Nửa Vòng Tròn

“ Cô đi sang bên phải đi”. Chử Vân Hành nói: “ Tôi kiểm soát nửa bên trái cơ thể không được tốt, sợ chân trái sẽ dẫm vào cô”.

Triều Lộ đang đi phía sau cách xa nửa bước do chưa quen sóng vai cùng anh. Chợt nghe anh quay lại nói vậy, phản ứng có chút xấu hổ, vội vàng làm theo, đi sang phía bên phải.

“ Cô thích chơi cái gì trước?”. Chử Vân Hành nhìn xung quanh nói: “ Tôi nghĩ chơi trò kia được đấy”.

Triều Lộ nhìn theo tầm mắt anh, ở đó là một tòa tháp cao được cấu tạo bởi các khung song song. Tòa tháp ấy nâng lên hạ xuống với tốc độ rất nhanh. Người ngồi trong rơi từ trên cao xuống như bị mất trọng lực. Lặp đi lặp lại như vậy khiến du khách liên tục la hét ầm ĩ.

“ Trước đây cô đã chơi trò này chưa?”. Anh hỏi.

“ Chưa. Ngày xưa tôi được ba dẫn đi một lần nhưng hồi đó không có những trò chơi mới lạ như thế này”.

“ Vậy thử xem sao”. Giọng nói anh tràn ngập sự cổ vũ: “ Nếu như cô không thấy sợ”.

“ Còn anh?”.

“ Tôi xếp hàng cùng cô, sau đó sẽ ngồi ở dưới chờ”. Hôm nay là ngày nghỉ nên các trò chơi hấp dẫn đều rất đông người xếp hàng. “ Trời nóng quá, lát nữa cô có cần ai đó mua cho cái gì để uống không?”.

“ Đúng đấy, để tôi đi mua”. Cô suy nghĩ nhưng không cự tuyệt lời đề nghị của anh: “ Anh qua bên ghế kia ngồi chờ tôi là được rồi. Nhìn hàng dài thế này phải mất ít nhất nửa tiếng nữa mới được lên”.

“ Tôi vừa ngồi rồi. Hơn nữa lúc đón xe, dọc đường đi tôi cũng đã nghỉ ngơi”. Anh điềm đạm nói, cố tỏ ra không có ý cho cô cự tuyệt. “ Tôi đồng ý, nếu mệt, anh cứ tự nhiên qua bên kia ngồi nhé”.

Cuối cùng thì Triều Lộ vẫn làm theo ý anh. Hai người đi đến cuối hàng.

Có một số người quay lại nhìn họ.

Triều Lộ biết lý do vì sao nhưng cô không có cách nào bắt họ đừng nhìn. Chử Vân Hành từng nói đến “ can đảm”, ngoài những hạn chế bị áp đặt bởi cơ thể, nhiều hơn nữa còn là thái độ của mọi người xung quanh ở khu vui chơi giải trí khi nhìn vào cơ thể khuyết tật của anh.

“ Chơi xong cái này chúng ta qua bên kia chơi được không? Trước kia tôi chơi tàu lượn thấy không khác với trò này mấy, chẳng qua là trò này trông có vẻ hiện đại hơn”. Chử Vân Hành hơi giơ hai tay lên chỉ cái nạng về phía một trò chơi khác cách đó không xa.

Lần này, Triều Lộ không dàn xếp nữa: “ Chúng ta nói trước đã nhé. Tôi lên đây chơi còn anh sau khi xếp hàng xong phải ra ghế nghỉ ngơi, không được theo tôi nữa”. Bên này người xếp hàng thành một dãy dài, đừng nói đến Chử Vân Hành mà ngay cả người bình thường cũng cảm thấy mệt mỏi.

Anh nhẹ nhàng nhún vai tỏ ý không sao: “ Để xem thế nào đã”.

Triều Lộ chất vấn: “ Tôi thấy lần trước trong buổi đi bộ từ thiện anh có dùng chiếc nạng bốn chân, sao hôm nay lại không cầm đi? Dùng cái nạng ấy có phải tiết kiệm nhiều sức lực không?”.

Anh cố ý khoa trương ho khan một cái: “ Thế nhưng thưa tiểu thư, cô không cảm thấy cái nạng ấy trông rất khó coi à?”.


Lời anh nói làm cô nghẹn họng.

Phỏng đoán trước đó không sai biệt lắm, hơn nửa tiếng sau thì đến phiên bọn họ.

Triều Lộ tận mắt nhìn thấy một nhóm khách đi xuống, họ bị dọa đến nỗi thất tung bát đảo, có người khóc rưng rưng, còn có người tưởng chừng sắp bị nôn. Sắc mặt cô theo đó mà trắng bệch.

“ Cô thấy sợ à?”. Chử Vân Hành đang định ra khỏi hàng, có lẽ nhìn thấy sự khác thường của cô liền dừng lại hỏi.

Triều Lộ theo bản năng níu chặt cánh tay anh, nuốt nước bọt, nói: “ Này, trò chơi tôi chơi trước đây khác hoàn toàn thế này. Hình như thật sự rất khủng khiếp”.

“ Rốt cuộc có lên hay không đấy?”. Phía sau đã có khách giục.

Chử Vân Hành nói: “ Trò tôi chơi trước kia cũng không giống. Thôi, tôi cũng đi lên chơi thử xem sao”.

Triều Lộ từ chỗ hoảng sợ nay đã tỉnh táo trở lại, cô buông tay anh ra lắc đầu liên tục: “ Không không không, như vậy không được”.

“ Sao lại không được?”. Chử Vân Hành chớp chớp mắt hỏi nữ nhân viên đứng đó: “ Người tàn tật có được lên không?”.

“ Cái này… Chúng tôi chỉ quy định nhưng người bị bệnh tim, cao huyết áp và các bệnh tim mạch khác không được lên”. Người nói chuyện là một cô gái rất trẻ tuổi, nhìn qua trông khá hiền lành, ánh mắt chằm chằm nhìn Chử Vân Hành, đôi gò má ửng hồng: “ Người như anh…không có quy định”.

Triều Lộ thấy thế liền nghĩ, cô gái này nhất định bị mê mẩn bởi vẻ đẹp trai tuấn tú của anh rồi.

“ Quá tốt, tôi không bị bệnh tim, cũng không bị cao huyết áp”. Chử Vân Hành cười, quay lại nói với Triều Lộ. “ Thôi nào, tôi muốn đi lên, cô mà bỏ đi, tôi không có thêm một tay để kéo cô lại đâu”.

Triều Lộ đành ngoan ngoãn làm theo.

Lúc đi xuống, sắc mặt hai người đều trắng bệch. Triều Lộ còn gần như lảo đảo nói gì đến Chử Vân Hành. Anh loạng choạng bước đi, suýt nữa thì té ngã, may mà có Triều Lộ đỡ được, dắt anh lại chiếc ghế gần đó, chậm rãi dìu anh ngồi xuống.

“ Hầy, tôi cứ tưởng anh gan lớn không biết sợ”. Cô thả lỏng cơ thể, không quên trêu anh một câu.

“ Người bị rơi vào trạng thái không trọng lượng, mấy ai là không sợ”. Anh đáp lời, khí thế vẫn hết sức hùng hồn: “ Cô thấy cơ thể mình thế nào? Cảm giác có ổn không? ”.

“ Rất tốt”. Cô nói: “ Đúng rồi, trò chơi này tên gì vậy?”.

“ Nếu đầu óc không bị choáng váng thì tôi nhớ trò này tên là: Thiên địa song hùng”.


“ Ồ, cái tên này cũng không tệ nhỉ? Bây giờ anh định theo tôi xếp hàng chơi trò tiếp theo à?”. Anh cười giảo hoạt: “ Kế hoạch có chút thay đổi nhỏ. Có lẽ tôi muốn điên cuồng hơn thế nữa”.

Trong nháy mắt, Triểu Lộ đã hiểu ý tứ của anh: “ Anh lại muốn đi lên à?”.

“ Tôi hiếm khi được đến đây chơi, không biết lần sau sẽ là bao giờ, tôi lại đang có một chiếc vé rất giá trị trong tay”.

Triều Lộ chằm chằm nhìn anh nửa phút, bỗng chốc cô từ trên ghế đứng lên.

“ Này, cô đi đâu đấy?”. Anh quýnh quáng hỏi với theo. “ Anh không thấy là tôi đang giận à?”.

Triều Lộ quay lại nói: “ Tôi nghĩ là tôi không thể chờ anh chạy đi mua nước về uống”. Cô chỉ vào quầy đồ uống ở bên trái. “ Chúng ta phải mất rất nhiều thời gian để xếp hàng. Có lẽ tôi nên đi mua hai chai nước trước đã”.

“ Tôi có thể đi”.

“ Nếu anh không muốn tôi giận thì nên quay lại và ngồi xuống đó cho tôi”. Giọng nói của Triều Lộ khá hung hăng, không có chỗ cho anh đàm phán.

Chử Vân Hành biết điều lập tức ngồi bất động.

Ở quầy đồ uống, mới đầu Triều Lộ định mua hai chai nước suối, nghĩ tới Chử Vân Hành mở nắp chai không tiện nên cô chuyển sang mua hộp đồ uống bằng giấy Tetra Pak.

Cô đưa hộp đồ uống bằng giấy cho Chử Vân Hành, anh tháo ống hút cắm vào miệng hộp, uống một ngụm.

“ Tôi không biết anh uống gì nên mua đại”.

Anh liếc nhìn chai nước trên tay cô: “ Không, cô rất chu đáo”.

Triều Lộ khẳng định anh đã nhận ra mối quan tâm của cô, bèn hỏi: “ Hay là anh thích uống nước suối?”.

“ Tôi không kén chọn đâu. Tất nhiên là hộp giấy sẽ tiện hơn cho tôi”.

“ Tôi cũng nghĩ như vậy”. Triều Lộ suy nghĩ rồi nói: “ Thế nhưng nắp chai không làm khó anh được. Tôi đã thấy anh đối phó với nó như thế nào rồi. Chẳng qua tôi cảm thấy chúng ta nên giữ gìn sức lực. Tôi nghĩ trò chơi tiếp theo không thể dễ dàng hơn trò chơi trước”.

Chử Vân Hành cười đáp: “ Cô nói không sai”.

Triều Lộ cũng cảm thấy thoải mái hơn: “ Ngoài ra, chai nước này tôi sẽ cầm giúp anh. Khi nào muốn uống, tôi sẽ đưa cho”.


“ Cảm ơn cô”. Anh nói: “ Cứ tưởng trang bị gọn nhẹ là đi. Lần sau xem ra tôi phải mang theo cái ba lô rồi”.

Lần sau?

Triều Lộ choáng váng mất vài giây, đến khi bình tĩnh thấy vẻ mặt Chử Vân Hành vẫn nhẹ như mây, cô mới thấy mình đã suy nghĩ hơi nhiều. Cô uống mấy ngụm nước xong đỡ anh dậy, nói: “ Tôi nghỉ ngơi ổn rồi, còn anh?”.

Lần này bọn họ không được may mắn, trong lúc xếp hàng, Chử Vân Hành bị nhân viên làm nhiệm vụ giữ lại.

“ Người tàn tật không được vào chơi”. Anh ta nói xong liền dặn dò du khách ở phía sau tiến lên.

Triều Lộ không có thời gian nhìn sắc mặt của nhân viên làm nhiệm vụ, cô chỉ hơi lo lắng nhìn Chử Vân Hành. Được chơi trò này hay không cô không quan tâm. Thế nhưng lời nói này khiến cô khó chịu, cũng không biết Chử Vân Hành sẽ phản ứng ra sao.

Chiếc tàu lượn đã đầy người ngồi, Chử Vân Hành và Triều Lộ không làm trở ngại những du khách từ phía sau tiến lên. Cho đến khi chiếc tàu lượn khởi động, Chử Vân Hành mới bắt đầu lên tiếng: “ Tiên sinh, theo tôi được biết thì không có quy định nào cấm người tàn tật không được chơi”.

Nhân viên làm nhiệm vụ hắng giọng nói: “ Tuy nhiên vẫn có ngoại lệ. Chúng tôi cũng chỉ xuất phát từ sự lo lắng an toàn cho quý vị”.

“ Tôi rất cảm ơn về sự lo lắng đó”. Anh không tỏ ra độc đoán nói tiếp: “ Nhưng tôi khẳng định mình không bị bệnh tim, cao huyết áp hay các bệnh tim mạch khác”. Anh hiển nhiên học tập một cách linh hoạt những điều mà nữ nhân viên trước đó đã nói. “ Tôi chỉ đi lại hơi khó khăn, tôi hoàn toàn tin tưởng vào sự an toàn của các thiết bị bảo hiểm này. Các anh cũng đâu muốn ai đó nhảy múa trên tàu lượn đúng không?”.

“ Cái này thì…”

“ Rất xin lỗi nếu như tôi có nói gì mạo phạm đến anh”. Đột nhiên anh đến bên Triều Lộ, thì thầm vào tai cô. Rồi không đợi Triều Lộ kịp phản ứng, anh quay lại nói với nhân viên kia: “ Tôi thật sự rất muốn được cùng bạn gái đi tàu lượn một lần”.

Triều Lộ như hóa đá, đứng ngẩn ngơ.

“ Thôi, cho người ta lên đi”.

“ Hầy, cư xử không nên cứng nhắc như vậy”.

“ Người khuyết tật hiếm hoi lắm mới có dịp đi chơi với bạn gái, đừng có làm hỏng tình cảm của người ta nữa”.

Du khách phía sau nhịn không được, đều lên tiếng ủng hộ.

Chiếc tàu lượn đúng lúc vừa ngừng lại.

“ Được rồi, được rồi, hai người lên đi”. Tay nhân viên kia đã hoàn toàn bị thuyết phục.

Triều Lộ vẫn đứng bất động một chỗ. Chử Vân Hành bấy giờ mới thấy ngượng ngùng, hoàn toàn mất hết vẻ đĩnh đạc và khí phách như vừa nãy. Anh kéo cô, khẽ giọng nhắc: “ Đi thôi, tôi không muốn như vậy mà mất hứng. Cô bỏ qua những gì tôi vừa nói nhé”.

Triều Lộ ngồi lên tàu lượn, nói với Chử Vân Hành: “ Đầu tiên là tranh luận, sau đó là hành động. Anh thật là giảo hoạt”.

Chử Vân Hành chưa kịp tiếp lời thì chiếc tàu lượn đã vọt đến cửa mạo hiểm thứ nhất. Anh quên mất định nói với cô điều gì còn cô hiển nhiên cũng không rảnh rỗi để nghe, hai người đồng loạt kêu to: A…a.


Không biết có phải đã thích ứng với kiểu vui chơi mạo hiểm này không, măc dù Triều Lộ và Vân Hành ngồi trên tàu lượn bị lắc lộn xộn một trận nhưng lúc xuống dưới mặt đất không bị phản ứng nhiều như khi chơi trò “ thiên địa song hùng”.

Chử Vân Hành xin lỗi Triều Lộ vì lúc nãy trước mặt nhân viên làm nhiệm vụ nói dối gọi cô là bạn gái. Thật ra Triều Lộ không hề tức giận, đó chỉ là lý do thuyết phục ngoài ý muốn của anh. Cô đã sớm không để bụng, chỉ nói với anh là cô đồng ý mỗi lần này thôi.

Chử Vân Hành sảng khoái nhận lời. Anh chỉ hỏi lại: “ Nếu lần sau còn bị ngăn lại thì phải nói thế nào đây?”.

Triều Lộ ngẫm nghĩ, đỏ mặt trả lời: “ Cùng lắm tôi sẽ giải thích với nhân viên đó là do…tôi sợ nên muốn bạn trai cùng đi”.

Chử Vân Hành cười không kiềm chế nổi, còn Triều Lộ vừa thẹn vừa giận, không nhịn được giơ tay lên đập anh một phát.

Bỗng nhiên anh dừng cười, đôi mắt mờ mịt như hai đầm nước sâu hiện lên làn sóng nhỏ.

Triều Lộ thấy không đúng ở đâu đó, cô mở mắt nhìn về phía xa xa, ở đó có một sạp nhỏ bán kẹo bông. Trên tay một vài du khách cầm chiếc kẹo, ngoại trừ màu trắng truyền thống, còn có màu hồng và màu lam nhạt, bông lên thành một túm lớn trông đặc biệt hấp dẫn.

Triều Lộ nhớ tới giấc mơ tối qua, trong giấc mơ, trên tay cô cũng cầm một chiếc kẹo bông thật lớn.

Cô lắc đầu, cảm giác mình không nên nghĩ lung tung. Vừa lúc có một chiếc tô tô điện đưa đón du khách đi qua. Cô quay lại hỏi Chử Vân Hành: “ Ngồi xe ngắm cảnh chỗ khác nhé?”.

“ Được. Chúng ta nên chọn một chiếc để ngồi”. Nói xong, anh chỉ vào sạp kẹo đường: “ Tôi thấy cô nhìn chằm chằm vào kia, chúng ta lại đó mua nào”.

“ Để tôi mua cho”. Cô ngăn anh lại. Sạp hàng đó không xa nơi này lắm nhưng không tính là gần trong gang tấc, đến nơi cũng phải mất trăm mét. Cô không muốn anh tiêu hao quá nhiều thể lực.

“ Không được, Triều Lộ”. Anh kiên quyết: “ Tôi không thể làm được nhiều chuyện nhưng vẫn có thể đi vài bước mua kẹo đường cho cô”.

“ Anh biết không?”. Triều Lộ nhìn xuyên qua chiếc đu quay trong suốt cao chọc trời, cảnh vật dưới mặt đất càng lúc càng nhỏ hơn, nhẹ nhàng nói: “ Chuyện bây giờ và giấc mơ của tôi ngày hôm qua giống nhau như đúc”.

“ Giấc mơ?”. Anh hứng thú nhìn cô.

“ Vâng. Lẽ ra tôi không phải là kiểu người vì hưng phấn trước khi đi chơi mà nằm mơ. Hồi tiểu học, trước khi đi du xuân tôi có gặp tình huống như vậy, sau thì không thấy nữa. Thế nhưng đêm qua, tự nhiên tôi lại nằm mơ được đi công viên, được ngồi trên chiếc đu quay cao chọc trời”.

Anh cười như không cười hỏi cô: “ Đi một mình sao?”.

Cô chăm chú nghĩ lại: “ Tôi không thấy hình dáng của người khác nhưng trong ý thức thì bên cạnh tôi hẳn còn có một người nữa”.

“ Dựa vào cái gì mà cô biết?”

Cô đưa mắt chuyển hướng: “ Bởi vì tôi đã nói chuyện với người đó”.

“ Cô nói gì?”.

Cô cúi đầu, nhìn chiếc kẹo đường trong tay, thấp giọng nói: “ Tôi đã nói rằng tôi thấy rất vui”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận