Nửa Vòng Tròn

Tết âm lịch vừa qua, công ty của Triều Lộ và một số xí nghiệp ở Thượng Hải đã phối hợp tham gia tổ chức chương trình từ thiện có tên “ Nghe gió cuốn đi” nhằm gây quỹ quyên góp máy trợ thính cho trẻ em khiếm thính. Nếu quyên tiền thì không có gì lạ nên hoạt động lần này đặc biệt ở chỗ, các xí nghiệp không chỉ đơn giản yêu cầu đóng góp là xong. Trước đó, họ có vạch ra một lộ tuyến dài chừng 50km, công ty hoặc các trường học đăng ký tham gia họp thành đội. Sau đó các nhóm phải đi bộ hết quãng đường đó mới coi như hoàn thành cuộc thi " tàn khốc". Xí nghiệp đương nhiên đã có quy định từ trước về con số quyên góp nhưng cũng thừa nhận có bao nhiêu người đi tới được đích cuối thì sẽ quyên tặng bấy nhiêu số tiền ngoài hạn mức. Ngoài ra, mỗi cá nhân tham gia có thể thông qua các hình thức như bưu điện, weibo… để “cá cược” với những người xung quanh, nếu đội viên tham gia đi bộ khiêu chiến thành công, thì những người mà người tham gia đã hẹn phải quyên góp đúng số tiền đã thỏa thuận trước đó. Như vậy sẽ tăng thêm phần thú vị và có cảm giác hòa nhập, khiến cho hoạt động công ích này khác hẳn với mấy cái “bi kịch” hở một chút là rơi nước mắt khác.

Là một công ty đa quốc gia khá nổi tiếng, hàng năm, công ty của Triều Lộ thường tham gia một số sự kiện cộng đồng do Chính phủ hoặc phi Chính phủ tổ chức. Thứ nhất, thể hiện công ty có ý thức trách nhiệm đối với xã hội. Thứ hai, danh tiếng của công ty nhờ đó cũng được cải thiện hơn. Thêm nữa, các hoạt động này thường đòi hỏi huy động toàn bộ mọi người trong công ty tham gia, sự gắn kết nội bộ của doanh nghiệp sẽ vì thế được củng cố. Ngay từ khi bắt đầu sự kiện, hạn chót vào cuối tháng ba, công ty đã nhận được hơn sáu mươi email đăng ký của các cá nhân. Mặc dù cô không trốn ghi danh nhưng là một trong những nhân viên hậu cần nên đến lúc đó cô vẫn phải có mặt.

Thứ bảy tuần thứ hai của tháng tư, hương vị mùa xuân nồng nàn, ánh mặt trời chói chang mạnh mẽ, những đám mây nhẹ nhàng trắng muốt giống như dải lụa bị ném lên không trung. Thời tiết đẹp như vậy, tổ chức các hoạt động từ thiện hoặc tham gia các chương trình công ích ngoài trời quả rất thích hợp.

Tổng giám đốc kinh doanh Phương Uẩn Châu cũng có mặt tại hiện trường. Trước khi bắt đầu, người đại diện kinh doanh đã thực hiện một bài phát biểu ngắn, cổ vũ động viên tinh thần toàn bộ công nhân viên. Đến khi cuộc thi chính thức diễn ra, Triều Lộ và các nhân viên hậu cần lên một chiếc xe chở bánh mì đi tới các địa điểm đã được đánh dấu để vận chuyển thực phẩm và đồ uống. Trên 50km đó đã có 5 điểm được thiết lập, ở mỗi điểm sẽ cử xuống hai hoặc ba người. Phương Uẩn Châu và Triều Lộ nằm trong 25 km đầu tiên. Người tham gia đi bộ ai cũng mệt mỏi nên rất cần cổ vũ. Chính vì vậy mà Phương Uẩn Châu mới nói phải chờ mọi người ở đây. Còn các nhân viên khác sẽ tiếp tục di chuyển về phía trước tại địa điểm thứ hai của hành trình. Họ sẽ lái xe đến điểm cuối và chào đón người chiến thắng chung cuộc.

Triều Lộ và Phương Uẩn Châu xuống xe bố trí mọi việc, kéo bạt, xếp bàn, bày đồ uống và thức ăn lên.

“ Sau khi về nước tôi chưa được đi đâu. Em theo tôi đi quanh đây coi như dạo chơi ngoại thành được không?” Phương Uẩn Châu hỏi.

Triều Lộ suy nghĩ, đây không phải yêu cầu gì quá đáng. Vả lại, các thành viên tham gia dù đi nhanh đến mấy cũng còn lâu mới tới nơi. Cô và Phương Uẩn Châu ngồi không ở đây chẳng có gì là thú vị. Vì thế cô đã đồng ý.

Gương mặt Phương Uẩn Châu tựa như đứa trẻ đang phấn khích, nhất thời quên mất cả hình tượng, cứ thế cầm tay kéo cô đi: “ Đi thôi”.

Triều Lộ không hất thẳng tay anh ra, cô chỉ nói khẽ: “ Phương tổng, qua bên kia xem sao”.

Uẩn Châu ngượng ngùng buông tay, theo cô lại ruộng hoa cải dầu phía trước.

Hai người yên lặng suốt đoạn đường ra ruộng. Cuối cùng, Phương Uẩn Châu không nhịn được lên tiếng hỏi: “ Triều Lộ, hôm nay chúng ta có thể đừng bàn chuyện công việc mà nói chuyện khác được không?”

Triều Lộ ngẩn người, đáy mắt thoáng do dự, cô vừa cười vừa nói: “ Có gì đâu phải xin phép”. Cô dừng chân tiếp lời: “ Chỉ là nói chuyện thôi mà”.

Uẩn Châu nhìn sâu vào mắt Triều Lộ, dường như anh chưa từ bỏ ý định khai thác tình cảm che đậy đang giấu kỹ trong lòng cô. Cô nhìn thẳng không hề né tránh nghe anh nói: “ Nhìn em có vẻ ổn hơn tôi nghĩ”.

“ Vậy sao?”. Giọng nói của Triều Lộ không giễu cợt nhưng rõ ràng: “ Uẩn Châu, cho dù anh có tin hay không nhưng từ trước đến nay tôi chưa từng oán trách anh. Mười bảy mười tám tuổi chúng ta có thể làm được gì? Thậm chí đến kinh tế chúng ta cũng không thể độc lập. Cho dù việc chúng ta yêu nhau không gây ra chuyện đi nữa thì gia đình anh vẫn muốn di cư, anh chỉ là một đứa trẻ đâu có khả năng phản kháng? Một mình ở lại Trung Quốc ư? Anh có nghĩ rằng nếu chúng ta không chia tay thì cuối cùng sẽ không có gì xảy ra? Sở dĩ…” Giọng cô trở nên bình tĩnh: “ Anh không nên tự trách mình, bởi căn bản việc tôi oán trách anh chưa hề tồn tại”.

Uẩn Châu không thể kìm lòng đặt hai tay lên vai cô, Triều Lộ không chống cự, yên lặng nhìn anh.

“ Hãy nói cho tôi biết, thật ra vì nguyên nhân chia tay mà em đã chịu rất nhiều thương tổn phải không? Em đã rất kiên cường, rất dũng cảm đúng không?”.


Ánh mắt Triều Lộ nhìn ra phía xa xa, từng dải hoa cải dầu vàng đến chói mắt, lắc lư theo gió nhẹ nhưng không đổ xuống. Cô gật đầu: “ Tôi đã quên lúc đó mình nghĩ gì rồi. Nhưng giờ đây, không phải tôi rất yên ổn đứng trước mặt anh sao?”.

Cô đã quên ư? Tâm trạng khi ấy có lẽ đã phai nhạt, khó dùng từ nào đó để miêu tả nhưng có một hình ảnh mỗi khi cô nhắm mắt nó sẽ lại hiện lên.

