Vào một buổi tối ngày mười bốn tháng một, Thẩm Hầu từ Trùng Khánh trở lại Thượng Hải.
Hắn lén la lén lút mở cửa, đang rất cao hứng muốn cho Nhan Hiểu Thần một sự ngạc nhiên, nhưng Nhan Hiểu Thần lại không có ở nhà.
Lúc đầu, hắn cho rằng cô có chuyện ra ngoài, nhưng khi đi đến phòng vệ sinh, liền nhận thấy có gì đó không đúng, bên cạnh bồn rửa mặt chỉ còn lại đồ dùng cá nhân của hắn, trên giá treo cũng chỉ còn lại khăn mặt của hắn.
Thẩm Hầu phóng tới phòng ngủ của Nhan Hiểu Thần, hắn tìm kiếm mọi ngóc ngách của tủ quần áo và giá sách trên bàn nhưng vô ích, toàn bộ những thứ thuộc về cô đã hoàn toàn biến mất, hắn đã tận mắt thấy cô bỏ từng thứ từng thứ một vào phòng, từng chút chút một đem niềm hạnh phúc tràn đầy tâm can của hắn, không nghĩ đến chỉ trong một đêm đều trở thành hư không.
Thẩm Hầu tâm trí hoảng loạn, lập tức gọi điện thoại cho Nhan Hiểu Thần, nhưng không ai bắt máy, hắn gọi lần này đến lần khác, thường sẽ có người trả lời hắn, nhưng cũng chẳng có ai tiếp nhận.
Thẩm Hầu gọi điện thoại cho Judy, thế nhưng Judy lại nói cho hắn biết, trước tết Nhan Hiểu Thần đã xin nghỉ việc.
Thẩm Hầu lại gọi điện thoại cho Lưu thúc thúc, anh ta bày ra lý do thoái thác, giống y như đúc Judy, ngoại trừ chuyện nghỉ việc, cái gì cũng đều không biết.
Nhưng mà, mấy hôm nghỉ tết Nhan Hiểu Thần đến gặp hắn không có chuyện gì khác thường, nhiều ngày nay bọn họ gọi điện thoại nói chuyện với nhau cũng chẳng có gì lạ, vì sao cô lại rời khỏi công ty, chuyển đi nơi khác, mà vẫn dối gạt hắn? Thẩm Hầu ngồi sụp xuống ghế sô pha, hoảng loạn suy nghĩ, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?Hắn phải nhanh chóng tìm ra Nhan Hiểu Thần, nhưng đến lúc này, mới phát hiện, quan hệ của hắn và Nhan Hiểu Thần không phải thân thiết đến mức như hắn nghĩ, tưởng sẽ có vô số cách để tìm được cô, thế nhưng chỉ có một số điện thoại.
Hắn không biết nhà của cô ở đâu, cũng không biết cách liên lạc với mẹ của cô, chỉ có thể lần này đến lần khác gọi điện thoại cho cô, nhưng đầu bên kia vẫn không có ai trả lời.
Từng cho rằng như vậy là đã vô cùng gần gũi thân mật, nhưng cũng chỉ là một dãy số điện thoại? Thẩm Hầu nhịn không được nghĩ rằng, nếu vĩnh viễn không có người nhận cuộc điện thoại này, có phải hắn sẽ không bao giờ tìm thấy cô? Lần đầu tiên trong đời Thẩm Hầu nhận ra một điều, mất đi một người thật quá dễ dàng.
Nhìn vào đồng hồ đã hơn 12 giờ đêm.
Thẩm Hầu bất đắc dĩ suy nghĩ, cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, hắn bắt đầu gọi điện thoại cho bạn bè của Nhan Hiểu Thần.
Sau khi bị trường học khai trừ, Nhan Hiểu Thần chỉ có liên hệ với các bạn ở ký túc xá, nói đúng hơn, là các cô gái cùng phòng Lưu Hân Huy và Ngụy Đồng.
Lưu Hân Huy đang ở quê xa, không thể biết chỗ của Nhan Hiểu Thần; Ngụy Đồng đang ở Thượng Hải, hai người cũng thường hay đi ăn cơm với nhau, có lẽ sẽ biết được chút ít, nhưng điện thoại của Ngụy Đồng lại tắt máy.
Một người bạn khác nữa mà Nhan Hiểu Thần vẫn thường liên lạc đó là Trình Trí Viễn, Thẩm Hầu đã quên mất là từ khi nào và xuất phát từ mục đích gì mà hắn có được số điện thoại của Trình Trí Viễn, nhưng lúc này không cần biết hai người có quen biết hay không, cũng không cần để ý đến mặt mũi, hắn bấm số điện thoại của Trình Trí Viễn.
Trình Trí Viễn đã nghỉ ngơi, bị chuông điện thoại đánh thức, anh ta mơ mơ màng màng sờ soạng tìm điện thoại, nhìn thấy số lạ, mặc dù có chút mất hứng, nhưng dù sao cũng đã tỉnh, nên vẫn nhận.
“A lô?”.