Nửa Mặt Giang Hồ

Ba ngày sau, Hề Ngọc
Đường xuất quan, thực lực cũng đã khôi phục được tám mười phần. Giang
Thiên Đồng đã sớm chờ đến sốt ruột, vừa gặp nàng đã hét gào đòi ra
ngoài, Thẩm Thất cũng ở lại khách điếm nhiều ngày, còn chưa kịp ra ngoài thành Hàng Châu mua sắm, vì vậy ba người vừa thương lượng, liền quyết
định đi dạo một vòng.

Dọc theo đường đi, miệng Giang muội tử
không hề nhàn rỗi, không ngừng kể mọi loại tin tức trong mấy ngày nàng
nghe được, từ ân oán phú hộ đến chuyện xấu giang hồ, chuyện gì cần cũng
có. Thẩm Thất không có hứng thú lắm, Hề Ngọc Đường lại nghe rất hăng
hái, cười cười nói nói trong chốc lát đã đến con đường phồn hoa nhất
Hàng Châu.

Vì một cơn mưa của ngày qua, không khí hôm nay trở nên vô cùng mát mẻ, người đi trên đường đông như trẩy hội, vốn dĩ tướng mạo của Hề Ngọc Đường rất hấp dẫn mắt người, nhưng kết hợp với vết sẹo lúc
này, hệt như một vết bẩn trên kiệt tác danh gia, khiến người ta không
nhịn được mà thở dài, cũng không nảy sinh tâm tư gì, hơn nữa Thẩm Thất
đã dịch dung, Giang Thiên Đồng cải trang, ba người hòa vào đám đông cũng không khiến ai chú ý.

Hôm nay ra ngoài hoàn toàn là vì Giang
Thiên Đồng, vì vậy đương nhiên cả hành trình đều sẽ để nàng quyết định.
Chỉ có điều Giang muội tử rất ngốc, nghe nói trong ba ngày nàng ở đây,
mỗi ngày đều đi sớm về trễ, phần lớn thời gian đều lạc đường, vì vậy hôm nay dưới sự từ chối yêu cầu dẫn đường mãnh liệt của hai người, nàng chỉ còn cách báo địa điểm, sau đó ngoan ngoãn đi theo người ta.

Sau
khi đến những địa điểm Giang Thiên Đồng giới thiệu, mặt trời cũng ngả về tây, ba người đến Vọng Tương Lâu ăn bữa cơm, cuối cùng lại đến một nơi, chính là Hàn Mặc Hiên mà cả ngày nay Giang Thiên Đồng vẫn luôn lảm
nhảm.

Sau khi nghe thấy tên Hàn Mặc Hiên, vẻ mặt của Hề Ngọc
Đường và Thẩm Thất đều có chút cứng nhắc, nhưng thấy muội tử người ta
ngóng trông như thế, buộc lòng phải liều mình tiếp quân tử, ôm tâm tình
phức tạp bước chân vào cửa Hàn Mặc Hiên.

Tiết Dương đang mài mực
viết chữ, bỗng thấy ánh mặt trời biến mất, ngẩng đầu, trông thấy ba
người bước vào cửa, trong chốc lát có hơi ngẩn người, vừa chuẩn bị đi
tới, lại thấy Hề Ngọc Đường thầm dùng ánh mắt quét qua hắn một cái.

Tiết Dương nhún vai, thu tầm mắt, bất động.

”Đây là Hàn Mặc Hiên đại danh đỉnh đỉnh sao...” Giang Thiên Đồng vô cùng
ngạc nhiên đi tới đi lui trong cửa hang: “Hề... Vu sư huynh, huynh nói
xem chúng ta có nên mua chút giấy bút nghiên mực về để lấy vận may
không?”

Vu Dương, là tên giả Hề Ngọc Đường dùng cho chuyến đi Hàng Châu này, đến giờ Giang Thiên Đồng vẫn chưa quen.

”Chúng ta hành tẩu giang hồ không màng công danh lợi lộc, càng không cần phải
cưỡng cầu, nhưng nếu muội đã muốn thì cứ mua.” Hề Ngọc Đường cười nói,
vô cùng có dáng vẻ của công tử phong lưu dạo phố cùng mỹ nữ.

Giang Thiên Đồng quay đầu, suy nghĩ một lát, có chút tiếc nuối nói: “Vậy thì đừng mua nữa.”

Thẩm Thất đang xem nghiêng mực ở bên cạnh, chỉ vào một cái trong số đó rồi
quay sang nói với Hề Ngọc Đường: “Nghiên mực này không tệ.”

Tiểu
nhị trong cửa hàng đã đứng chờ một lúc lâu, ban đầu thấy bọn họ là người trong giang hồ, không muốn ra bán, lúc này thấy khách nhân lên tiếng,
buộc lòng phải mở miệng tiếp đón: “Ánh mắt của công tử thật tốt, đây là
nghiên mực từ bùn, là loại tốt nhất trong điếm chúng ta...”

Hề Ngọc Đường nhíu mày, ngắt lời giảng giải của đối phương: “Bao nhiêu?”

Tiểu nhị nhếch môi ra một thủ thế: “Ba nghìn.”

... Quân ăn cướp!!!

Hề Ngọc Đường đờ người, còn chưa kịp mở miệng, lại nghe Giang Thiên Đồng ở bên cạnh vui vẻ nói: “Nghiên mực từ bùn chỉ bán ba nghìn lượng, rẻ thế
à? Là giả sao?”

Tiểu nhị lập tức đứng thẳng người: “Đương nhiên
không phải, bản điếm không lừa người già và trẻ con, uy tín ở thành Hàng Châu này của chúng ta rất tốt, cô nương không nên nói bừa.”

Giang Thiên Đồng lại gần, nhìn đi nhìn lại nghiên mực kia cả buổi: “Thật đúng là nghiên mực làm từ bùn... Chậc, Từ công tử thích sao?”

Từ Nhiên, tên giả của Thẩm Thất.

Hề Ngọc Đường không muốn Giang Thiên Đồng có chút hứng thú nghiên cứu gì
với đống nghiên mực này, cười tủm tỉm dựng thẳng ngón cái lên với nàng,
cũng nhìn về phía Thẩm Thất: “Thích à?”

Thẩm Thất nhìn thoáng qua Hề Ngọc Đường, thẳng thắn gật đầu: “Đương nhiên.”

”Đúng là nghiên mực tốt.” Giang Thiên Đồng cũng cười, nói: “Có ai lại không thích nghiên mực bằng bùn chứ.”

Hề Ngọc Đường: “...”

Ta không thích đấy được chứ? Nghiên mực bùn biếc gì ở đây...

Ho khan một tiếng, nàng nghiêm trang nhìn về phía tiểu nhị: “Bán nghiên
mực cho hai vị này, thuận tiện thì bán thêm hai bộ văn phòng tứ bảo, đưa đến khách điếm Thái Bình ở thành đông, sổ nợ... cứ bảo chưởng quầy của
các người nhớ tên ta là được.”

”A...” Giang Thiên Đồng lập tức thốt lên: “Không cần đâu...”

Hề Ngọc Đường phong lưu phóng khoáng cười cười: “Không sao.”

Thẩm Thất: Ha ha.

Tiểu nhị có chút nghi ngờ, quan sát Hề Ngọc Đường vài lần, nhìn về phía Tiết Dương để xin ý kiến, khóe miệng người kia đã co rút được một lúc lâu,
không thể không gật đầu đồng ý.

”Hóa ra sư huynh đã từng tới nơi
này sao?” Giang Thiên Đồng nhìn sang đầy kinh ngạc, ngay sau đó lại có
chút xấu hổ: “Vậy hôm nay... huynh cố ý!”

”Không...” Hề Ngọc Đường ôn tồn nói: “Từ Nhiên chưa từng tới đây, chẳng phải hôm nay ta đi đến đây với mọi người sao?”

Giang Thiên Đồng ngẩng đầu, trừng mắt với nàng, còn chưa kịp mở miệng, lại
nghe có người nói: “Nghiên mực bằng bùn? Vậy cũng phải cho gia một cái.”

Ba người nghe tiếng thì quay lại, chỉ thấy nơi cửa lớn của Hàn Mặc Hiên có một nam tử trẻ tuổi y phục đầy quý khí đang phe phẩy chiết phiến nhìn
bọn họ đầy khinh miệt, sau lưng hắn có mấy tùy tùng đi theo, đội hình
rất lớn. Tướng mạo nam tử kia đường đường chính chính, nhưng bước chân
lại không đứng đắn, đáy mắt hiện lên chút vẻ xanh xao, da dẻ trắng bệch, dáng vẻ của cuộc sống buông thả quá độ, lúc này khóe môi có phần nhếch
lên, nhưng ý cười không chạm đến đáy mắt, còn mang theo chút trào phúng.

Tiểu nhị vừa thấy có khách quý tới cửa, vừa chuẩn bị tiến lên chào hỏi, đột
nhiên nghe thấy yêu cầu của đối phương, sắc mặt lập tức trở nên khó coi: “A? Chuyện này... Nghiên mực này chỉ có hai cái thôi, đều được vị công
tử này mua rồi.”

Đối phương nghe được, lập tức giận tái mặt,
một tùy tùng đi theo phía sau lập tức nhảy ra: “Vậy sao còn không mau
thu lại một cái để đưa cho thiếu gia nhà ta? Một đám giang hồ vũ phu,
còn học người khác thi công danh sao? Hàn Mặc Hiên các ngươi là nơi đám
người hạ tiện này có thể đến à?”

Lời nói khó nghe, kết hợp với
dáng vẻ muốn ăn đòn của hắn, thật sự đã diễn tả rất thành công thân phận của một gã sai vặt nhà giàu. Nam tử trẻ tuổi kia chỉ lười biếng nghe
thủ hạ mình phát uy, phe phẩy chiết phiến đứng tại chỗ, như xem thường
việc nói chuyện với những người đang ở đây.

Lúc này Giang Thiên
Đồng bắt đầu khó chịu, nếu không phải Hề Ngọc Đường vẫn không nhúc
nhích, kiếm nàng đã sớm ra khỏi vỏ: “Ngươi nói chuyện kiểu gì vậy? Hàn
Mặc Hiên này ngươi có thể tới còn bọn ta lại không thể sao?”

Thấy giọng nói trong trẻo như tiếng chim hoàng yến vang lên, lúc này nam tử
trẻ tuổi kia mới quay lại quan sát Giang Thiên Đồng tỉ mỉ vài lần, thấy
vóc người nàng xinh đẹp, khuôn mặt tuyệt mỹ lúc ẩn lúc hiện, lập tức mắt sáng lên, gấp chiết phiến, tiến lên hai bước hỏi: “Vị cô nương này, xin hỏi phương danh? Tại hạ Trịnh gia thành Hàng Châu, tên một chữ Thái, có thể biết cô nương ở nơi này quả thật là duyên phận, tại hạ thật là tam
sinh hữu hạnh.”

Giang Thiên Đồng: “...”

Nói lời hay tiếng ngọt hồi lâu cũng không thở gấp, hắn là ai vậy?

Nghe nam tử kia tự giới thiệu, Hề Ngọc Đường không nói gì, chỉ ho khan hai tiếng.

Một Hàn vừa đi lại tới một Thái.

Dáng vẻ này của Trịnh Thái, rõ ràng là đang bắt chuyện, nhưng Giang Thiên
Đồng là ai? Từ nhỏ đến lớn không biết đã được người ta bắt chuyện bao
lần, trực tiếp làm ngơ như không thấy, quay lại nhìn về phía Hề Ngọc
Đường, ánh mắt như đang viết: "Muội có thể trừ bạo giúp dân không", hệt
như nếu nàng không đồng ý thì thiên lý bất dung.

Hề Ngọc Đường
nhìn lướt qua Tiết Dương, người sau thấy thế, lập tức ra khỏi sau quầy:“Hóa ra là Trịnh nhị công tử, thất lễ thất lễ, xin mời các vị lên lầu
hai. Đồ lúc trước ngài đã đặt, giờ Tiết mỗ sẽ lấy cho ngài xem qua nhé?”

Bình thường khi đối đãi với khách quý, mọi cửa hàng đều có nhã gian riêng,
mà vị Trịnh Thái này rõ ràng là khách quen của Hàn Mặc Hiên, không khéo
nên mới đụng phải bọn họ mà thôi.

Trịnh Thái xua tay: “Không vội, chờ gia nói xong đã.” Vừa nói vừa nhìn về phía Giang Thiên Đồng: “Không biết tông môn của nữ hiệp là nơi nào? Mỗ có lòng muốn kết bằng hữu với
cô nương, không biết ý cô nương thế nào?”

Giang Thiên Đồng: “...”

Thấy nàng im lặng không nói, Trịnh Thái suy nghĩ một chút, vẫy tay với gã
sai vặt ăn nói lỗ mãng khi nãy, người sau cẩn thận nghe, còn chưa kịp mở miệng đã bị chủ tử của mình đạp một cước ra ngoài: “Còn không mau bồi
tội với vị cô nương này đi! Miệng chó không mọc được ngà voi!”

Gã sai vặt kia mang vẻ mặt đầy mơ hồ, thấy chủ tử nhà mình đang lạnh lùng
nhìn hắn, lập tức quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, nước mắt giàn giụa xin
nữ hiệp kia đừng giết hắn.

Chuyện chuyển biến quá đột ngột, Giang Thiên Đồng có phần bối rối, vô ý nói: “Ai cần giết ngươi?”

Thấy nàng đã tiếp lời, Trịnh Thái vui vẻ ra mặt, bỏ qua thủ hạ, không quan
tâm tiếp tục nói: “Cô nương, là thủ hạ vô năng, hôm nay đắc tội với cô
nương và hai vị thiếu hiệp, nếu tại hạ đã là chủ nhân, mời người tới
Vọng Tương Lâu bồi tội!”

Nói xong, hắn thoải mái bái một bái với Giang Thiên Đồng, ngay sau đó đứng thẳng người cười nhìn ba người.

Thẩm Thất ở bên cạnh không nhịn được sắp phì cười, Hề Ngọc Đường cũng hơi
kinh ngạc, tên Trịnh Thái này chính là một nhân tài, co được dãn được,
giờ mọi chuyện đã được giải quyết rồi sao?

Tiết Dương ở bên cạnh thấy vẻ mặt của giáo chủ nhà mình có chút đặc sắc, vội ho khan một tiếng: “Trịnh nhị công tử...”

Trịnh Thái không nhịn được mà xoay người, đột nhiên cầm chiết phiến vung lại
đây, Tiết Dương muốn tránh, Hề Ngọc Đường lại khẽ liếc mắt sang, Tiết
Dương vốn có thể tránh lại cố chôn chân tại chỗ, trừng mắt nhìn bản thân bị điểm huyệt câm.

Tiết đường chủ vô cùng ai oán.

Đường đường là đường chủ Giang Nam đường của Huyền Thiên, lại bị một tên ẻo lả như thế điểm huyệt...

Trong lúc Trịnh Thái ra tay, Hề Ngọc Đường và Giang Thiên Đồng đã nhìn thấu
võ công của hắn cũng thuộc hàng tiêu chuẩn, thông thạo thủ pháp điểm
huyệt, vận hành chân khí thông thuận, ra tay lưu loát, không có động tác thừa, nhưng đặt chút thực lực này trong mắt hai người thì vẫn không
đáng chú ý. Hai người liếc nhau, lòng có phần đề phòng.

Chế trụ Tiết Dương thành công, Trịnh Thái lại cười rộ lên, mở chiết phiến, phong lưu không tản: “Cô nương...”

”Không cần.” Giang Thiên Đồng lập tức lạnh giọng mở miệng: “Ta và ngươi không quen không biết, xin công tử tự trọng.”

”Tuy không quen, nhưng có thể gặp nhau thì đã là duyên phận, cô nương, hiện
tại chẳng phải ta và cô đã quen rồi đấy sao?” Trịnh Thái nói lời vô cùng dịu dàng, tự nhiên hào phóng, không thèm để ý tới sự lạnh nhạt của
người trước mặt.

Đại khái đây là lần đầu tiên Giang Thiên Đồng có cơ hội gặp được một kẻ có thể thể hiện sự không biết xấu hổ đến một mức độ như thế, trong chốc lát có hơi ngẩn người, hơi tức giận cắn răng:“Cãi chày cãi cối!”

Nói xong lại ngẩng đầu nhìn về phía Hề Ngọc Đường: “Sư huynh! Huynh nói một câu không được à!!”

Người ta nói với ngươi ngươi lại bảo ta nói!

Mầm mống bạo lực trong cơ thể của Giang muội tử lại sắp bạo phát.

”Vị này chính là sư huynh của nữ hiệp sao? Thất kính.” Trịnh Thái nhìn về
phía Hề Ngọc Đường: “Thiếu hiệp quả là một nhân tài, nhân trung long
phượng.”

Hề Ngọc Đường có chút an ủi vỗ vỗ vai Giang Thiên Đồng,
mở miệng: “Không dám nhận tiếng khen này của Trịnh công tử, có điều hôm
nay sắc trời đã tối, nếu Trịnh công tử thật sự tin vào duyên phận như
thế, cho rằng tất cả đều là duyên, thì mua nghiên mực là duyên, gặp phải công tử là duyên, chúng ta không rảnh để ăn cũng là duyên. Đã có duyên
như thế, nhất định cũng sẽ có duyên gặp lại.”

Trịnh Thái:...

Thẩm Thất quay đầu sang chỗ khác, vai run lên cầm cập, Hề Ngọc Đường tiếp tục dứt khoát: “Cáo từ.”

Nói xong, không chờ Trịnh Thái phản ứng đã dẫn Thẩm Thất và Giang Thiên Đồng rời đi.

Sau khi đi ngang qua người gã sai vặt còn đang quỳ kia, trong nháy mắt nàng vung tay lên, một luồng chân khí được phóng ra, cũng không quay đầu
lại, nói: “Nếu đã không muốn nói thì đừng nói nữa.”

Nét mặt của
Trịnh Thái có chút cứng nhắc, nhìn về phía gã sai vặt, chỉ thấy đối
phương ôm cổ họng ngã xuống đất đầy đau khổ, lại chỉ có thể phát ra vài
tiếng rên rỉ, sau đó ngay cả một chữ cũng không thể nói ra, trước mắt
tối sầm.

Hắn không ngăn cản, trừng mắt nhìn ba người rời khỏi,
híp mắt, lại nháy mắt với thủ hạ, đối phương lập tức hiểu ý, im lặng đi
theo.

Chỉ cần người ở thành Hàng Châu, hắn không tin bọn họ không có cơ hội gặp lại.

--- -----

Chuyện không ngờ tới chính là, ban đầu Trịnh Thái không những không theo được
tới nơi nghỉ chân của ba người, ngay cả người theo dõi cũng mất tích,
càng không ngờ được, hắn lại có thể gặp được một trong số ba người nhanh như vậy.

Hai ngày sau, Túy Hoa Lâu, nhã gian Vị Ương Cư.

Ngơ ngác nhìn những mỹ nhân xung quanh, còn có Hề Ngọc Đường đang dùng nụ
cười dịu dàng dân dã nơi thôn quê mà nhìn hắn, trong nháy mắt Trịnh Thái không thể phản ứng kịp, chờ tới lúc hắn đang nghĩ xem mình đã gặp đối
phương ở nơi nào, đối phương đã bắt chuyện mời hắn ngồi xuống.

Hôm nay là ngày đường chủ Giang Nam đường Vu Dương của Huyền Thiên giáo
chính thức mở tiệc chiêu đãi võ lâm tài tử ở Hàng Châu, năm ngày trước
hắn lại nhận được thiệp mời. Huyền Thiên nay như mặt trời ban trưa, địa
bàn ở Giang Nam cũng ngày một được khuếch trương, có thể làm đường chủ
Giang Nam đường, nhưng vẫn thần bí không lộ mặt, những thế gia môn phái ở Hàng Châu đã sớm đoán xem ai là đường chủ Giang Nam đường, nhưng không
ngờ, đối phương đã từng gặp hắn!

”Là ngươi...” Trịnh Thái kinh
ngạc kêu lên, ánh mắt đảo qua trên người nữ tử đang dịu dàng rót rượu
trước mặt, trong mắt có chút vẻ kinh ngạc lóe lên.

”Là ta.” Hề Ngọc Đường cười: “Thực sự là để trả lời câu nói kia của nhị công tử, duyên phận của ta và ngươi không cạn.”

Trịnh Thái bị ngắt lời, sắc mặt không tốt lắm, dừng một chút, lại cười: “Đường chủ thật vui tính.”

Nói xong, vén vạt áo, ngồi xuống giữa đám người.

Vị Ương Cư là nhã gian lớn nhất Túy Hoa Lâu, lầu gác lộ thiên, trường sa
trải dài, khúc thủy lưu thương, từ trước đến nay chỉ dùng để tiếp đãi
khách quý, mà Vu Dương của Huyền Thiên giáo có thể dùng nơi này không
nói, còn có thể mời hoa khôi nổi danh Hàng Châu là Thiều Quang tới.. mọi người ở Giang Nam đều biết bối cảnh của Túy Hoa Lâu rất sâu, mặt mũi
của Huyền Thiên... cũng thật là lớn.

Những người đang ngồi đều là các đệ tử thế gia môn phái nổi tiếng của Giang Nam, ngoại trừ Trịnh
gia, còn có Thu Vũ Sơn Trang, Lăng gia, Triệu gia, Thôi gia, Cực Đao
Bang, Thiên Hạc Môn, Thanh Diễm Bang, còn có Thập Bát Thủy Trại, mỗi
người đều dẫn theo người hầu của mình.

Mà bị đường chủ Vu Chính
của Giang Nam đường trong truyền thuyết này, ngoại trừ Thiều Quang bên
người và vài thị nữ tiếp khách, lại không có bất cứ thuộc hạ nào.

Phần ngạo khí này, thật sự làm người ta kinh sợ.

Địa giới Giang Nam, những người đang ngồi đây không ai không nhận ra đối
phương, thấy có thể tới đều đã tới, nhưng vẫn không thấy Hề Ngọc Đường
nói chuyện, như vẫn còn đang đợi người, lại không nhịn được nảy sinh
chút nghi ngờ, liên tục nhìn về phía cửa.

Cuối cùng, cùng với vài tiếng ho khan đứt quãng vọng từ xa đến, hai bóng người một trước một
sau đến gần, không biết là ai hít sâu vào một hơi, lực chú ý của mọi
người trong nháy mắt đều tập trung trên người vừa tới.

Chỉ thấy
người phía trước mặc một bộ trường sam thêu ám văn chỉ bạc, dáng người
cao gầy, mái tóc đen dài được vấn đơn giản bằng một chiếc trâm bạch
ngọc, để lộ vầng trán trơn bóng và gương mặt tuấn tú phi phàm tái nhợt,
toàn thân có phần xa cách mà tự tại, bước chân không nhanh không chậm,
hệt như từng bước đi đều đã được đo đạc cẩn thận, bộ bộ sinh liên, từng
tấc như vàng.

.... Thiếu chủ Việt gia??

Người đến lại là thiếu chủ Việt gia Việt Thanh Phong??

Tất cả mọi người đều như ngừng thở, mà người tiến vào Vị Ương Cư vẫn một
mạch đi ngang qua trước mặt mọi người, lúc này tất cả mới vững tin,
Thiếu chủ Việt gia Cô Tô... đến thật rồi.

Hắn lạnh nhạt nâng mắt, nhanh chóng nhìn lướt qua tình hình quanh người, mắt dừng ở Thiều Quang bên người Hề Ngọc Đường một chút, đáy mắt có phần bất đắc dĩ.

”Việt thiếu chủ, ngươi đến chậm.”

Độ cong bên môi Hề Ngọc Đường mở rộng, cưởi tủm tỉm nhìn sang, thấy hắn
mang vẻ mặt vạn năm không đổi bước tới, không nhịn được lại bắt đầu trêu chọc: “Người cuối cùng đã đến, nhưng phải phụ trách trả tiền.”

Vừa nói xong, tròng mắt đám người xung quanh đã suýt rơi ra ngoài, khiếp sợ nhìn sang, hận không thể phát huy nhĩ lực đến tận cùng.

Việt Thanh Phong thầm than.

Hắn biết mà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui