Nửa Mặt Giang Hồ

Chẳng lẽ ngươi chưa từng dùng quyền pháp đánh ai sao?

Hề Ngọc Đường yên lặng nhìn vị muội tử đang giả vờ nghiêm chỉnh trước mắt, thật sự không nhịn được mà muốn nhắc nhở nàng ấy lúc trước đã đánh người thế nào một chút.

Thấy Giang Thiên Đồng rút kiếm xông đến, Hề tiểu giáo chủ đành phải thở dài so chiêu với nàng.

Dù sao cũng đã từng quen biết, vì chuyện của Tiêu Vân Hàm và Đường Tích Tích, Hề Ngọc Đường vẫn còn có chút áy náy với vị muội tử trước mặt, vì vậy cũng kiên nhẫn hơn một chút, không hề dùng mấy chiêu để chấm dứt như với Liệt Anh, cũng không ứng phó như với Lục Tĩnh Nhu, trái lại dùng thái độ vô cùng nghiêm túc mà tỉ thí với nàng.

Công phu của muội tử không tệ, thực ra khinh công rất tốt, bộ pháp dưới chân linh hoạt đa dạng, chẳng qua chưa đủ sức mạnh, xoay người chưa đủ ổn định, bội kiếm nhẹ nhàng linh hoạt và mỏng, có điều chỉ bấy nhiêu vẫn chưa đủ để bù đắp, mặc dù không có bản lĩnh vững chắc như Lục Tĩnh Nhu, nhưng cũng không tệ trong đám hậu bối, có thể thấy được Liễu Mạn Vân đã thật sự tốn không ít công phu lên người nàng.

Mãi đến khi Giang Thiên Đồng đã thể hiện hết toàn bộ kiếm chiêu của mình, chỉ còn có thể phòng thủ mà không thể tiến công, Hề tiểu giáo chủ xoay người, gác vỏ kiếm trên cổ nàng.

“Phù…” Mặt Giang Thiên Đồng hơi đỏ, trên trán có chút mồ hôi, mắt sáng như sao: “Qủa nhiên vẫn thua.”

Hề Ngọc Đường thu kiếm: “Đã hài lòng chưa?”

“Rồi!”

Hai người lần lượt trở về khán đài.

“Hề giáo chủ, không ngờ kiếm pháp của ngài cũng tốt như thế.” Giang nữ hiệp đã hoàn toàn quên mất hai kẻ vì nàng mà lưỡng bại câu thương, hứng thú dào dạt như một chú thỏ nhỏ đi cạnh Hề tiểu giáo chủ.

“Cũng được thôi, đã từng học qua.” Hề Ngọc Đường khá lạnh nhạt: “So ra vẫn kém hơn mọi người.”

“Thật sự không tồi đâu!” Giang Thiên Đồng nháy mắt: “Đa tạ chỉ giáo!”

Thản nhiên nhìn lướt qua Liễu Mạn Vân ở nơi đó đang nghiêm mặt, Hề Ngọc Đường hạ giọng nói: “Đi theo ta như thế, không sợ sư phụ ngươi giận sao?”

Giang Thiên Đồng giật mình, vô thức nhìn thoáng qua sư phụ nhà mình, trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng có chút đau khổ, cũng hạ giọng, nói: “Chẳng phải Hề giáo chủ cũng gọi sư phụ là cô cô sao?”

Ngươi tin à…

“Được rồi!” Hề tiểu giáo chủ thông minh thay đổi đề tài: “Hàn Văn Ngạn…”

“Đừng nhắc tới hắn…” Giang Thiên Đồng tức giận cắt ngang: “Ta, ta không có dính dáng gì tới tên dê xồm ấy!”


Hề Ngọc Đường liếc nàng: “Không giống.”

“…”

Dừng một lúc, Giang Thiên Đồng có chút nhụt chí mở miệng: “… Sư phụ và Minh chủ đang thương lượng cho hôn sự của ta, tuổi của ta và hắn khá hợp, không biết tại sao hắn lại biết việc này, nên…”

Thì ra là thế. Hề Ngọc Đường đã hiểu, khó trách Hàn Văn Ngạn dám chắc chắn đến vậy, thì ra đã có thư xác nhận rồi.

Giang Thiên Đồng mang vẻ mặt đau khổ: “Tốt xấu gì cũng đã từng là bằng hữu, Hề giáo chủ ngài có cách nào không? Ta không muốn gả cho Hàn Văn Ngạn QAQ!”

“Có chứ!” Hề Ngọc Đường bước lên bậc thang đến khán đài, thấy Giang Thiên Đồng dừng bước vì kinh ngạc, quay người thấp giọng nói: “Nếu Hàn Văn Ngạn đến tìm ngươi, ngươi chỉ cần nói mình thích Việt thiếu chủ là được.”

Giang Thiên Đồng lờ mờ: “Ơ? Nhưng… ta không thích Việt thiếu chủ!”

Hề Ngọc Đường im lặng.

“A a, ta hiểu rồi.” Đột nhiên Giang Thiên Đồng hưng phấn hẳn lên, tiến đến bên cạnh Hề Ngọc Đường, nói: “Đây chính là ném nồi đúng không? Nhưng chẳng phải thế sẽ đắc tội với Việt thiếu chủ sao??”

Suýt nữa Hề Ngọc Đường đã bật cười: “Yên tâm đi, sẽ không đắc tội với hắn đâu.”

“…”

Kinh ngạc nhìn người mang mặt nạ bạc nửa mặt trước mắt, đột nhiên Giang Thiên Đồng có chút cảm khái: “Hề giáo chủ và Việt thiếu chủ… thật ra quan hệ giữa hai người rất tốt! Ngài xem, ngay cả kiếm chiêu của ngài cũng giống ngài ấy như thế..”

Hề Ngọc Đường đang chuẩn bị bước lên bậc thang tiếp theo, vừa nghe vậy, suýt chút nữa đã bước hụt.

Cái gì?

— — —

Đen mặt trở lại khán đài, Hề Ngọc Đường trả kiếm lại cho Vệ Hàn, sau đó đặt mông ngồi cạnh Thẩm Thất. Thấy dáng vẻ như đang tức giận của nàng, Thẩm Thất đánh giá vài lần, không nói gì.

Trái lại là Hề Ngọc Đường không thể nhịn được.

“Kiếm pháp của ta giống Việt Thanh Phong à?” Nàng hỏi hai tên thuộc hạ của mình.


Thẩm Thất mắt điếc tai ngơ, Lữ Chính do dự một chút, trả lời: “Có hơi giống…”

“Sao có thể!” Nàng phẫn nộ.

“Sao lại không thể…” Lữ đường chủ nhịn không được mà phỉ báng: “Người giao thủ với Việt thiếu chủ nhiều nhất, đối phương lại là bậc thầy về kiếm, đạo học võ, lấy thừa bù thiếu…”

Hề Ngọc Đường: “…”

Sau này không dùng kiếm nữa!

“Nếu không giống Việt Thanh Phong, vậy phải giải thích việc ngươi biết dùng kiếm bằng cách nào?” Thẩm Thất lạnh nhạt nói: “Còn nữa, thà rằng đắc tội quân tử cũng không thể đắc tội với tiểu nhân, không có việc gì ngươi lại gây thù với Hàn Văn Ngạn, giúp Giang Thiên Đồng, ngươi không ngại phiền à?”

Hề Ngọc Đường sững người một lát, lúng túng nói: “Không phải như ngươi nghĩ đâu…”

“Ta nghĩ cái gì?” Thẩm Thất nhíu mày.

“… Dù sao cũng là ta lợi dụng muội tử người ta.” Hề Ngọc Đường truyền âm nhập mật những lời này.

Thẩm Thất liếc nàng, hoàn toàn bỏ qua.

“Vẫn phải cẩn thận một chút.” Hắn ngầm ám chỉ Hàn Văn Ngạn đang mang vẻ mặt u ám trong đám người, Hề Ngọc Đường nhướng mày, bốn mắt nhìn nhau với đối phương, Hàn Văn Ngạn nheo mắt, quay người đi ra sau núi.

Sau đó Hề Ngọc Đường vô cùng rảnh rỗi, rượu không thể uống, luận võ cũng lười xem, vất vả đến lúc một ngày luận võ kết thúc, đang lúc suy nghĩ không biết có nên đi theo Thẩm Thất và Lữ Chính rời khỏi hay không, lại một dòng chữ xuất hiện trong tay nàng.

“Có người tới sau núi, bất thiện, ta và ngươi đi giải quyết hậu quả.”

Lặng lẽ bóp nát tờ giấy, Hề Ngọc Đường nheo mắt, thì thầm vài câu với Thẩm Thất, người sau gật đầu. Hề Ngọc Đường đứng dậy, đang chuẩn bị chào Âu Dương Huyền và Tống Quý Đồng trước khi đi.

Ai ngờ, vừa nói được một nửa, phía lôi đài đã nổi lên bạo động.

Nàng nâng mắt nhìn lại, chỉ thấy chẳng biết từ lúc nào đã có một thiếu niên anh tuấn cao gầy đứng trên lôi đài, sắc mặt tái nhợt giấu giếm sát khí, mặc tang phục màu trắng, tay nắm lấy một thanh trường kiếm vô cùng sắc bén, quả nhiên vô cùng lợi hại.


Thiếu niên cất cao giọng, giọng nói rõ ràng truyền khắp võ trường…

“Lăng Tiêu Các Tiêu Vân Hàm, hôm nay khiêu chiến với giáo chủ Huyền Thiên giáo Hề Ngọc Đường.”

“Thay tiên phụ thực hiện lời hứa, không màng sinh tử!”

Người xem trên khán đài nhanh chóng xì xào bàn tán.

“Là Tiêu thiếu Các chủ sao?”

“Cuối cùng hắn đã đến rồi.”

“Đây là trò gì nữa vậy, rõ ràng sinh tử thiếp đã được huỷ bỏ rồi mà!”

“Tội gì phải khổ thế chứ, Hề Ngọc Đường là kẻ có thể tuỳ tiện khiêu chiến sao?”

“…”

Trước khi đến Tống Quý Đồng đã biết chuyện xảy ra trên Vũ Sơn mấy ngày trước, lúc này thấy Tiêu Vân Hàm xuất hiện trên lôi đài cũng không hề kinh ngạc, cao tăng Tịnh Tâm của Thiếu Lâm ở bên cạnh nhẩm một câu Phật hiệu, người trẻ tuổi bồng bột. Còn lại có kẻ xem kịch vui, có kẻ lộ vẻ đồng tình, lại có người cảm thấy không đáng cho Tiêu Vân Hàm, cũng có người nói Hề giáo chủ không may gặp tai bay vạ gió.

Đối phương đặt sinh tử thiếp, thậm chí còn có khẩu hiệu thực hiện lời hứa thay tiên phụ, ngay lập tức đã thắp lửa trong lòng Hề Ngọc Đường. Nàng nhận, lấy lớn hiếp nhỏ, không tiếp chính là chột dạ, cho dù thế nào, nàng cũng không thể xuống đài trước mặt võ lâm đồng đạo.

“Tiêu sư huynh làm gì vậy, khiêu chiến Hề giáo chủ làm gì?” Một giọng nói có chút yếu đuối vang lên, Hề Ngọc Đường nâng mắt, lại nghe thấy giọng của Giang Thiên Đồng… Nha đầu kia làm gì đấy, trước mặt mọi người mà bênh vực kẻ yếu là nàng đây là sai lầm đấy.

Qủa nhiên, Liễu Mạn Vân thấp giọng mắng một câu hỗn xược, lập tức Giang Thiên Đồng uất ức đến đỏ mắt.

Cho Giang Thiên Đồng một ánh mắt đừng nhúng tay, Hề Ngọc Đường bỏ qua ánh mắt đầy ẩn ý muốn ngăn cản của Việt Thanh Phong, nhìn về phía Âu Dương Huyền như đang xin chỉ thị, người sau nhíu mày, muốn nói gì, Tống Quý Đồng bên cạnh đã mím môi, lắc đầu, Âu Dương Huyền đành phải hít một hơi, đáp trả Hề Ngọc Đường bằng một ánh mắt lực bất tòng tâm.

Lão hồ ly…

Hề Ngọc Đường thầm mắng một tiếng, thấy Tiêu Vân Hàm trên đài đã bắt đầu gọi lần thứ hai, nàng khoát tay áo, Thẩm Thất muốn nói lại thôi, quay người nhìn về phía lôi đài.

Đại hội võ lâm có một quy định bất thành văn, đối phương đã chủ động khiên chiến mà không ứng chiến thì coi như là hèn nhát, Hề Ngọc Đường với tư cách là giáo chủ Huyền Thiên giáo, tất nhiên không thể để người khác nắm thóp. Mà nàng ra mặt, đại biểu cho việc đã đồng ý.

Điểm nhẹ mũi chân, Hề Ngọc Đường như một chiếc lá không nhanh không chậm nhẹ nhàng đến lôi đài, thân pháp nhanh nhẹn linh hoạt, khiến mắt nhiều người phát sáng, lòng thầm khen.

Hai người đứng trên lôi đài, hận thù trong mắt Tiêu Vân Hàm bốc lên, tay cầm kiếm cũng đã hằn rõ khớp xương trắng, dường như đã phải dùng hết sức lực toàn thân. Mà sắc mặt của Hề Ngọc Đường vẫn như cũ, thu lại khí tức quanh người, khoanh tay sau lưng, khí định thần nhàn.

“Thay tiên phụ thực hiện lời hứa sao?” Nàng mở miệng, giọng nói sắc bén, truyền vào tai từng người đang ở đây.

Tiêu Vân Hàm lạnh lùng nói: “Đúng.”


“Ngươi có thương tích.” Hề Ngọc Đường thản nhiên nói.

“Không sao!” Tiêu Vân Hàm hít sâu một hơi: “Thù mới hận cũ, ngươi chết ta sống.”

“Tiêu Các chủ không phải do bổn toạ hại, bổn toạ cũng là người bị hại.” Nàng phải nói ra những lời này.

Tiêu Vân Hàm siết chặt quyền: “Bớt nói nhảm, chiến đi!”

Hề Ngọc Đường thầm than một tiếng, nội lực bùng phát, ngân châm cùng tơ hồng trong tay rơi xuống, gió quét qua tay áo, toàn bộ đều rơi xuống lôi đài. Sau đó, nàng ung dung duỗi một tay ra, thon dài như ngọc, ẩn chứa vài vết chai, hoàn toàn khác với bàn tay mềm mại của nữ tử, thoạt nhìn có lực, đường vân đơn giản rõ ràng, đầu ngón tay không có vật gì.

“Ngươi có thương tích, bổn toạ cũng thế, ngươi thay tiên phụ thực hiện lời hứa, ta khen ngươi một tiếng nam nhân tốt. Như thế ta áp dụng nguyên tắc không chèn ép hậu bối, bổn toạ hôm nay… một tay là đủ.”

Lời nói vừa ra, xung quanh bắt đầu ồn ào hẳn lên.

Nhìn trên lôi đài, đột nhiên Thẩm Thất đứng lên, Lữ Chính vô thức nắm chặt chuôi đao bên hông, Giang Thiên Đồng khiếp sợ trừng lớn mắt, Vệ Hàn nheo mắt, Việt Thanh Phong lại hơi ngẩn ra, đưa nắm tay đỡ miệng, tuôn ra một tràn ho khan đến tê tâm liệt phế.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Lời nói thật cuồng vọng.

Một tay sao?

Phải biết rằng, dù gì Tiêu Vân Hàm cũng là một nhân vật nổi danh trên bảng anh hùng, mặc dù không bì kịp với Như Kiến của Thiếu Lâm, Lâm Uyên Đoạn Nhạc Môn, nhưng ít nhất cũng bằng với Dương Triêu của Thập Bát Trại, Văn Ngọc Sơn của Huyết Sát Điện, Liệt Anh của Liệt Diễm Bang, tất cả đều là thế hệ hậu bối tài năng, kiếp pháp của Lăng Tiêu Các càng là uy danh lan xa, truyền thừa trăm năm.

Huyền Thiêu giáo chủ đang nói khoác, hay thực lực thật sự siêu quần?

Nhưng nếu thay đổi cách nghĩ, chẳng phải đối phương đang nhường sao? Đây chính là cuộc chiến sinh tử! Chỉ một câu không chèn ép hậu bối cũng đủ để người khác khen một câu hiệp giả (người có hành vi hào hiệp).

Cho dù hôm nay Tiêu Vân Hàm có giết Hề Ngọc Đường, thanh danh của Huyền Thiên giáo cũng sẽ không đi xuống. Trái lại nếu như Hề Ngọc Đường thắng, nàng vốn mang thương tích bên người, hơn nữa còn bỏ vũ khí ứng chiến bằng một tay, vậy là đủ, đại hội võ lâm có các phái chứng kiến, Lăng Tiêu Các cũng không thể vì vậy mà sinh sự.

Chưởng giáo một phái, lẽ ra phải như vậy.

Trong một thời gian ngắn, đã có một suy nghĩ xuất hiện trong đầu mọi người ở đây, cuối cùng tất cả đều lựa chọn không lên tiếng. Đây là thù hận giữa hai phái, tôn trọng võ giả mới là điều người xem chiến nên làm.

Nếu là ngày thường, chắc chắn Tiêu Vân Hàm đã không đồng ý, nhưng xưa không bằng nay, tên đã được nêu, nếu như đối phương chọn ứng chiến một tay, hắn cầu còn không được!

Nhìn Hề Ngọc Đường như núi cao nước sâu trước mắt, Tiêu Vân Hàm ổn định hơi thở, trong mắt dần hiện lên chút kiên định, kiếm trong tay vừa nhấc, chiêu thức mở đầu đã đến.

Hề Ngọc Đường nâng tay, kiếm quang chớp nhoáng, chiến đấu vô cùng căng thẳng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận