Nửa Hoan Nửa Ái

Viêm Lương còn tưởng chuyến đi New York sẽ rất bận rộn, nào ngờ Tưởng Úc Nam giống như đưa một đoàn "bề tôi" đi nghỉ mát. Mấy ngày liền, bọn họ hết cưỡi ngựa lại chơi golf, thậm chí còn thuê cả du thuyền ra biển, ung dung tự tại vô cùng.
Viêm Lương không phụ trách theo dõi lịch trình của Tưởng Úc Nam, nhưng cô cũng nghe nói những ngày này anh đều lượn lờ ở khu vực Manhattan và quận Queens. Đến thư ký Lý cũng không kiềm chế nổi, sau khi cùng Tưởng Úc Nam trở về từ sân golf, anh ta đến gõ cửa phòng Viêm Lương dù là lúc nửa đêm. Thư ký Lý sốt ruột muốn bàn với Viêm Lương tiếp theo nên làm thế nào.
"Cứ tiếp tục như vậy không phải là cách. Tổng giám đốc vừa nhậm chức đã dẫn một đám nhân viên ra nước ngoài ăn chơi hưởng lạc. Tôi nghe nói, phó giám đốc đi cùng đoàn không dưới một lần than phiền và nghi ngờ năng lực của tổng giám đốc."
Thật ra Viêm Lương cũng đã suy nghĩ hai ngày nay, xem cô có nên không thông qua Tưởng Úc Nam, trực tiếp gặp gỡ đại diện phía Mỹ Johnny Weir với tư cách là con gái Từ Tấn Phu. Nhưng nếu cô muốn vượt quyền hạn, cô cần phải tìm một người thân cận có uy tín trong công ty, mới có thể khiến đội ngũ tham gia đàm phán nghe lời cô. Suy đi tính lại, chỉ có Châu Trình là người thích hợp nhất.
Châu Trình...
Viêm Lương lắc đầu, cất giọng bình thản: "Hay là thế này đi thư ký Lý. Sáng sớm ngày mai, anh và tôi cùng đi gặp tổng giám đốc, hỏi thẳng anh ta xem anh ta định thế nào. Nếu anh ta không thể đưa ra lời giải thích hợp lý, cứ ăn chơi bằng tiền của công ty, chúng ta sẽ tìm cách khác giải quyết."
Thư ký Lý tuy đi theo Tưởng Úc Nam nhiều năm nhưng cũng rất nể sợ ông sếp này. Nghe Viêm Lương nói vậy, anh ta miễn cưỡng trả lời: "Được thôi."
Chín giờ sáng ngày hôm sau, Viêm Lương và thư ký Lý đến phòng Tưởng Úc Nam, đúng lúc khách sạn đưa đồ ăn sáng. Nhân viên phục vụ bày đồ ăn xuống bàn, Tưởng Úc Nam mặc bộ đồ tắm vừa lau khô đầu vừa từ phòng ngủ đi ra.
Bọn họ đang ở khách sạn năm sao có vị trí tốt nhất trên đại lộ số năm, ngoài cửa sổ là toàn cảnh Manhattan. Nhìn xuống dưới, người đi bộ vội vội vàng vàng nhỏ bé như đoàn kiến. Ánh nắng rực rỡ hắt vào phòng, làm giọt nước trên tóc Tưởng Úc Nam lấp lánh.
Tưởng Úc Nam dường như không bất ngờ khi thấy hai người cùng lúc xuất hiện ở phòng anh. Anh thản nhiên ngồi xuống bàn ăn, ném khăn mặt sang một bên, cầm tờ báo tùy tiện lật vài trang mới ngẩng đầu nhìn Viêm Lương và thư ký Lý: "Vừa vặn đúng bữa sáng, cùng ngồi xuống ăn đi."
Thư ký Lý lắc đầu, cung kính đứng bên cạnh. Viêm Lương chán nhất thái độ phân biệt chủ tớ này, cô lập tức ngồi xuống, cầm lát bánh mỳ phết bơ bỏ vào miệng.
Thư ký Lý ngượng ngập nhìn Viêm Lương. Thấy đĩa trứng rán trước mặt Tưởng Úc Nam không tồi, Viêm Lương lập tức nhoài người lấy đĩa trứng đặt xuống vị trí của thư ký Lý.
Thư ký Lý vội xua tay: "Cám ơn, tôi không ăn đâu." Nói xong anh ta ho khan một tiếng, bắt đầu chuyển sang vấn đề nghiêm túc: "Tổng giám đốc, tôi nghe thư ký của ông Johnny Weir nói, hôm nay ông Johnny Weir sẽ đi đánh golf. Tổng giám đốc có cần tôi sắp xếp gặp ông ấy..."
Đĩa thức ăn của Tưởng Úc Nam bị Viêm Lương cướp mất, nhưng anh không có phản ứng, chỉ rót một cốc cà phê: "Không cần, hôm nay tôi sẽ đi cưỡi ngựa."
Thư ký Lý lâm vào tình thế khó xử, không biết nên nói câu tiếp theo thế nào. Viêm Lương thấy anh ta lúng túng, biết anh ta không thể hỏi ra nhẽ, cô không nhịn nổi liền mở miệng: "Johnny Weir chắc chắn nắm được tin anh đến New York. Anh không chịu đi gặp ông ta, đến lúc đó vụ làm ăn đổ bể, anh sẽ ăn nói với bố tôi thế nào?"
Tưởng Úc Nam lặng lẽ nhìn cô, vài giây sau anh đột nhiên giơ tay về phía cô. Bởi vì cử chỉ hết sức tùy ý nên Viêm Lương không cho rằng anh đánh cô vì lời nói vừa rồi, nhưng theo phản xạ, cô vẫn nghiêng đầu né tránh.
Tuy nhiên, động tác của Tưởng Úc Nam càng nhanh hơn.
Ngón tay Tưởng Úc Nam chạm vào khóe miệng Viêm Lương, rồi nhẹ nhàng giúp cô lau vết bơ dính ở môi.
Phương thức thể hiện sự phản cảm của Viêm Lương là nhíu chặt đôi lông mày. Nhưng Tưởng Úc Nam có tâm trạng rất tốt, anh đưa ngón tay vừa lau vết bơ vào miệng liếm láp. Sau đó anh nhìn Viêm Lương bằng ánh mắt mờ ám: "Mùi vị không tồi."
Chứng kiến cảnh tượng này, thư ký Lý càng xấu hổ. Anh ta cúi thấp đầu ho khan một tiếng. Đến lúc này, Tưởng Úc Nam mới dường như ý thức đến sự có mặt của anh ta, anh khôi phục vẻ lạnh lùng: "Thật ra, đàm phán kinh doanh giống chuyện yêu đương, đối thủ giống phụ nữ. Ai sốt ruột trước, người đó sẽ thua."
Viêm Lương vờ như không thấy ánh mắt đầy hàm ý của Tưởng Úc Nam nhìn cô khi anh nói câu này.
"Vậy chúc tổng giám đốc Tưởng gặp nhiều may mắn. Đừng để vụ làm ăn này thất bại." Viêm Lương đứng dậy bỏ đi.
Khi Viêm Lương đi đến cửa, Tưởng Úc Nam đột nhiên mở miệng: "Khoan đã."
Cô lập tức dừng bước, chờ xem người đàn ông này lại định giở trò gì.
"Tôi từng thấy một tấm ảnh em cưỡi ngựa trong văn phòng của bố em. Chắc em cưỡi ngựa rất cừ, có muốn đọ sức không?"
Theo phản xạ, Viêm Lương định từ chối. Nhưng một ý nghĩ lóe qua, cô mỉm cười quay đầu nhìn Tưởng Úc Nam, ánh mắt đầy ác ý: "Được thôi."
***
Bọn họ tới trường đua ngựa vào lúc 12 giờ.
Tưởng Úc Nam chắc từng đến nơi này nhiều lần. Chủ trường đua là người Hoa, ông ta dùng tiếng Trung lơ lớ chào hỏi anh.
Viêm Lương đưa mắt quan sát trường đua ngựa lộ thiên, là một bãi đất rất rộng. Tàu ngựa ở phía sau toàn là ngựa giống tốt to khỏe. Tưởng Úc Nam vẫn đang trò chuyện với ông chủ ở bên ngoài, Viêm Lương đã vào trong tàu ngựa chọn ngựa.
Người huấn luyện đi theo Viêm Lương góp ý: "Phụ nữ nên chọn con ngựa nhỏ ôn thuận thì tốt hơn, ví dụ con này..."
Viêm Lương đã nhìn trúng một con ngựa, cô lập tức bảo người huấn luyện dẫn con ngựa đó ra ngoài.
Nào ngờ người huấn luyện đứng im bất động: "Thật xin lỗi, đó là ngựa..."
"Đó là ngựa của tôi." Một giọng đàn ông tiếp lời người huấn luyện.
Viêm Lương quay đầu, hóa ra là Tưởng Úc Nam.
Tưởng Úc Nam tay cầm chiếc roi ngựa, từ tốn tiến lại gần: "Lần nào đến đây tôi cũng chọn nó, em không phải có sở thích cướp đồ của người khác đấy chứ?"
Viêm Lương nhìn đồng hồ: "Bây giờ...ở Trung Quốc là tối chủ nhật, không phải giờ làm việc. Ngoài giờ làm việc, anh không phải là cấp trên của tôi, tôi không cần phải nghe lời anh."
Người huấn luyện không giúp, Viêm Lương đành tự mình dắt ngựa ra ngoài. Lúc đi qua Tưởng Úc Nam, cô dừng lại trong giây lát: "Anh không biết tôi thích nhất trò cướp đồ của người khác hay sao? Đặc biệt là đồ vật yêu thích của anh."
Nói xong, Viêm Lương nở nụ cười đắc ý với anh.
"Tiểu thư..." Người huấn luyện muốn ngăn cản nhưng Tưởng Úc Nam lắc đầu, ra hiệu để mặc Viêm Lương.
Con ngựa này không sợ người lạ, nó ngoan ngoãn đeo móng ngựa rồi đi theo Viêm Lương.
Mấy phút sau, Viêm Lương đã thúc ngựa đi quanh trường đua lộ thiên. Tưởng Úc Nam vừa đổi con ngựa khác, bắt gặp dáng vẻ hiên ngang của cô ở phía xa xa, anh bất giác nheo mắt.
Trong đáy mắt của người đàn ông thoáng qua một tia u tối.
***
Sau khi thử hai vòng để thích ứng với độ lắc lư trên lưng ngựa, Viêm Lương bắt đầu tăng tốc. Gió thổi bay tóc cô, chỉ những lúc như thế này, cô mới cảm thấy như được quay về quá khứ không ưu phiền.
Quá khứ chỉ có bố mẹ, có Châu Trình, không có Từ Tử Thanh...
"Lúc này mà không tập trung là rất nguy hiểm." Một giọng nói đột nhiên vang lên bên tai Viêm Lương.
Viêm Lương giật mình, kéo dây cương. Hóa ra Tưởng Úc Nam đã cưỡi ngựa song song với cô.
Con ngựa của anh thấp hơn ngựa của cô, nên hai người mắt đối mắt ở tư thế cân bằng. Viêm Lương muốn quay ngựa đi hướng khác, những bài học trước đó dạy cô, tránh mặt người đàn ông này là biện pháp an toàn nhất.
Thế nhưng cuối cùng cô vẫn mở miệng: "Tôi còn tưởng tổng giám đốc Tưởng lợi hại lắm, sao anh còn cần người huấn luyện cầm dây cương giúp?"
Tưởng Úc Nam cười cười: "Không có cách nào khác, tôi vừa nhận chức vụ tốt là CEO của Từ thị, bát vàng còn chưa được hưởng nên tôi không muốn giống một người đáng thương nào đó suýt nữa bị mất toi cái mạng nhỏ trong tay em."
Đây rõ ràng là câu nói đùa nhưng Viêm Lương không cười nổi, cô cảnh giác nhìn anh, ngữ khí lạnh đi mấy phần: "Anh nói vậy là có ý gì?"
Tưởng Úc Nam vẫn nở nụ cười nhàn nhạt, anh nhận giây cương từ tay người huấn huyện, ra hiệu người huấn luyện có thể đi chỗ khác: "Hay là thế này đi. Kỷ lục của tôi từ đây đến chỗ kia là một phút." Tưởng Úc Nam chỉ tay về một đầu tận cùng trường đua: "Em hãy đua với tôi. Nếu em về đích trước tôi, tôi sẽ nói cho em biết, câu vừa rồi có ý gì."
Tưởng Úc Nam ngừng một lát, rồi giơ một ngón tay, hai ngón tay, ba ngón tay...
Sau đó anh giật mạnh dây cương, con ngựa chở anh phóng vọt đi.
Viêm Lương nghiến răng, cũng thúc vào bụng ngựa đuổi theo anh.
Gió tạt vào mắt Viêm Lương đến mức đau nhức. Chỉ một phút ngắn ngủi, trong đầu Viêm Lương hiện ra vô số cảnh tượng.
Năm đầu tiên Từ Tử Thanh đến sống ở nhà cô, nhìn thấy tấm ảnh cô cưỡi ngựa, cô ta vô cùng ngưỡng mộ. Do được bố yêu thương chiều chuộng, cô ta vòi vĩnh bố đòi con ngựa của cô. Con ngựa đó là món quà sinh nhật Từ Tấn Phu tặng Viêm Lương từ nhiều năm trước. Món quà tặng đi còn có thể thu hồi rồi lại đem cho người khác, bây giờ nghĩ lại, Viêm Lương vẫn cảm thấy hết sức trào phúng.
Con ngựa của Viêm Lương sợ người lạ, Từ Tử Thanh vừa leo lên lưng ngựa đã bị nó hất xuống. Con ngựa đó còn nhỏ nên tương đối thấp. Từ Tử Thanh ngã cũng không mạnh lắm, nhưng mặt cô ta bị xước do móng ngựa cào. Viêm Lương khó khăn lắm mới có thể leo lên lưng ngựa, vào giây phút cầm sợi dây cương, Viêm Lương nhớ là cô đã do dự.
Trong lòng cô lúc đó nảy ra một ý nghĩ ác độc, chi bằng để Từ Tử Thanh bị ngựa đá chết đi.
Nhưng cuối cùng Viêm Lương vẫn nắm chặt dây cương, không để xảy ra tai họa.
Mặc dù vậy, cô vẫn bị Từ Tấn Phu phạt, nhốt trong phòng một tuần. Một tuần sau, Viêm Lương mới được phép ra khỏi cửa phòng. Đến lúc đó, cô mới biết con ngựa của cô bị mấy người họ hàng của Từ Tử Thanh tức giận giết chết.
Viêm Lương còn nhớ cô xông đến tàu ngựa, tìm không biết bao lâu mới phát hiện vũng máu khô còn chưa ở rửa sạch ở gần tàu ngựa.
Có lẽ kể từ giây phút đó, ở trong lòng Viêm Lương, bố cô đã chết một cách triệt để.
Một tiếng huýt sáo đanh sắc vang lên cắt ngang hồi ức của Viêm Lương. Vào thời khắc trở về hiện thực, cô chợt nhìn thấy gương mặt hốt hoảng của Tưởng Úc Nam.
Người đàn ông như Tưởng Úc Nam cũng có lúc hoảng hốt?
Viêm Lương còn chưa kịp cười nhạo anh, cô đột nhiên phát hiện bản thân đang đối mặt với nguy hiểm. Con ngựa của cô mất khống chế vượt qua hàng rào, phóng nhanh ra bên ngoài trường đua ngựa.
Viêm Lương giật mình, tim cô như nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô vội giật dây cương, kéo mạnh đến mức lòng bàn tay như sắp tuột da, vậy mà vẫn không thể khống chế con ngựa đang chạy như điên tới khu vực nghỉ ngơi có ô che mát.
Bởi vì tiếng gió thổi mạnh, Viêm Lương không nghe thấy tiếng vó ngựa ở đằng sau mỗi lúc một gần, cho đến khi một tiếng thét quen thuộc xuyên thủng màng nhĩ của cô: "Cố gắng hết sức kéo dây cương về bên phải!".
Viêm Lương quay đầu, gió thổi tóc cô bay loạn xạ che khuất tầm nhìn của cô, nhưng cô vẫn thấy gương mặt lạnh lẽo của Tưởng Úc Nam.
Ánh mắt của người đàn ông có tác dụng ép người khác tỉnh táo một cách kỳ lạ, Viêm Lương cuối cùng cũng khôi phục thần trí. Cô dùng hết sức kéo dây cương về bên phải. Con ngựa bị điều khiển đổi hướng, chạy về khu nhà kho chứa cỏ khô ở phía tay phải.
Tưởng Úc Nam tiếp tục đuổi theo, hai con ngựa gần như chạy song song. Con ngựa sắp xông lên lan can của nhà kho, Viêm Lương nhìn không rõ Tưởng Úc Nam làm gì, cô chỉ cảm thấy anh túm sợi dây cương của cô, sau đó là tiếng hí của con ngựa.
Ngựa của Viêm Lương ngã xuống đất.
Còn cô lộn vài vòng trên bãi cỏ khô rồi mới rơi xuống đất.
Tuy đã có lớp đệm cỏ khô nhưng Viêm Lương vẫn đau đến mức hét lên một tiếng.
Lúc Tưởng Úc Nam đi đến bên cạnh cô, Viêm Lương thấy mũi giày của anh trước tiên.
Cô ngẩng lên nhìn anh, sắc mặt cô tái mét.
Do bị ngược sáng nên Viêm Lương không nhìn rõ gương mặt Tưởng Úc Nam. Cũng có lẽ Viêm Lương đau đến mức tầm nhìn trở nên mơ hồ, thậm chí vào giây phút đó, cô còn nảy sinh ảo giác. Cô thấy bộ dạng của Tưởng Úc Nam giống hệt cô, khi cô đứng nhìn Từ Tử Thanh bị ngã ngựa năm đó.
Lúc đó cô phải mất vài giây đấu tranh tư tưởng giữa thiện và ác.
***
Một lát sau, Viêm Lương nằm trên lưng Tưởng Úc Nam.
Anh cõng cô đi về khu nhà nghỉ.
"Em nặng thật đấy, không hổ danh là sư tử nhỏ."
"Tôi..."
"Em còn nhiều lời, tôi sẽ thả em xuống đất."
"..."
"Thế mới ngoan."
Viêm Lương thầm nghĩ: không phải tôi sợ anh, tôi chỉ là không còn sức đấu võ mồm với anh.
Đầu óc cô nằng nặng, cô liền tì cằm vào vai anh.
Cứ coi anh là chỗ dựa duy nhất của cô lúc này...Viêm Lương bất giác vòng hai tay qua cổ Tưởng Úc Nam. Cả bộ ngực của cô dính chặt vào bờ lưng rắn chắc của anh.
Tưởng Úc Nam đột nhiên dừng bước.
"Sao vậy?" Viêm Lương hỏi.
Tưởng Úc Nam lại đi tiếp: "Không có gì."
Cũng có lẽ do quá cận kề...
"Thình thịch!"
"Thình thịch!"
Là tiếng trái tim của ai đang đập mạnh?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui