Rèm cửa sổ kéo lên không phân rõ ngày sáng hay đêm tối, dạo này không có lịch trình, cuộc sống tạm thời ung dung không cần xã giao, vùi trong chăn lướt máy tính bảng cũng cảm thấy đáng quý, chẳng qua nội dung trên màn hình không mấy xinh đẹp thôi.
Ngọc Ân Di hồi debut là một ngôi sao nhí, hai mươi lăm tuổi đã có tuổi nghề hai mươi năm, được công chúng xem trên màn hình từ bé đến lớn.
Độ quốc dân rất cao, ở lứa của bà nội xem ti vi đều phải khen một câu “Ân Di của chúng ta đẹp ghê”.
Năm ngoái lúc ký tiếp hợp đồng đã được chia cổ phần, ở trong công ty cũng được kính một tiếng thành viên ban quản trị Ngọc.
Trước có Giang Hồ Hải, sau có Ngọc Ân Di, đều là đại tiền bối đều là thành viên ban quản trị.
Độ phủ sóng của Biên Bá Hiền dù cao hơn bọn họ, độ hot vẫn kém một chút.
Thêm những công ty quản lý khác thấy đối thủ cạnh tranh gặp loại chuyện này, vàng thật bạc giả đều quăng lên, dẫn dắt dư luận trên mạng, tội danh idol ôm đùi cọ độ hot của Biên Bá Hiền coi như thành thật rồi.
“Lúc cp Giang Biên xuất hiện, tôi đã thấy anh trai này có tiềm chất ăn bám rồi.”
“Bụng dạ hồ ly, không làm việc đàng hoàng, chỉ biết khoét tim dụ dỗ người khác.”
“Đũy đực! Muốn trèo cao phát điên rồi đúng không! Tội chị Ân Di của chúng ta!!!”
“Vốn dĩ rất thích Licht, giờ á hả, ha ha.
Có đồng đội như vậy, mấy anh yêu còn lại thật đáng thương.”
Biên Bá Hiền an tĩnh đọc những bình luận đó, chướng tai thế nào đều có đủ.
Cậu đã liệu trước sẽ có tiếng tăm như vậy, nhưng cứ cảm thấy tình cảnh đang phát triển theo chiều hướng không thể kiểm soát.
Cốc cốc cốc ——
Không muốn để ý tiếng gõ cửa, không trả lời.
Cửa bị đẩy ra một khe nhỏ, Lý Thành Hi ló nửa cái đầu vào, “Anh Bá Hiền, em vào được không?”
“Chẳng phải đã vào rồi sao.”
“Hề hề…”
Lý Thành Hi cười ngượng hai tiếng, cầm lấy máy tính bảng trong tay cậu, trông thấy chủ đề ‘Biên Bá Hiền hãy rời nhóm’, “Anh đừng xem mấy cái này nữa.”
Biên Bá Hiền cười nhìn máy tính bảng bị ném sang một bên, chỉ là khóe miệng giương lên, đáy mắt lại đầy rẫy ưu sầu, “Anh không xem thì nó không tồn tại sao.”
“Xin lỗi anh Bá Hiền…”
Hai tay luống cuống vò li quần tới lui, Lý Thành Hi đứng cũng không được ngồi cũng không xong, sắp chết chìm giữa đầm sâu trong mắt cậu, “Em xin lỗi em xin lỗi…”
“Cũng may là anh…”
Biên Bá Hiền lẩm bẩm một câu, Lý Thành Hi không nghe rõ, “Anh nói gì?”
“Không có gì.”
Kéo y ngồi xuống, lau đi nước mắt bởi vì áy náy mà trào ra của thiếu niên, nhoẻn miệng nở nụ cười trấn an, “Thành Hi nè… em còn nhỏ… anh là anh lớn mà… Không sao đâu ~”
Biên Bá Hiền còn có điểm vui mừng vì thuở nhỏ sống trong hoàn cảnh gia đình thế kia.
Bố không quý mẹ không thương, tình thân hờ hững.
Bằng không đổi thành nhà bình thường, bố mẹ mà trông thấy được, sẽ buồn biết bao.
Vậy cũng hay, không ai lo cho cậu, cậu sẽ không áy náy.
Lý Thành Hi thì khác, bố mẹ của Thành Hi rất yêu thương cậu ấy.
Nếu thấy con trai bị mắng như thế, sẽ đau lòng chết mất.
Cho nên, may thay là mình.
“Em xin lỗi… em xin lỗi…”
Ngoại trừ xin lỗi ra cũng không nói được gì khác, nước mắt tuôn như đê vỡ.
“Đừng cảm thấy có lỗi,”
Biên Bá Hiền ôm lấy y, khẽ khàng vuốt tấm lưng khóc đến run của thiếu niên, ngữ điệu nhẹ tênh, “Không phải anh giúp em, là anh đang giúp chính mình.”
Lý Thành Hi tưởng rằng cậu đang trấn an mình nên mới nói vậy, dẫu sao tình hình hiện tại của Biên Bá Hiền, nói là giúp y thì quả thực quá gượng gạo.
“Này!!! Bộ DH không có bộ phận quan hệ công chúng sao?! Cậu dính vào làm cái đếch gì?!”
Kim Tại Vũ rống to, vì để tỏ rõ mình tức giận, giơ ống đựng bút trên bàn của Phác Xán Liệt lên thật cao, định dùng góc bốn mươi lăm độ mà đáp đất, dưới thế tấn công bằng ánh mắt của hắn lại lặng lẽ đặt trở về.
“Cảm giác lần này bộ phận giao tiếp của DH không để tâm…”
Phác Xán Liệt dụi tắt thuốc lá trong tay, dây thần kinh căng cả đêm qua, rốt cuộc cũng có thể nhàn nhã nhấp ngụm trà, “Tự tôi ra tay vẫn tương đối có hiệu quả, cậu xem dư luận bây giờ tốt hơn nhiều rồi.”
Sao hơi có vẻ hả hê nhỉ?
“Cậu tốn bao nhiêu tiền?”
“Cỡ số này?” Phác Xán Liệt lắc lắc ba ngón tay.
“Á nè nè nè… nè nè nè nè nè má ơi…”
Kim Tại Vũ thiếu điều hết hơi, đấm đấm ngực, “Tốn nhiều vậy cũng không cho cái giá group-buying ư…”.
||||| Truyện đề cử: Thần Y Ở Rể |||||
“Yên tâm, tôi dùng tài khoản riêng.”
Phác Xán Liệt liếc nhìn gạt tàn thuốc, Kim Tại Vũ cầm lấy đổ sạch tàn thuốc chất đầy bên trong, “Nguyên đêm hôm qua cậu không ngủ à.”
“Ừ.”
“Tại sao?”
“Bực.”
Đúng! Nên bực! Kim Tại Vũ căm phẫn nghĩ, thằng nhãi Biên Bá Hiền, bỏ nhà ra đi còn nhanh nhảu đu kẻ khác.
Phác Xán Liệt lại tiêu tiền quan hệ công chúng cho cậu ta, nấc thang đều xây đến bước này rồi, không phắn nhanh qua đây tạ ơn đi, nhãi con muốn gì đây…
“Người tôi không nỡ mắng, bọn họ lấy quyền gì mà dám?”
Phác Xán Liệt siết chặt nắm đấm, nhớ tới những bình luận rỗng não hôm qua đọc được liền sôi máu.
“…”
Kim Tại Vũ lại hít thở không thông, “W… what??”
“Chẳng phải cậu nói tôi cắm sừng sao?”
Phác Xán Liệt lại châm điếu thuốc, “Tôi thấy cậu nói đúng, bởi vậy tôi đang đền bù.”
Hôm qua hắn suy ngẫm suốt đêm, càng nghĩ càng loạn.
Chỉ nghĩ mỗi một vấn đề, buông được Biên Bá Hiền không, không buông được.
Không buông được, thế thì phải có cách xử lý chuyện không buông được.
Kim Tại Vũ vuốt lông thật nhanh, “Đó là trên cơ sở yêu đương, nếu như lấy điều này làm nền móng, hai cậu chưa ai nói chia tay, cậu ấy xoay đi lộ tin tình cảm với kẻ khác, ầm ĩ để mọi người đều biết còn bắt cậu chùi đít?”
“Đại ca à, đầu cậu sáng màu xanh chói lóa rồi, bộ quan hệ công chúng tính theo suất sao?!”
“Biểu cảm.”
Phác Xán Liệt cầm tạp chí truyền thông mới ra lò lên, phía trên là ảnh hôn môi của Biên Bá Hiền và Ngọc Ân Di.
“Gì?” Kim Tại Vũ nhận lấy xem, ban đêm chụp lén ở khoảng cách xa, ngay cả ngũ quan cũng mơ hồ, có thể nhìn ra biểu cảm gì cơ.
“Biểu cảm không đúng.
Giống như…”
Bị cưỡng hôn.
Lúc hôn Biên Bá Hiền không phải như vậy, ngoan lắm, hưởng thụ lắm.
Đâu như kiểu nàng dâu nhỏ bị sỉ nhục này.
Đây là kết luận Phác Xán Liệt đưa ra nhằm thuyết phục bản thân.
“Điên rồi…”
Kim Tại Vũ cho rằng hắn thức một đêm nên ngu người, mau về nhà ngủ đi.
“Đi hỏi DH bản lịch trình của Licht rồi gửi cho tôi.”
“Nhân tiện có cần hỏi… Biên Bá Hiền và Ngọc Ân Di liệu có đang yêu thật hay không?”
“Công ty không hỏi tới việc cá nhân của nghệ sĩ, thấy tin tức là nhanh chóng tìm hiểu tình hình, đã đăng thông báo trước tiên.
Cậu nghĩ mấy ông già đó còn biết nói gì khác à?”
Kim Tại Vũ luôn hoạt động lanh lẹ, Phác Xán Liệt còn chưa tới nhà đã nhận được, nhìn chằm chằm chỗ trống phía dưới ngày tháng, tà khí trong lồng ngực dâng trào, “Gì đây, dạo này rảnh rỗi nhỉ…”
Cắm ở ký túc xá không muốn nói chuyện rõ ràng với hắn, hay căn bản không định giải thích, đang bận yêu đương.
“Chẳng phải nói em bỏ sót đồ sao? Đồ gì?”
Biên Bá Hiền đọc tin nhắn của hắn rồi liệu có quay về hay không, trong lòng Phác Xán Liệt không mấy chắc chắn.
Thời điểm người nọ đứng giữa phòng khách hỏi mình, tâm trạng cũng chẳng tốt hơn là bao.
Giọng điệu của em ấy, y hệt tới lấy cái gọi là “đồ bị sót”.
“Wagyu.”
Biên Bá Hiền không nghĩ đến đáp án này, khựng lại, im lặng tiến về phía phòng ngủ.
Phác Xán Liệt vốn đang biếng nhác nằm ườn, chợt ngồi bật dậy.
Nói em ấy bỏ quên Wagyu, Biên Bá Hiền thông minh như thế, nghĩ cũng biết chỉ là viện cớ gọi cậu về.
Cũng không vì scandal tình cảm không hề báo trước của cậu mà nổi giận, ngược lại giúp cậu thu xếp hết thảy dân cư mạng.
Đã làm đến nhường này rồi, nay chẳng phải nên ngồi xuống trò chuyện đàng hoàng ư, còn không đếm xỉa hắn thế kia?
Phác Xán Liệt hiếm khi không nén được tức giận, đồng thời bắt đầu nói nhăng nói cuội.
“Hai người lên giường chưa?”
Thanh âm lành lạnh truyền tới từ sau lưng, Biên Bá Hiền dừng bước, không ngoảnh đầu, “Anh mong vậy sao?”
“Em quan tâm anh có mong hay không à?”
Phác Xán Liệt vòng qua trước mặt cậu, vẫn chưa nhìn được kỹ gương mặt này, hình như em gầy đi rồi.
Còn có nơi nào đó thay đổi ấy nhỉ, ánh mắt ư.
“Trước kia rất quan tâm.”
Biên Bá Hiền nhìn vào mắt hắn, “Quan tâm suy nghĩ của anh, thái độ của anh, mọi thứ của anh.
Bây giờ… không quan trọng nữa.”
Biên Bá Hiền cảm nhận được nỗi sốt ruột của Phác Xán Liệt, đây chính là cái cậu muốn.
“Em mới hai mươi, cũng muốn yêu đương nghiêm túc một lần.”
Phác Xán Liệt bị những lời đường hoàng này chọc cười, hóa ra là hắn tự mình đa tình, người ta đang yêu nhau thắm thiết kia kìa.
Ngôn từ cũng cay nghiệt hẳn, “Không phải vì Ngọc Ân Di là phú bà sao?”
“Ai nấy đều biết chuyện em thích ôm đùi mà.”
Biên Bá Hiền cũng cười chế giễu, “Rời khỏi anh rồi, cho nên phải bám chắc bắp đùi khác chứ.”
“Nhắc mới nhớ cái đùi này hơi khó ôm, có điều thời gian sẽ giải quyết hết.
Anh xem mới một đêm mà dư luận đã biến hóa nhiều vậy rồi, rất nhanh bọn em sẽ được chấp nhận thôi.”
Đa phần phát biểu ác ý bôi nhọ đều biến mất, nhiều bình luận khen xứng đôi lẫn chúc phúc hơn.
Có cả một làn sóng khen ngợi tính cách và năng lực của Biên Bá Hiền, nhưng không phải tâng bốc chém gió.
Tổng thể dẫn dắt ở chiều hướng tốt, người trong ngành nhìn cái là biết đã tốn rất nhiều tâm tư rồi.
Biên Bá Hiền biết chuyện gì xảy ra.
Đây khẳng định không phải hiện tượng tự nhiên, cũng không phải nhờ DH.
Nếu công ty chịu chi số tiền khủng để khống chế dân mạng cho cậu, ban đầu cũng sẽ không kéo cậu ra làm bia đỡ đạn.
Nhưng hiện tại cậu chỉ muốn giả ngu thôi.
Vốn dĩ đặt xuống nước cờ nguy hiểm, còn lo ‘lạt mềm buộc chặt’ chơi tới ác.
Biết một điểm này, càng có thể xác định tấm lòng của Phác Xán Liệt.
Thẳng sống lưng lên ‘cậy sủng sinh hư’.
Phác Xán Liệt lập tức âm thầm văng câu “Shit, sao thành quả vàng thật bạc giả bố quăng ra, lại trở thành đá lót đường vững vàng cho tình yêu của các người?”
Cũng không biết nhắc nhở thuyết phục cái đầu cún của em động não giùm cái, đấy đều là thành quả lao động của anh, mất mặt quá thể.
“Là anh đánh giá cao em rồi.”
Phác Xán Liệt bỗng nghiêm trọng, vòng tới vòng lui hóa ra là vẫn muốn những thứ kia không phải sao.
Vậy thì quay về kiểu chung sống nguyên thủy nhất đi.
“Không nhắc chuyện cũ nữa.
Solo, show, đại diện nhãn hàng… em muốn gì tôi sẽ cho.
Thế nên… hãy tới chỗ tôi.”
Không phải về nhà, không phải trở lại bên tôi.
Bình tĩnh đưa ra điều kiện, chính là sự thăm dò cuối cùng.
“Hấp dẫn nhỉ.”
Biên Bá Hiền nâng giọng, trên mặt lại không mấy vui vẻ, “Còn một điều.”
Quả nhiên vẫn là con người vật chất, Phác Xán Liệt gật đầu tỏ ý cậu tiếp tục.
“Quỳ xuống.”
“Cái gì?”
Phác Xán Liệt không tưởng tượng nổi.
Càng muốn tin rằng mình đang nghe nhầm.
Chẳng mảy may gợn sóng, Biên Bá Hiền lặp lại lần nữa, “Quỳ xuống xin em, em sẽ dọn về.”.