……

“ Đổng Triều Lộ, em có biết sang năm sẽ thi tốt nghiệp phổ thông không? Em không nên dựa vào việc học không tệ lắm mà lơ là. Hơn nữa, việc này có thể sẽ làm ảnh hưởng đến các bạn khác”.

“ Thưa thầy, thành tích học tập của em giảm sút ảnh hưởng đến kết quả của người khác là sao? “. Cô ngẩng cao đầu trả lời.

Nhiều năm sau, cô vẫn mơ đến hình ảnh mình ngẩng cao đầu, nhìn lên chiếc quạt trần đang xoay tròn như chiếc máy hát thần bí đầy màu sắc phát âm thanh nghe ù ù, mà gương mặt của thầy giáo lúc này trông thật khó coi.

…..

“ Đổng Triều Lộ, lời thầy nói có thể không hay nhưng em phải biết. Với một đứa nhỏ có gia cảnh không tốt muốn nổi trội hơn người thì phải nỗ lực rất nhiều. Ngoài ra, là người con gái có lòng tự trọng thì em đừng bao giờ nghĩ đến chuyện đi lối tắt”.

“ Thưa thầy, thầy thật sự tin rằng cứ nỗ lực là có thể được sao? Thêm nữa, thầy nói đi lối tắt nghĩa là thế nào? Em rất muốn xem”. Triều Lộ cười lạnh.

…..

“ Em Đổng Triều Lộ, thời thanh xuân nam sinh nữ sinh có tình cảm với nhau là chuyện bình thường nhưng sau này trưởng thành, thứ tình cảm vườn trường lưu luyến ấy lại rất ít có kết quả. Sở dĩ…”.

“ Thầy hiệu trưởng, như thầy nói thì là vì cái gì ạ?”

“ Bởi vì…”.

“ Ví dụ như hoàn cảnh gia đình hai bên quá khác biệt, đúng không ạ?”.

Hồi đó, gia đình họ Phương đã tặng nhà trường mô hình xây dựng giảng dạy mới được đặt trong phòng hiệu trưởng.

Miệng cô mặc dù chống đối thực tế khắc nghiệt của người lớn nhưng tâm trí đã chuẩn bị tốt cho việc chia tay – Hãy quên đi, cuộc đời cô tràn đầy sự thất vọng, sớm tập mãi mà thành quen.


Nhưng từ đầu tới cuối, cô và Phương Uẩn Châu không hề chính thức nói lời ly biệt. Cho đến một ngày, Phương Uẩn Châu nói với cô, gia đình anh quyết định di cư sang Singapore.

Hai từ “ di cư” quá xa vời đối với cô, đó là điều mà trước đây cô không ngờ tới. Hóa ra, anh và cô cuối cùng lại có kết thúc như vậy.

Anh nói anh sẽ viết thư cho cô.

Sau này, quả thực cô đã nhận được thư của anh.

Đó là ngày đầu tiên cô xa nhà để đi học đại học.

Nhận được bức thư gửi qua đường hàng không, cô đã ngồi trước thềm rất lâu, khi đứng lên, trong tay cô chỉ còn là những mảnh giấy vụn.

“ Uẩn Châu”. Cô nhẹ nhàng gỡ tay anh khỏi vai. Sau khi gặp lại, đây là lần đầu tiên cô gọi tên anh. “ Thật ra chúng ta nói chuyện cởi mở với nhau thế này cũng tốt. Về công việc, chúng ta có thể hợp tác thuận lợi. Về tư, chúng ta vẫn sẽ là những người bạn tốt, dù đã có chuyện gì xảy ra thì chúng ta vẫn mãi là bạn học. Tôi không muốn trong lòng anh còn bất kỳ điều gì vướng mắc. Như vậy, đối với anh hay đối với tôi sẽ đều không có lợi”.

Phương Uẩn Châu trầm ngâm: “ Em nói đúng, tôi sẽ nhìn về tương lai”.

Thời gian trôi qua, lác đác đã có vài người đi được nửa chặng đường. 25km đi bộ khiến cho những người to khỏe nhất cũng cảm thấy mệt mỏi. Trong không khí có mùi mồ hôi.

Triều Lộ gặp nhân viên phòng tài vụ Emma gót chân bị giày cọ xát, nét mặt đau đớn trắng bệch, cô vừa hỏi thuốc vừa khuyên bảo Emma: “ Đi được nửa quãng đường quả không dễ, nếu thật sự không chịu nổi, em nên theo xe quay về”.

Xuất phát từ lý do an toàn, ven đường đều có xe buýt của nhà tổ chức nhằm đưa đón người tham gia có thể lực yếu. Nhân viên hậu cần nghiễm nhiên tham gia luôn vào lực lượng cổ vũ nhiệt tình. Tuy nhiên, khuyến khích người chơi cũng là công việc hết sức cần thiết.

“ Chấn thương nhỏ ấy mà, em có thể tiếp tục”. Hai bên gót chân Emma đều dán băng cứu thương, cô toét miệng cười: “ Chỉ cần chị cho em thêm hai miếng băng, dán dày vào một chút để đề phòng là được”.

Triều Lộ không khuyên bảo nữa, đưa thêm mấy miếng dán cho Emma. Emma dán một lớp khá dày lên gót chân rồi mới đi tất. “ Đã giải quyết xong”. Nói xong cô cầm lấy bình nước uống một ngụm lớn, vẻ mặt thoải mái, bắt đầu xuất phát.

“ Emma”. Triều Lộ giơ máy ảnh đã chuẩn bị từ trước, hướng về phía cô ấy lúc này chưa đi xa hô một tiếng.

Emma vừa quay đầu lại, cô nhanh tay nhấn nút.


Đây thực sự là một gương mặt khỏe khoắn, trẻ trung. Triều Lộ không khỏi thốt lên: Loại sức sống này được toát ra từ sâu nội tâm bên trong. Vậy mà cô cũng trẻ tuổi như thế nhưng dường như chưa từng có được trạng thái chân chính ấy bao giờ.

Cô chăm chú nhìn tấm hình kia một lúc lâu, cho đến khi bắt gặp ánh mắt Phương Uẩn Châu nhìn mình dò xét tựa như giấu diếm điều gì. Cô đưa chiếc máy ảnh cho anh: “ Tôi nghĩ tấm ảnh này chụp cũng không tệ lắm, anh thấy thế nào?”. Ảnh chụp nhằm mục đích tuyên truyền quảng bá hình ảnh của công ty.

“ Triều Lộ, em đừng có ngưỡng mộ như thế”. Phương Uẩn Châu hiển nhiên nhìn tấm ảnh không mấy hứng thú. Anh chỉ liếc nhìn rồi trả máy ảnh lại cho cô: “ Em hãy nhớ kỹ, tôi đã từng nói, vui vẻ không phải việc khó khăn”.

Phải vậy không? Đôi mắt hồn nhiên mở to kia nhìn người đàn ông cao lớn một ngày xa xăm trước đây hình như đã từng nói với cô một câu như thế.

Lúc đầu, trong thâm tâm Triều Lộ không cảm nhận được bất cứ điều gì. Sau khi suy nghĩ, ánh mắt cô mới dần dần ánh lên, cô vội vàng giơ máy ảnh. Phương Uẩn Châu đứng bên liền tránh ra, giả bộ nhìn xung quanh tìm kiếm nhân vật hay hình ảnh có thể thu hút ống kính.

Bỗng dưng, cô buông máy ảnh xuống. Ánh mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên tột độ.

Nếu không phải hình dáng người kia quá đặc biệt, rất khó làm cho người khác nhận sai thì quả thực cô không thể tin vào mắt mình. “ Người kia” – chính là chàng trai thiếu chút nữa trở thành đối tượng hẹn hò của cô, là người đánh đàn bằng một tay trong tiệm cà phê “ Mèo và dương cầm”. Là chàng trai phải phụ thuộc vào chiếc nạng mới có thể bước đi. Không hiểu sao anh lại xuất hiện trong trường hợp này.

Có lẽ vì biết phải đi một quãng đường thật dài nên hôm nay anh đã thay đổi sang chiếc nạng có giá đỡ bốn chân. Dù vậy, bước đi của anh vẫn vô cùng vất vả. Đúng là, với người tay chân lành lặn để đi hết được quãng đường 25km gần như phải có nghị lực và tiêu hao không ít sức khỏe. Huống hồ với một người tàn tật, nửa người không được linh hoạt như anh.

Triều Lộ vô thức nhìn anh đang đi bộ lại gần. Cô không tính toán giơ ngay chiếc máy ảnh hướng về phía anh nhấn nút. Cũng không biết là vô tình hay cố ý, Triều Lộ còn chần chừ không buông máy mà tiếp tục nhìn anh qua ống kính.

Chân trái của anh dường như không thể nhấc nổi, bàn chân yếu ớt vẽ một đường tròn trên mặt đất, gắng gượng lấy sức kéo phần eo về phía trước. Tay trái cũng không được như người bình thường mà lắc lư theo quy luật. Phần hông tư thế khá vụng về gần như không di chuyển. Đùi phải mặc dù khỏe mạnh nhưng do đi đã lâu nên cử động có phần nặng nề để theo kịp mỗi bước chân kia.

Triều Lộ điều chỉnh lại tiêu cự chiếc máy chụp hình. Trong ảnh, hình dáng anh nắm chặt chiếc gậy trong tay được phóng to, mơ hồ thấy rõ gân xanh nổi lên, anh gắng sức đi từng bước về phía trước, cánh tay khẽ run run.

Nói thật, Triều Lộ lo lắng anh sẽ ngã quỵ.

Rõ ràng không chỉ mình cô quan tâm đến vấn đề này. Một nhân viên có ý tốt bước tới hỏi anh có cần đi xe buýt quay về không. Anh dừng lại, cười nói trong tiếng thở gấp: “ Tôi vẫn có thể đi tiếp, tạm thời sẽ không cần”. Nói xong anh thoáng thẳng lưng rồi tiếp tục di chuyển.

Câu trả lời của anh không mang ý kiên quyết nhưng Triều Lộ bỗng nhiên tin rằng mặc dù phải kéo lê chân đi như vậy anh cũng sẽ kiên trì đi hết toàn bộ hành trình.

Triều Lộ buông máy ảnh, không che đậy nhìn anh: Vẫn là chiếc nạng ấy, thắt lưng vung vẩy cùng bước đi vẽ nửa vòng tròn. Mặc dù, anh di chuyển vất vả nhưng với vẻ ngoài hết sức điềm tĩnh anh đã khiến mọi thứ trông không có vẻ gì là thảm hại.

“ Thầy Chử, thầy mau lại đây ngồi”. “ Thầy Chử nghỉ ngơi một chút đi, thầy quả là lợi hại”.

Hai cô gái trẻ đi tới chào đón, hướng về phía chàng trai chống nạng ca ngợi.

Triều Lộ lúc này mới phát hiện, điểm dừng chân của công ty và trường đại học kia gần nhau, hai cô gái này có lẽ là sinh viên của trường.


Triều Lộ tránh đường anh, quay lại ngồi xuống gian hàng của công ty mình. Cô thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn sang. Ngay lập tức hành động khác thường của cô bị Phương Uẩn Châu bắt gặp: “ Người kia đi được 25km rồi thảo nào khiến em tò mò như vậy”.

Triều Lộ không phủ nhận, trái lại cô còn tiếp lời anh: “ Việc này không có gì hay lắm. Chẳng qua tôi thấy tò mò thì đúng hơn. Với anh ấy mà nói, đi một quãng đường dài như vậy chắc rất mệt mỏi. Nhưng nhìn dáng vẻ anh ấy có lẽ trông giống như người đang đi hưởng thụ nhiều hơn”

“ Em xem, tôi đã nói rồi, vui vẻ không phải điều gì khó khăn. Em dù thế nào đi nữa thì so với anh ta cũng hạnh phúc hơn nhiều”.

Triều Lộ luôn cảm thấy Uẩn Châu hay nói những điều khiến cô không được thoải mái và anh cũng không nên nói ra những khuyết điểm của cô. Cuối cùng, cô im lặng không nói nữa.

Ở đằng kia, thầy giáo Chử đang ngồi xuống, anh đặt chiếc nạng bên cạnh bàn xếp. Tay phải xòe ra vận động cho thoải mái.

Triều Lộ nghĩ thầm: Cầm nạng bằng một tay lâu như vậy, nếu không thả lỏng, sợ rằng cánh tay của anh sẽ bị co rút.

Một nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa đưa cho thầy giáo Chử chai nước khoáng. Chai nước đưa ra đến nửa chừng thì bị thu hồi, cô gái nét mặt hơi lúng túng, mở nắp chai rồi mới đưa lại cho anh.

“ Cảm ơn em”.

Anh nói cảm ơn rồi cầm chai nước lên uống liên tiếp mấy ngụm lớn. Sau đó, anh đặt cái chai ngay ngắn lên trên bàn, để giữa hai chân, dùng đùi kẹp lại, tay phải vặn mạnh mấy lần, cuối cùng chiếc nắp chai được đóng lại như lúc đầu. Anh lại lấy một hộp sữa tươi bằng giấy Tetra chưa mở trên bàn xuống, dùng cách vừa mở chai nước khoáng để mở nắp hộp ra.

“ Thầy đúng là có cách mà”. Hai nữ sinh mở to mắt há mồm nhìn anh.

Mở to mắt há mồm không chỉ có hai cô gái ấy, Triều Lộ cũng đang bị ngạc nhiên giống như vậy.

“ Vẫn là câu nói cũ, biện pháp nhiều hơn khó khăn”. Anh cười nhẹ không chút phô trương, sau đó vươn người vịn vào chiếc bàn lấy ra hai chiếc cốc giấy đổ đầy sữa tươi: “ Các em làm hậu cần chắc rất vất vả. Uống một chút đi để bổ sung năng lượng. Đúng rồi…”. Đột nhiên ánh mắt anh nhìn ngó ra xung quanh, Triều Lộ sợ anh nhìn thấy lập tức cô chột dạ cúi đầu. “ Sữa tươi mở ra không thể bảo tồn ở nhiệt độ thường. Hai người có muốn uống một chút không?”.

Anh đang hỏi ai?

“ Xin chào hàng xóm”.

Đó là một giọng nói rất tươi vui, ngữ khí giản dị dễ gần, mang đậm tính chất của người đàn ông chín chắn. Không ai nghi ngờ về chủ nhân của giọng nói này rất thích hợp với việc giảng dạy.

Hàng xóm? Lẽ nào không phải cô mới vừa bị ảo giác. Cuối cùng, đối tượng trong câu hỏi của anh thực sự là cô và Uẩn Châu?

“ Cảm ơn, tôi…” Cô ngẩng đầu, đối mặt với ánh mắt anh. Hốc mắt anh hơi trũng, để lộ ánh mắt sâu thẳm mà thông minh, cái nhìn của anh trong veo thẳng thắn, không hề có cảm giác lạnh lùng xa cách. Cô bỗng nhiên đem lời định nói nuốt vào trong bụng: “ Vậy chúng tôi không khách sáo”.

Anh nhanh tay rót hai cốc sữa tươi, hơi nghiêng người sang, hướng về phía Uẩn Châu và Triều Lộ, khóe miệng giơ lên, bàn tay đặt ở tư thế “ mời”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận