Nửa Mặt Giang Hồ

Thế nhân đều biết, từ ngày giáo chủ Huyền Thiên giáo vào giang hồ đến nay, mười hai tuổi chiến đấu năm trận liên tiếp toàn thắng, đạp Liệt Ngạo Thiên một cước ngã xuống hồ, Lăng Tiêu Các Tiêu Thừa là bại tướng dưới tay nàng, trong lúc giơ tay nhấc chân thuận tiện bắt cả nhị điện chủ của Huyết Sát Điện, mặc dù đã ba lần bại dưới tay Việt Thanh Phong, nhưng trận chiến lúc trước của hai người ở Vũ Sơn vẫn không phân được cao thấp.

Trong mắt của nhân sĩ võ lâm, chắc chắn vị giáo chủ Huyền Thiên giáo vừa hơn hai mươi tuổi này đã tiến thân vào hàng ngũ cao thủ, chỉ kém một bước là thành tông sư, bảng anh hùng thiếu hiệp còn chưa đủ để xếp hắn vào, cũng chẳng biết từ khi nào, hắn đã được liệt vào cùng hàng với những chưởng giáo của các đại môn phái.

Mà hôm nay thiếu chủ Lăng Tiêu Các Tiêu Vân Hàm lại khiêu chiến hắn trước mặt bao người, trận chiến này còn chưa bắt đầu, mọi người đã có chút không thể chờ đợi được, dù hai người đều mang thương tích, nhưng giáo chủ Huyền Thiên giáo lại một tay nghênh địch, trận chiến này vẫn rất đáng xem.

Trên lôi đài, Tiêu Vân Hàm một kiếm đâm tới, đúng là sát chiêu trong kiếm pháp Phá Cửu Thiên. Một sát chiêu vô cùng tàn nhẫn ác liệt, khiến tất cả mọi người phải ngừng thở trong vô thức.

Hề Ngọc Đường khoanh tay chờ đợi, lòng trầm như nước, mãi đến lúc mũi kiếm chỉ cách mi tâm của nàng chưa đủ một tấc mới hời hợt nghiêng đầu, mũi kiếm lướt qua tai nàng, mang theo một làn gió lạnh thấy xương khiến mái tóc đen của nàng bay lên. Tiếp theo mũi kiếm lại quét ngang, Hề Ngọc Đường ngửa ra sau, thân thể như lá cây bị bẻ cong, hai chân như dán lên mặt đất, nửa người trên quay ngang một vòng, mặc cho trường kiếm lướt qua bên mặt, chân khí hộ thể, không chịu bất cứ tổn hại nào.

Cùng lúc đó, dưới chân nàng lại bắt đầu sử dụng một loại bộ pháp không có chút quy luật nào, giữa lúc xoay người đã lượn ra sau lưng Tiêu Vân Hàm, duỗi ngón cái và ngón giữa, nhẹ nhàng điểm vào vị trí giữa lưng hắn, ra tay vô cùng bình tĩnh, dường như đã đặt mình vào trong hư không, vô dục vô cầu.

Tiêu Vân Hàm một chiêu thất bại liền thấy không ổn, trong nháy mắt như chim én trở mình, mũi chân vừa điểm cả người đã bay lên cao, vừa đúng lúc tránh thoát được một kích của Hề Ngọc Đường, sau khi phi thân lên, bỗng chốc lại lao xuống, nhắm thẳng vào đối thủ với khí thế trước nay chưa từng có.

Hề Ngọc Đường nhấc chân, thân pháp nhẹ như tơ hồng lui ra sau vài thước, ổn định thân hình tại mép lôi đài, một kiếm của Tiêu Vân Hàm đánh trượt, mũi kiếm vạch một đường trên nền gạch xanh của lôi đài, chậm rãi bay thẳng tới. Hề Ngọc Đường mặt không đổi sắc, điều động Lăng Vân Bộ, đột nhiên biến mất tại chỗ.

“Hàm ca ca cẩn thận sau lưng!”

Bỗng nhiên một giọng nói dễ nghe phát ra từ bên sườn lôi đài, một giây sau, Hề Ngọc Đường yên lặng xuất hiện bên cạnh Tiêu Vân Hàm, lại duỗi hai ngón tay ra, mà Tiêu Vân Hàm nghe tiếng thì lập tức xoay người, hai ngón tay kia nhẹ nhàng điểm lên thanh kiếm mà hắn đưa ra ngăn cản.

Thời gian như ngừng lại vào một giây này.

Chỉ nghe ầm ầm một tiếng, chân khí của hai người bùng phát, không khí rung động không ngừng, trực tiếp khiến những người đang vây quanh lôi đài phải lùi ra sau ba bước, Tiêu Vân Hàm bị bức lùi về phía sau mấy bước, mà Hề Ngọc Đường lại không chút sứt mẻ, chỉ dồn lực vào dưới chân, để lại dấu chân sâu một tấc trên lôi đài.

Trên khán đài, Tống Quý Đồng lắc đầu thờ dài: “Kiếm pháp của Vân Hàm sư điệt không tệ, nhưng chỉ sợ Hề giáo chủ vẫn chưa xuất toàn lực.”

Giọng ông ta không nhỏ, trong lúc nhất thời cả khán đài cũng hoàn toàn im lặng. Vệ Hàn đứng sau lưng Tống Quý Đồng, ánh mắt nhìn về phía Hề Ngọc Đường cũng bắt đầu nóng lên, bàn tay nắm vỏ kiếm siết thật chặt, hận không thể tự mình xuống đài thay thế Tiêu Vân Hàm.

Âu Dương Huyền nghi hoặc nhíu mày: “Chiêu thức này có hơi giống với Thiền Chỉ của Thiếu Lâm…”

“A di đà Phật, chỉ hơi giống mà thôi.” Cao Tăng Tịnh Tâm của Thiếu Lâm chắp tay đáp. Công pháp của thiếu lâm không truyền ra ngoài, mọi người đều biết, không có ai dám phản bác lại lời giải thích của Tịnh Tâm.

Nghe lời Tịnh Tâm nói, Việt Thanh Phong khẽ nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía lôi đài dần trở nên thâm trầm không rõ, buông chén rượu nhỏ trong tay, hai tay dưới ống tay áo thầm siết chặt.

Bắt đầu từ khi hắn biết Hề Ngọc Đường từ nhiều năm trước, hắn biết vũ khí của nàng chính là châm tuyến, công kính sắc bén, thân pháp mờ ảo, chân khí dồi dào, phù hợp với những sở hữu của một cao thủ, nhưng lần này khi gặp nhau ở Lạc Dương, hắn luôn gặp được những điều vô cùng mới mẻ, không chỉ có châm tuyến, còn là đao, là thuận tay trái, thuần thục chơi đùa với đoản đao, thậm chí còn sử dụng kiếm… Hôm nay còn có thêm một chiêu giống như Thiền Chỉ của Thiếu Lâm, sở học bề bộn đã vượt qua tất cả những hiểu biết của hắn về nàng.

Không nói tới những chuyện khác, chỉ cần là Thiền Chỉ này, tương tự với lời Tịnh Tâm vừa nói, nhưng lại có phần kì lạ, trái lại còn giống như Tịnh Tâm đang che giấu giúp Hề Ngọc Đường, khiến người ta không nhịn được mà liên tưởng, không biết giữa Thiếu Lâm và Huyền Thiên có liên hệ gì với nhau không.

… Võ học, mỗi người theo đuổi một thứ khác nhau, nhưng bình thường đều chỉ là số ít, nhiều chiêu thức như thế, rất dễ trở thành tai hoạ lớn. Đại đa số cao thủ đều chọn tinh thông hai thứ, tình huống trăm hoa đua nở như Hề Ngọc Đường có thể nói là vô cùng ít ỏi, mặt dù công pháp rất cần thiết, nhưng phải cần tới một ý chí vô cùng mạnh mẽ, nếu không càng về sau càng dễ xảy ra vấn đề, thậm chí còn rất dễ tẩu hoả nhập ma.

Lần trước sau khi hai người ngả bài, tâm cảnh của Hề Ngọc Đường xảy ra vấn đề, đối với người khác khi rơi vào tình trạng này, nhiều nhất thì bế quan nửa năm, ít thì hơn tháng, nhưng nàng chỉ cần dùng hai ngày ba đêm đã áp chế được tất cả, mà võ công cũng được nâng lên một tầng mới… Điều này có thể chứng minh, công pháp mà nàng luyện tuyệt đối không phải bình thường.

Tạo hoá trong đất trời đều rất công bằng, công pháp càng nghịch thiên, nếu một ngày nàng tẩu hoả nhập ma, chắc chắn càng thêm khó giải quyết.

Học nhiều như vậy, chưa chắc là chuyện tốt.

Thấy trên đài Hề Ngọc Đường ứng phó thừa sức, Thẩm Thất nhẹ nhàng thở ra, kéo Lữ Chính thấp giọng nói: “Tiêu Vân Hàm dám đơn thân độc mã đấu với Đường Đường, chắc chắn phải có chỗ dựa, ông cẩn thận làm việc, thấy tình thế không đúng thì lập tức ra tay, đừng ngại.”

Lữ Chính gật đầu.

Trên đài, Hề Ngọc Đường nhìn về phía nữ tử vừa nhắc nhở Tiêu Vân Hàm, chắc chắn bản thân mình cũng không hề nhận ra đối phương, trái lại Tiêu Vân Hàm thở ra một hơi, ánh mắt nhìn về phía nữ tử kia có phần dịu dàng.

Tiếp theo, thế công của Tiêu Vân Hàm lại trở nên mãnh liệt, Hề Ngọc Đường bình chân như vại, thản nhiên thong dong. Nàng tin so với từng bước ép sát của đối phương, nàng chỉ đơn giản không ra tay, dù vậy hai người vẫn đấu ngang tay, cục diện giằng co.

Đối thủ càng bình tĩnh, bản thân càng lo lắng. Hề Ngọc Đường rất hiểu kế công tâm kẻ khác, rất nhanh đã ép Tiêu Vân Hàm phải sử dụng kiếm tay trái.

Trùng Vân Kiếm là kiếm pháp hai tay, Tiêu Thừa cũng chính là người tinh anh trong sử dụng kiếm pháp này, kiếm pháp hai tay chính là cấp cao trong thuật dùng kiếm, lấy công lực của Tiêu Vân Hàm vẫn còn chưa đủ để sử dụng công pháp một cách tự nhiên, thông hiểu đạo lí, đạt tới cảnh giới song kiếm hợp nhất. Dù vậy hắn vẫn dùng thêm kiếm tay trái, công kích trái trái phải phải, thế công càng thêm sắc bén, khiến cho không gian tránh né của đối thủ càng nhỏ hơn.

Đối thủ đổi vũ khí hai tay, đổi thành người khác chắc chắn sẽ rơi vào cảnh chật vật, khó khăn chồng chất, nhưng Hề Ngọc Đường… Nàng có Lăng Vân Bộ! Chuyên nghiệp trốn chạy để thoát chết trong hai mươi năm, Lăng Vân Bộ của Hề tiểu giáo chủ đã sớm đại thành, cho dù Tiêu Vân Hàm có dùng hai kiếm cũng không thể làm khó được nàng đâu!

Đối với nhóm cao thủ như nàng mà nói, Tiêu Vân Hàm có dùng song kiếm cũng không bằng phụ thân hắn, nếu không thể tay trái vẽ vòng tròn tay phải vẽ hình vuông, dưới mắt nàng sẽ để lộ vô số chỗ hở. Cao thủ quyết đấu xem trọng lòng lặng như nước, hết sức chuyên chú, đối thủ mất bình tĩnh là mất tiên cơ, một trận này xem ra, Hề Ngọc Đường tất thắng không thể ngờ.

Có điều mặc dù thứ đối phương yêu cầu là sinh tử chiến, nhưng Hề Ngọc Đường lại không định giết hắn, nhiều nhất chỉ cần đánh tới mức cho hắn hôn mê mấy tháng, hoặc dứt khoát phế bỏ võ công. Hai người chênh lệch không ít, nếu nàng hạ sát thủ, chỉ sợ mọi người sẽ ngộ nhận chuyện nàng hại chết Tiêu Thừa, Tiêu Vân Hàm có phải chết cũng không nhất thiết phải chết trên lôi đài, sau này, nàng vẫn còn rất nhiều cách để giết hắn.

Lại bắt lấy khe hở, Hề Ngọc Đường thay đổi cách trách, chân đạp Lăng Vân Bộ mà lên, mu bàn tay trái đặt sau lưng, hai ngón tay phải vung lên thành công chặn lại hai thanh song kiếm, tiếp theo là một chiêu chỉ tay nhẹ nhàng bay bổng, lấy một xu thế không thể ngăn cản, bay thẳng tới mi tâm của Tiêu Vân Hàm!

Mọi người đang xem trận chiến ngồi thẳng dậy trong vô thức, có người kích động đứng lên, xung quanh tĩnh lặng như tờ, hệt như trong khắp đất trời chỉ còn lại một chỉ của Hề Ngọc Đường.

“Không!” Khuôn mặt của Tiêu Vân Hàm trở nên vặn vẹo, rống to một tiếng, trong nháy mắt chân khí bộc phát, đầu lưỡi đau xót, phun ra một ngụm máu, co người lại, cả người bay ra sau lôi đài một cách trái với lẽ thường, sau đó rơi xuống bên mép lôi đài, lại trong lúc nghìn cân treo sợi tóc tránh thoát một kích này.

“Hàm ca ca!” Nữ tử kia kinh hô một tiếng, chen vào trong đám người chạy tới chỗ Tiêu Vân Hàm ngã.

Nhưng Hề Ngọc Đường không có xu thế dừng lại, một chỉ kia như bóng với hình, trong chốc lát đã tới trước người Tiêu Vân Hàm, mắt thấy đã sắp điểm xuống, Tiêu Vân Hàm tức giận gầm lên một tiếng, quăng kiếm giơ cổ tay lên, bỗng nhiên một chiếc hộp màu đen xuất hiện trong không trung.

Trên khán đài, bất chợt Việt Thanh Phong đứng bật dậy, không chỉ có hắn, cả Âu Dương Huyền, Tống Quý Đồng cùng Liễu Mạn Vân trong chốc lát cũng phải đứng lên…

“Bạo Vũ Lê Hoa Châm!”

Lời còn chưa dứt, Việt Thanh Phong đã không còn tại chỗ, cả người như một thanh kiếm sắc bén phóng tới lôi đài, cùng với hắn còn có Lữ Chính và Giang Thiên Đồng, nhưng khoảng cách từ khán đài tới lôi đài lại xa không đủ để cứu kịp cho Hề Ngọc Đường, trong thời khắc này mọi người chỉ còn một suy nghĩ trong đầu, Hề Ngọc Đường sẽ phải chết!

Bạo Vũ Lê Hoa Châm chính là tuyệt học ám khí trong võ lâm, một chiêu Bạo Vũ Lê Hoa có hàng trăm hàng nghìn cây châm, mỗi châm kịch độc, ngày xưa Đường gia cũng nhờ vào một tuyệt kĩ này mà ngạo nghễ, làm một thế gia đứng đầu võ lâm hàng trăm năm. Nhưng từ lúc Đường gia xuống dốc, kỹ thuật này đã biến mất mấy năm, không ngờ hôm nay lại rơi vào trong tay Tiêu Vân Hàm.

Qủa nhiên hắn đến đã có chuẩn bị.

“Chết đi!” Tiêu Vân Hàm bóp cơ quan.

“Đường Đường!” Thẩm Thất thất thố trong nháy mắt.

“Chạy đi!” Kiếm của Việt Thanh Phong đã ra khỏi tay.

Khi cơ quan mở ra, châm bay thẳng về phía Hề Ngọc Đường, mà sau khi Hề Ngọc Đường thấy chiếc hộp kia, sắc mặc kịch biến, nhưng thế công đã xuất, nàng nghiêng nửa người về phía trước, không còn khả năng thu tay lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn những ngân châm phủ đầy trời kia phóng tới, tránh cũng không thể tránh!

Lấy một tốc độ nhanh chóng, nàng cắn đầu lưỡi, chân khí bộc phát mãnh liệt, nửa đường bắt ép bản thân phải nghiêng người, mượn cơ hội vươn tay, xoay một vòng bát quái, cuốn hơn phân nửa toàn bộ số châm vào trong tay áo, số còn lại không kịp đối phó, chỉ có thể xoay người chống đỡ.

Trong lúc nhất thời, chỉ nghe những âm thanh sắc bén đâm vào trong cơ thể, trong nháy mắt đã biến tấm lưng của Hề Ngọc Đường trở thành gai nhím.

Phụt…

Phun ra một ngụm máu tươi, Hề Ngọc Đường bị ám khí đẩy tiến về phía trước vài bước, suýt nữa ngã xuống.

Việt Thanh Phong đáp xuống lôi đài trước Lữ Chính và Giang Thiên Đồng, kiếm trong tay nâng lên, đánh rớt mấy mũi ám khí, vừa vặn tiếp được thân thể như nghiêng về phía trước của Hề Ngọc Đường. Chân hắn xoay tròn, nhưng lại liên tục ôm người xoay vòng, né toàn bộ mười mấy cây châm còn lại.

Bạo Vũ Lê Hoa Châm chỉ còn một lớp này, thế công đã mất, không còn chút khả năng gây hại. Hai người đứng lại, Việt Thanh Phong run rẩy vươn tay đến chóp mũi nàng, cuối cùng tảng đá trong lòng cũng rơi xuống đất.

Một giây sau, một lực lớn đẩy hắn ra, Việt thiếu chủ lui về phía sau ba bước, không nhịn được mà nhìn về phía người trước mắt.

“Cút! Đừng làm phiền ta!” Hắn quát.

Lúc đó Lữ Chính và Giang Thiên Đồng vừa mới đáp xuống đài, nghe một câu này đều khẽ giật mình, đã thấy Hề Ngọc Đường một thân huyền bào đẫm máu, toàn bộ phía sau lưng đều chi chít độc châm, nhưng nàng chỉ lảo đảo hai cái đã buộc bản thân phải đứng vững, mở miệng, giọng nói khản đặc” “Lữ Chính, đưa bọn họ xuống!”

Lữ Chính trợn mắt há mồm, bỗng nhiên nhìn thẳng vào đôi mắt tràn ngập tức giận dưới lớp mặt nạ kia, thể xác và tinh thần trì trệ, vô thức nhìn về phía Giang Thiên Đồng và Việt Thanh Phong.

Mà Hề Ngọc Đường chưa đợi ba người rời đi, bỗng nhiên ngửa đầu hét lên không vài tiếng, chân khí quanh thân bắn ra khắp nơi, chỉ nghe vài tiếp phập phập phát ra, toàn bộ ngân châm nhập vào trong cơ thể bị bộc phát ra hoàn toàn, công kích bốn phương tám hướng!

Đồng tử của Việt Thanh Phong rụt lại, cả người như một cơn gió mà bay về phía sau, Lữ Chính đã đi trước một bước bắt lấy Giang Thiên Đồng bay xuống đài, vô số tiếng kêu thảm thiết vang lên, nhưng một số người không thể tránh kịp đã bị liên luỵ trong châm.

Trong thời khắc này tất cả mọi người đều chấn kinh, Tiêu Vân Hàm té trên mặt đất như nhìn thấy quỷ. Mà Hề Ngọc Đường vào thời khắc này lại nhìn về phía Tiêu Vân Hàm, đôi mắt kia, vừa nhìn đã khiến người ta khiếp sợ đến cực điểm.

Tiêu Vân Hàm luống cuống tay chân đứng lên, lần nữa giơ kiếm, nhưng điều làm lòng người kinh hãi chính là, Hề Ngọc Đường không né không tránh, mặc cho hai thanh song kiếm đâm sâu vào bả vai, bỗng nhiên ra tay, hai ngón tay như móng vuốt, nhanh chóng giữ chặt cổ họng của hắn, sức lực to lớn, ngón tay như đâm vào trong da thịt hắn.

Vừa nhấc, Hề Ngọc Đường đã nhấc người lên không.

Một giây sau, chỉ nghe ầm một tiếng, Tiêu Vân Hàm đã bị đập vào phần gạch xanh trên lôi đài, máu tươi phun ra trong nháy mắt.

“Nói! Là ai đưa Bạo Vũ Lê Hoa Châm cho ngươi!” Giọng Hề Ngọc Đường rét lạnh như băng, như truyền đến từ chỗ sâu trong Cửu U, đâm thẳng vào tim của Tiêu Vân Hàm.

Tiêu Vân Hàm hoàn toàn choáng váng, muốn nói chuyện lại bị Hề Ngọc Đường bóp chặt yết hầu, gương mặt trắng bệch chuyển tím, một giây sau đã sắp hít thở không thông.

“Ai!!” Hề Ngọc Đường giận giữ, áp lực phủ kín đất trời kéo đến, mặt đài màu xanh nứt ra từng khe một.

Tiêu Vân Hàm đau đớn đến cực độ: “Ngươi… Vì sao… lại không chết…”

Lúc lão tử chơi Bạo Vũ Lê Hoa Châm, ngươi con mẹ nó vẫn còn bú sữa đấy!

Hề Ngọc Đường hét lớn: “Nói! Là người nào của Đường gia đưa cho ngươi!”

Rõ ràng mười mấy năm trước khi ngoại công qua đời, Đường gia đã bị diệt vong, vì sao Bạo Vũ Lê Hoa Châm vẫn còn có thể tái xuất giang hồ?

Rốt cuộc ai là dư nghiệt?

Hai mắt Tiêu Vân Hàm trở nên trắng dã, thống khổ giãy dụa, phun một búng máu, nghẹo đầu, hôn mê.

Toàn bộ võ đài trong Vũ Sơn trở nên im ắng trong nháy mắt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui