Nửa Thời Gian Ấm Áp



Nhan Hiểu Thần dùng tay vuốt ve gương mặt hắn, khẽ cười không nói gì, ánh mắt hai người giống như một đường thẳng, giao thoa với nhau, luyến tiếc không muốn rời đi ánh nhìn của đối phương một giây nào. Không phải là ở trên giường, thân thể của tuổi trẻ giống như một khu vui chơi quá tuyệt mỹ, một cái vuốt ve, một cái hôn môi, đều là Thiên Đường, làm cho con người lạc vào đó đều luyến tiếc không muốn rời xa.
Vẫn “vành tai và tóc mai chạm vào nhau” đến hơn 9 giờ, bởi vì phải gặp khách hàng nên Thẩm Hầu không thể không rời giường.
Thẩm Hầu đi tắm, Nhan Hiểu Thần nằm trên giường chợp mắt.
Đột nhiên, Thẩm Hầu la to một tiếng, cả người ướt đẫm liền vọt tới cửa phòng tắm, “Tiểu Tiểu, chúng ta quên một việc quan trọng!”
Nhan Hiểu Thần vừa mở to mắt, lại vội vàng che mắt lại, tuy rằng chuyện gần gũi thân mật nhất đều đã làm, nhưng nhìn đến thân thể hắn như vậy, vẫn rất ngại ngùng, “Là chuyện gì?”
Thẩm Hầu vẫn chẳng có ý tứ gì, lập tức chạy về phòng tắm, “Chúng ta quên…dùng áo mưa.”
Trước kia Nhan Hiểu Thần cũng đã từng nghĩ đến nếu hai người có phát sinh quan hệ nhất định phải nhớ rõ bắt Thẩm Hầu đi mua áo mưa, nhưng đêm qua, tất cả mọi chuyện đều nằm ngoài kế hoạch, rồi thì “nước chảy thành sông”, tự nhiên xảy ra như vậy, cô cũng quên mất.
Thẩm Hầu thì thào nói: “Sẽ không ‘trúng thưởng’ chứ?”
Nhan Hiểu Thần nói: “Có thể uống thuốc, em sẽ nhờ Lưu Hân Huy cùng đi mua với em, có một năm, vào ngày mùng một tháng năm, bạn trai của cậu ấy đến gặp cậu ấy, lúc bạn trai cậu ấy đi rồi, cậu ấy liền lôi kéo em cùng với cậu ấy đi mua thuốc.”
“An toàn không? Có ảnh hưởng sức khỏe không?”
“Lưu Hân Huy nói ăn uống không được ngon, nhưng lâu lâu mới uống một lần nên không sao hết.”
“Tên thuốc là gì?”
“Em không biết.”
Thẩm Hầu suy nghĩ một lát liền gọi cho đám bạn ăn chơi quậy phá, sau đó cái gì cũng đều biết, “Lát nữa anh ra ngoài mua cho em.” Hắn yên tâm, tiếp tục đi tắm.
Ăn mặc chỉnh tề, sắp đi ra ngoài, Thẩm Hầu lại không nhịn được đến gần bên giường hôn Nhan Hiểu Thần. Nhan Hiểu Thần đẩy hắn ra, “Bị muộn rồi!”
Thẩm Hầu lưu luyến không rời nói: “Em còn mệt thì cứ ngủ tiếp đi, đói bụng có thể gọi phục vụ đem ít trái cây lên phòng mà ăn, dù sao cũng là công ty chi trả, đừng bao giờ tiết kiệm giùm công ty.”
“Được rồi, em biết rồi, nhanh lên, nhanh lên!”
“Buổi tối anh sẽ nhanh chóng trở về, chờ anh.” Thẩm Hầu bước cẩn thận từng bước, cuối cùng rời khỏi phòng. Nhan Hiểu Thần cũng còn đang rất mệt, cô trở mình vài lần, chóng mặt lại ngủ thiếp đi.
Ngủ một giấc tỉnh lại đã là hơn 2 giờ chiều, Nhan Hiểu Thần chậm rãi rời khỏi giường, tắm rửa, xem đồng hồ đã hơn 3 giờ, cô đăng blog cho Thẩm Hầu, “Anh đang ở đâu?”
Thẩm Hầu gửi tới một tấm ảnh sân gôn, Nhan Hiểu Thần hỏi: “Anh tiếp khách hàng chơi bóng à? Có mệt không?”
“Không mệt! Người gặp việc vui tinh thần thoải mái!” Câu sau, hắn còn chêm vô biểu tượng ngậm tẩu thuốc, tỏ ra đắc ý mãn nguyện rất vô lại.
Nhan Hiểu Thần dở khóc dở cười, gửi cho hắn một biểu tượng quả địa lôi, Thẩm Hầu gửi lại cho cô vô số cái hôn môi. Nhan Hiểu Thần hỏi: “Buổi tối khoảng khi nào thì anh về?”
Thẩm Hầu không vui, gửi biểu tượng bĩu môi, “Ăn xong cơm tối mới có thể về, chắc khoảng 8 giờ.”
“Em ở khách sạn đợi anh.”
Vừa bấm gửi đi, Nhan Hiểu Thần cảm thấy những lời này có ý nghĩa khác, nhưng đã trễ rồi. Quả nhiên, Thẩm Hầu “cốt khỉ” kia lập tức quán triệt tinh thần không biết xấu hổ, gửi ngay một tấm ảnh chụp mấy cái “áo mưa”, “Vừa mua rồi đây, nhất định sẽ không phụ lòng em chờ đợi.”
“Không thèm nói chuyện với anh nữa, em đi ăn cơm.” Nhan Hiểu Thần làm cái mặt quỷ hung tợn với cái điện thoại, chuẩn bị đi ăn.
Cô lấy ra chiếc váy dài đã cố tình mua, soi gương ngắm nghía, xem như đã vừa ý. Cô cầm theo áo choàng, đi đến nhà ăn dùng bữa tối.
Ngày hôm qua, Nhan Hiểu Thần đã biết nhà ăn của khách sạn có vị trí vô cùng đẹp, đối diện bãi biển, sàn gỗ ở sân ngoài kéo dài đến bờ cát, ngồi ở đó ăn cơm, có vài phần giống với người xưa, cảm giác rất gần gũi với thiên nhiên hoang dã. Cô quyết định xa xỉ một lần, gọi một phần cơm và một ly nước trái cây, đi ra phía sân ngoài ngồi, vừa ăn cơm, vừa thưởng thức biển trời xanh ngát.
Bởi vì đang là kỳ nghỉ, trên bờ cát có rất nhiều cặp tình nhân, từng đôi từng đôi một, hoặc là giỡn sóng biển, hoặc là ngồi tại mấy cái dù trên bãi cát mà tâm sự, Nhan Hiểu Thần chỉ lẻ loi có một mình, thật là hiếm thấy. Nhan Hiểu Thần xem lại bản thân sau khi đã trang điểm một chút, nhìn có vẻ như rất tự nhiên, nhưng thực chất là hơi giả tạo, nữ nhân sinh ra trên đời này đều phải biết làm đẹp, nhưng cô lại đi lo cho sự nghiệp tương lai trước tiên, không quan tâm gì đến bản thân, đến bây giờ cái gì cũng không có. Nhưng đây không phải là thời cổ xưa, sẽ không có ai “Hối giáo hôn phu kiếm phong hầu.” (10.5), bởi vì đừng nói là đàn ông, ngay cả phụ nữ cần phải có sự nghiệp vững chắc, không có cơ sở kinh tế, coi như cái gì cũng không có.
(10.5) Một câu thơ trích trong bài thơ “Khuê Oán” (Oán trách của người vợ), của Vương Xương Linh (nhà thơ nổi tiếng đời Đường), đại ý nói lên sự hối tiếc của người vợ khi để chồng mình phải ra trận giết giặc để được “phong hầu”, tuổi xuân của mình ngày một trôi đi.
Nhan Hiểu Thần ăn cơm xong, lười vận động, cô vẫn ngồi tại sân ngoài, mắt hướng ra biển phơi nắng, hứng gió biển đang thổi tới. Vẫn là cảnh sắc trước mặt đó, nhưng lại luôn biến đổi, mây tụ mây trôi, sóng biển cuộn trào. Hơn 5 giờ chiều, trời bắt đầu hơi lạnh, Nhan Hiểu Thần lấy áo khoác từ trong túi ra khoác lên người.
Chiều tà dần dần mờ ảo từ đằng tây, giống như có người đã làm đổ cả hộp màu xuống, bầu trời cùng biển cả biến ảo khó đoán, lúc thì đỏ ửng, lúc thì hồng phấn, rồi chuyển sang vàng sẫm, vàng chanh, rồi thì màu chàm…Giao hòa chiếu rọi, màu sắc tươi sáng. Mẹ thiên nhiên như vừa ghé qua đây, chỉ là nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng đã làm cho con người vô tri vô giác động lòng trước vẻ tuyệt thế mỹ lệ.
Rất nhiều người đang chụp ảnh, Nhan Hiểu Thần cũng cầm lấy di động, hướng lên bầu trời và bãi biển chụp thật nhiều tấm hình.
Lúc cúi đầu xuống lựa chọn ảnh chụp, định gửi cho Thẩm Hầu xem, cô cảm giác như có một người đến bên cạnh chỗ cô đang ngồi, Nhan Hiểu Thần tưởng là người phục vụ nên không để ý, nhưng người đó lại kéo một cái ghế đến bên cô.
Nhan Hiểu Thần ngẩng đầu lên, là Thẩm Hầu, cô kinh ngạc hỏi: “Sao anh về sớm vậy?”. “Thì nghĩ ra một cái cớ, không muốn cùng họ ăn tối.” Thẩm Hầu từ trên cao nhìn xuống, cẩn thận nhìn cô, “Hôm nay em rất xinh đẹp, vừa rồi đi tới, nhìn qua liền thấy em ngay.”
Nhan Hiểu Thần ngượng ngùng cười cười, chỉ xuống cái ghế dựa, ý bảo hắn ngồi, “Gọi vài món ăn đi!”
Thẩm Hầu không ngồi mà lại đứng nghiêm trang, nhìn Nhan Hiểu Thần, giống như có chuyện gì cần nói. Nhan Hiểu Thần lúc này mới phát hiện, tay của hắn nãy giờ vẫn giấu ở sau lưng. Cô cười hỏi: “Anh có quà gì cho em à?”
Thẩm Hầu đột nhiên ngồi xổm xuống, quỳ một gối trước mặt cô, Nhan Hiểu Thần kinh ngạc chạy đến định dìu hắn đứng dậy, Thẩm Hầu thừa cơ nắm được một bàn tay của cô, “Tiểu Tiểu, em có bằng lòng lấy anh không?”
Tay còn lại của hắn cầm một hộp nhẫn nho nhỏ đã mở sẵn, đưa tới trước mặt của Nhan Hiểu Thần.
Nhan Hiểu Thần trợn mắt há hốc mồm.
“Anh vốn nghĩ để dành tiền một năm, mua nhẫn kim cương đến cầu hôn em, nhưng anh không đợi kịp, chỉ có thể mua được một cái nhẫn bạch kim, về sau nhất định sẽ đền bù cho em chiếc nhẫn kim cương thật lớn. Bây giờ em có thể chấp nhận chiếc nhẫn này không?”Tuy rằng ở trong lòng đã luyện tập cảnh này nhiều lần, hắn đã lần này đến lần khác tự nói với mình Nhan Hiểu Thần nhất định sẽ đồng ý, nhưng Thẩm Hầu vẫn như trước vô cùng khẩn trương, câu nói sau cùng giọng có chút cao. Nhan Hiểu Thần không biết là đang bị dọa sợ, vẫn chưa phản ứng kịp, thân hình cô hơi nghiêng, kinh ngạc nhìn Thẩm Hầu, bất động im lặng đứng đó như một pho tượng.
Du khách cùng phục vụ nhà hàng bị một cảnh cầu hôn lãng mạn thu hút, tập trung tinh thần xem, không ai phát ra một tiếng động nào, trong thời khắc đó, biển trời yên tĩnh, khắp nơi không có âm thanh, giống như cả thế giới đều vì bọn họ mà ngừng chuyển động.
“Tiểu Tiểu?” Thẩm Hầu đột nhiên cảm thấy sợ, một ý nghĩ chợt lóe lên, chẳng lẽ Tiểu Tiểu không muốn lấy hắn?! Hắn cầm tay cô dùng sức nắm thật chặt, giống như sợ cô sẽ bỗng nhiên biến mất.
Trong mắt Nhan Hiểu Thần nhấp nhô ẩn hiện nước mắt, vẫn như cũ không nói gì, tính khí bá đạo của Thẩm Hầu bộc phát, hắn cầm tay cô, liền đeo nhẫn vào tay, “Em đã là người của anh, không lấy anh, em có thể lấy ai chứ?” Giọng nói của hắn vô cùng kiên quyết, nhưng tay thì lại run rẩy, đeo vài lần, đều không đeo được vào ngón tay của Nhan Hiểu Thần.
Nhan Hiểu Thần cầm tay của Thẩm Hầu, cùng hắn đeo chiếc nhẫn bạch kim vào ngón tay của mình, cử chỉ của cô so với lời nói càng tỏ rõ thái độ, Thẩm Hầu phút chốc cảm thấy trời quang mây tạnh ở trong lòng, hắn ôm chặt lấy Nhan Hiểu Thần, dương dương đắc ý tuyên bố với cả thế giới: “Em đã đồng ý lấy anh rồi!”
Mọi người vây xung quanh xem vỗ tay cười vang, “Chúc mừng!”
Nhan Hiểu Thần ôm cổ Thẩm Hầu, thì thầm bên tai hắn: “Chú khỉ ngốc, em yêu anh!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui