riêng ra, nắm chặt trong tay, sau đó rón ra rón rén
quay về phòng Thượng Thừa Tuyên.

“Dậy đi, đồ lười! Dậy mau, đồ lười!”

Tiểu Mạt vừa chìm vào giấc ngủ thì bị đánh thức bởi một loạt hồi chuông báo
thứ. Cô cau có vươn tay tắt chuông, đến khi với được chiếc đồng hồ đang
rung đến mức lùi cả về phía sau, không cần nghĩ ngợi gì cô ném luôn ra
ngoài.

Đột nhiên cô bừng tỉnh, nhớ tới quyết định đêm qua của
mình, lập tức mở mắt, nhìn đã thấy bảy giờ, mà người nằm bên cạnh đã
không thấy đâu. Tắt đồng hồ báo thức, Tiểu Mạt vội vội vàng vàng thay
quần áo, phi thẳng vào phòng tắm.

Khi đi ngang qua phòng bếp, cô bỗng dừng lại.

Ngay lúc này.

Bóng người cao lớn đang bận rộn trong bếp. Rừng trúc in mờ trên cánh cửa
thủy tinh, vừa hay trở thành bối cảnh hài hòa nhất với anh.

Tấm kính hơi mờ nên Tiểu Mạt không nhìn rõ người phía trong, chỉ cảm thấy ánh sáng phía trước, nắng ban mai tràn ngập.

“Đúng là kỳ tích…”, một tiếng thở dài khiến Tiểu Mạt giật mình trở lại với thực tế.

Thượng Thừa Tuyên vừa lấy thức ăn đặt lên bàn, vừa nhướn mắt cười cười, quay
lại nhìn vẻ mặt thiếu ngủ của Tiểu Mạt: “Này, bảng tên trên cổ em đâu
mất rồi?”

Tiểu Mạt chưa kịp phản ứng, vô thức đưa tay sờ lên cổ theo bản năng, bối rối: “Trên cổ em làm gì có bảng tên nào…”.

Thượng Thừa Tuyên nhịn cười, lau sạch tay, đến trước mặt Tiểu Mạt, hơi khom
người, rất nghiêm túc thể hiện sự vất vả của mình: “Đây quarlaf việc
khó… Làm thế nào đưa em quay về chứ? Mặc dù cũng không phải động vật quý hiếm cần bảo tồn, nhưng giá thịt heo gần đây có vẻ đắt…”.

Tiểu Mạt kịp thời hiểu ra, trừng mắt nhìn Thượng Thừa Tuyên. Quả nhiên anh nói kháy cô là đồ con heo!

Cáu giận lườm Thượng Thừa Tuyên một cái, Tiểu Mạt tỏ thái độ không them
chấp, chạy luôn vào phòng rửa mặt, sau đó ngồi xuống bàn ăn vô cùng tự
nhiên: “Sao không lấy bát đũa cho em?”

Thượng Thừa Tuyên giật mình buông tờ báo xuống, nhìn Tiểu Mạt đầy khó hiểu.

Tiểu Mạt không buồn để ý đến vẻ nghi ngờ trong mắt Thượng Thừa Tuyên, tự
đứng lên vào bếp lấy bát ra, y hệt dáng dấp của một người phụ nữ bận rộn đi làm, ăn uống cũng rất vội vàng vậy.

“Gì thế?” Tiểu Mạt đang định gắp thịt bò thì thấy đũa bị Thượng Thừa Tuyên kẹp lại.

Thượng Thừa Tuyên vô cùng khó hiểu, nhìn chằm chằm Tiểu Mạt, chớp mắt vài cái
mới quyết định hỏi: “Em không bị mộng du đấy chứ?”.

Tiểu Mạt: “… Có ai mộng du mà tỉnh táo như vậy không?”. Nói xong, cô lấy đũa của Thượng Thừa Tuyên, tự gắp thức ăn lên ăn.

Trạch nữ muốn ra ngoài… Đây là việc tốt sao?

Thượng Thừa Tuyên đặt đũa xuống, nhẹ nhàng xoa dịu, gấp gấp tờ báo trong tay,
nhìn Tiểu Mạt đang bận rộn ăn cơm, tự đáy lòng đã cảm nhận được cái nóng đầu hè.

Anh miễn cưỡng thu lại ánh nhìn hoài nghi, dựa vào ghế,
rồi giở tờ báo mới được gấp gọn, để thẳng trước mặt, làm ra vẻ không
quan tâm, hỏi: “Ra ngoài làm gì?”.

Tiểu Mạt lặng người, quay đầu nhìn tờ báo tường, mắt trợn tròn, kinh ngạc: “Anh cầm ngược tờ báo rồi kìa!”.

Thượng Thừa Tuyên hơi chột dạ, đôi chân thon dài suýt chút nữa đá phải chân
bàn, giật mình quay tờ báo lại, ho khan mấy tiếng, bào chữa: “Lần trước, một chuyên gia châu Úc đã nói, xem báo ngược có tác dụng refnn luyện
thị lực”.

Tiểu Mạt đang ăn miếng cháo suýt chút nữa sặc bởi câu
nói của Thượng Thừa Tuyên. Cô nín cười bụm miệng vào khăn, khó khăn lắm
mới kìm lại được. Cô đấm mạnh xuống bàn, bực mình nhắc: “Vừa rồi anh xem nhầm, giờ mới đúng ý”.

“…”

Thượng Thừa Tuyên mừng thầm
trong bụng, dù là đúng hay ngược, thì vẫn có tờ báo che trước mặt là
được rồi, nếu không hình ảnh đẹp trai ngời ngời này của anh sẽ bị sụp đổ mất!

Vặn lại được một câu, Tiểu Mạt vui vẻ tiếp tục ăn cháo, ăn cháo…

Để tránh gặp lại việc mất mặt này, Thượng Thừa Tuyên dứt khoát không them
chấp Tiểu Mạt, đặt tờ báo xuống ăn sáng, tắm rửa thay quần áo, rồi chuẩn bị đến công ty.

Lúc đi qua phòng khách không thấy Tiểu Mạt, cảm
giác có gì đó hụt hẫng, nhưng vừa đẩy cửa bước ra, anh đã nghe thấy lời
hỏi thăm bên tai: “Chào tổng giám đốc!”.

Thượng Thừa Tuyên thở dài, bước sang trái một bước theo bản năng, nhìn lên thấy Tiểu Mạt chỉnh tề trước mặt: “Em là…”.

“Đi làm đó”, Tiểu Mạt nụ cười, bước ra sau Thượng Thừa Tuyên, giơ tay ra
làm động tác “xin mời” giống tác phong của một cô thư ký.

Đi làm?!

Thượng Thừa Tuyên im lặng ngửa mặt lên trời… Gần đây, đúng dạo gần đây, công
việc của anh chủ yếu là ở “Khoái Ý Giang Hồ”, việc này mà bị Tiểu Mạt
bắt gặp… Hơn nữa cô mà hứng chí, hỏi mấy nhân viên khác xem mấy ngày vừa rồi anh đi công tác ở đâu thì chẳng phải lộ hết sao?

Không được, tuyệt đối không được!

“Không hài lòng với mức lương sao?”, Thượng Thừa Tuyên cẩn thận dò hỏi lý do đột nhiên Tiểu Mạt muốn đi làm.

Tiểu Mạt dứt khoát lắc đầu, thật thà nói: “Đêm qua ai đó tự nhiên ngủ mất,
không chứng minh rõ ràng có phải có trợ lý hành chính khác không”.

Một câu khiến Thượng ThừaTuyên ngớ người. Dường như lại tìm lý do khác,
nhất định phải che giấu chứng cứ, không biết phải làm gì ngoài chỉnh lại cà vạt, Thượng Thừa Tuyên đành phải đồng ý cho Tiểu Mạt đến công ty.

Đến công ty, Thượng Thừa Tuyên để Tiểu Mạt xuống xe trước, còn mình đi tìm
chỗ trống đỗ xe, rồi nhanh chóng gọi điện cho Tiểu Lưu dặn dò mấy việc
cơ bản là “hỏi gì cũng không được nói, đánh chết cũng không được hé răng nửa lời, việc chơi game phải bí mật tuyệt đối”.

Sau khi Tiểu Lưu thề sống thề chết nhất định sẽ một lòng trung thành với lãnh đạo, Thượng Thừa Tuyên mới khẽ thở dài một tiếng.

“Sao rồi?” Thấy Tiểu Mạt đơ người nhìn LOGO công ty từ phía xa, Thượng Thừa Tuyên nhanh chóng bước về phía cô.

Tiểu Mạt giật mình, sau khi định thần vội thu lại ánh mắt ngưỡng mộ, cúi
mặt, bước về phía trước vài bước đã chạy lại đứng sau Thượng Thừa Tuyên, khẽ nói: “Anh đi trước đi”.

Thượng Thừa Tuyên cũng không tự
nhiên hơn bao nhiêu so với Tiểu Mạt. Mặc dù đã dẫn cô bạn gái cũ Diêu
San San đến công ty nhưng lần này anh cũng không khỏi căng thẳng.

“Thật không có trợ lý hành chính nào khác chứ?” Rốt cuộc thì cô vẫn là một
người phụ nữ, độ nhạy cảm trời sinh là không thể thiếu, Tiểu Mạt nhanh
chóng nhận thấy sự căng thẳng của Thượng Thừa Tuyên.

Anh lập tức giải thích: “Có thì cũng có, nhưng là nam”.

Lời vừa dứt, Tiểu Mạt đôt nhiên mở to mắt ngước lên nhìn anh.

Thượng Thừa Tuyên vốn không cảm thấy gì, bị Tiểu Mạt liếc một cái đầy hàm ý
cũng đột nhiên tỉnh ngộ, tự cắn lưỡi mình, câu này nói thế nào lại thành nghĩa khác cơ chứ?!

May mắn sau khi nghe điện thoại, Tiểu Lưu đã đến đón tiếp: “Tổng giám đốc Thượng, cô Tô”.

Ngay lập tức Tiểu Lưu cứu Thượng Thừa Tuyên khỏi tình huống khó xử.

Nhìn dung mạo “kinh nghiệm có thừa, nhanh nhẹn ao hụt” của Tiểu Lưu, chắc
chắn không thể đảm nhiệm mấy công việc trà nước trợ lý văn thư, hay bất
cứ gì có liên quan đến việc mang tính kỹ thuật của “trợ lý hành chính”.

Sau khi thoát khỏi vụ rắc rối này, Thượng Thừa Tuyên liền giao Tiểu Mạt cho Tiểu Lưu, rồi nhanh chóng chuồn về phòng làm việc của mình.

Từ tận đáy lòng, hôm nay anh cảm thấy bộ phận quan trọng nào đó trên người mình muốn đình công – ví như bộ não.

Tiểu mạt tò mò theo sau Tiểu Lưu, ngó nghiêng hết bên trái đến bên phải. Mọi mặt ở công ty này đều mang khí chất thời thượng và quý tộc, khiến cô
không thể không ngưỡng mộ. Ngay cả đến thiết kế của vòi nước cũng mang
dấu ấn tinh tế của chủ nhân.

“Công ty chúng ta chủ yếu hướng đến
giai cấp quý tộc mới, cung cấp dịch vụ thể hình, vui chơi giải trí và
các dịch vụ khác.” Tiểu Lưu vừa giới thiệu cho Tiểu Mạt về tình hình
công ty, vừa lén quan sát đánh giá cô gái khiến Thượng Thừa Tuyên lo
lắng trước mặt.

Trong ấn tượng của anh ta, hình ảnh “bà chủ”
trước đây là như này: “Khi họp ở công ty vào thứ Hai, Thượng Thừa Tuyên
dẫn đến một cô gái xinh đẹp tuyệt trần, sau đó là mấy lời giới thiệu đơn giản ‘Bạn gái, Diêu San San’, rồi lại họp hành làm việc như thường lệ…”

“Không ngờ Trần Giai Dụ lại lợi hại như vậy!”, Tiểu Mạt nhìn xung quanh một hồi, thật lòng kêu lên.

Tiểu Lưu đứng hình một lúc, hai mắt trố ra như mắt cá chết: “Trần Giai Dụ là ai?”.

Tiểu Mạt ngẩn ra, cười một cái chữa ngượng, đưa tay vỗ nhẹ lên đầu: “Tống Á
Quân chính là người vừa đi với tôi, tổng giám đốc của các anh đó”.

Tiểu Lưu như lạc vào ma trận, chẳng lẽ anh Tuyên vốn không nói tên thật của
mình cho cô gái này?! Như vậy sao còn muốn dẫn đến công ty chứ! Đúng
rồi… Thân là cấp dưới, bất luận thế nào cũng không thể lôi sếp ra đoạn
đầu đài, Tiểu Lưu khẽ ho mấy tiếng, ra vẻ nghiêm túc phù hợp nhất nói
với Tiểu Mạt: “Đúng rồi, Tổng giám đốc rất lợi hại, đã nhận lời phỏng
ván của rất nhiều tạp chí kinh tế đó!”.

Tiểu Mạt gật gật đầu, đột nhiên lại xem giờ: “Ai da, không ngờ đã chín giờ rồi, phòng làm việc của tôi ở đâu vậy?”.

Phòng làm việc? Tiểu Lưu lại lần nữa mất phương hướng… Không ngờ bà chủ nhỏ
này còn định ngủ lại đây? Tiểu Lưu vừa đánh lạc hướng Tiểu Mạt, vừa
tranh thủ trộm gửi tin nhắn cho Thượng Thừa Tuyên.

Trả lời: Phát huy tài hung biện của mình đi, thuyết phục cô ấy nghỉ việc, thưởng ba trăm đồng.

Tiểu Lưu mừng như điện, lập tức thực hiện công tác tư tưởng.

Mười lăm phút sau, Tiểu Lưu lại gửi tin nhắn cho Thượng Thừa Tuyên: Anh Tuyên, quá khó để thực hiện, tiểu đệ không thể xử lý.

Trả lời: Sáu trăm đồng.

Hai mắt Tiểu Lưu sáng rực, lại lần nữa thao thao bất tuyệt với Tiểu Mạt,
nước mắt nước mũi lã chã kể khổ về công việc. Dù ba trăm năm trước hay
ba trăm năm sau, trong sáu trăm năm đó không ai có thể nói lại tài hung
biện của anh ta!

Nửa tiếng sau… Tiểu Lưu chui vào phòng rửa tay
trực tiếp gọi khóc lóc với Thượng Thừa Tuyên: “Anh Tuyên, em trả anh một nghìn đồng, anh mang cô ấy đi đi…”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui