“Ký ở đây ạ?”
“Đúng đúng đúng!… Viết ‘to’ ai đó được không? Ghi ở đây nè… to Thôi Mẫn Tú… Trời ơi ~ như nằm mơ ấy… tốt quá tốt quá ~ lát dì sẽ đem cho hàng xóm xem…”
“Ò… hì hì… cái này cũng ký ạ?”
“Ký ký ký! Ký hết ký hết!!”
“Dạ!!!”
Phác Xán Liệt lặng lẽ đứng tại góc phòng khách, nhìn hai con người đang trò chuyện khí thế ngút trời trên ghế sa lon.
Bàn trà chất đầy album của Licht, cùng với đủ loại goods mà Thôi Mẫn Tú muốn nhờ Biên Bá Hiền ký tên.
Mẹ tôi là fan của bạn trai tôi.
Hắn vẫn chưa tiêu hóa nổi, rốt cuộc thế giới quá nhỏ hay sức quyến rũ của Biên Bá Hiền quá lớn.
Mặc dù giống như một người trong suốt, nhưng ít nhất là đứng ở trong nhà, so với việc chặn ngoài cửa trong trí tưởng tượng của hắn thì đỡ hơn một chút.
Biên Bá Hiền cầu được ước thấy, từ khi vào cửa tay đã không dừng, khóe miệng chưa từng hạ.
Vừa ghi lời chúc lên ly của Thôi Mẫn Tú, vừa âm thầm ngâm nga, xem ra lần này không phải bị đuổi ra ngoài rồi ~ Ư ư!
“Album lần trước của tụi con cái mà có polaroid bản giới hạn ấy! Haiz… đáng tiếc dì không ở Hàn Quốc! Sao chỉ mỗi fan Hàn có thôi vậy! Fan nước ngoài bọn dì cũng muốn mà…”
“Là phúc lợi do công ty bố trí ạ he he he…”
Biên Bá Hiền cười toét miệng, đây chính là người Phác Xán Liệt luôn sợ gặp ư? Rõ ràng là người phụ nữ đáng yêu nhất cậu từng thấy, “Không sao đâu dì! Nếu dì thích, khi nào về con chụp một bộ biếu dì! Chỉ mình dì có!”
“Đợi lúc về làm chi? Chụp ngay nha!!”
Đại minh tinh bỗng ghé nhà, Thôi Mẫn Tú cứ cảm thấy không chân thật.
Ai biết lỡ con đi rồi liệu có quỵt nợ không, chụp trước hẵng nói.
Móc di động ra chỉnh tư thế cho đẹp, khựng một chốc lại thả tay xuống, không nhấn chụp selfie.
Phẫn nộ liếc về phía người nào đó đang giả vờ làm pho tượng ở góc nhà, “Đứng đấy làm gì! Còn không qua đây chụp hình cho ta và Bá Hiền!”
Phác Xán Liệt sửng sốt vài giây mới có phản ứng, Thôi Mẫn Tú mới vừa… nói chuyện với mình ư.
Phải không? Phải đó phải đó phải đó.
Đi qua bằng cách nào đã không nhớ rõ nữa, lúc chụp cũng ngây ngẩn suốt.
Thôi Mẫn Tú bày đủ dáng điệu rồi cầm điện thoại về xem hình, Phác Xán Liệt khó xử đứng tại chỗ, chẳng biết có nên quay lại xó tường làm pho tượng hay không, may mà Biên Bá Hiền ra hiệu bằng ánh mắt bảo hắn ngồi bên cạnh.
Phác Xán Liệt run tay nên chụp mờ mấy tấm, được cái vẫn còn nhiều bức có thể nhìn.
Hài lòng thỏa dạ nhét vào túi, đứng dậy định đi nấu cơm tối, “Bá Hiền nè, buổi tối muốn ăn gì? Ngàn vạn lần đừng khách sáo! Hãy nói với dì! Dì biết làm tất tần tật!”
Biên Bá Hiền bèn vô cùng không khách sáo kể hơn mấy món, Thôi Mẫn Tú hớn hở vào bếp chuẩn bị.
Loại cảm giác này thật kỳ diệu, có trưởng bối nấu cơm cho mình rồi.
Muốn ăn cái gì đều có thể nói, muốn ăn cái gì bà cũng đáp ứng.
Nhìn bóng lưng Thôi Mẫn Tú, bà ấy đang nấu cơm kìa, làm món mình thích ăn kìa.
Biên Bá Hiền chợt muốn rơi lệ.
Cảm giác rất giống mẹ.
“Dì ơi! Con không ăn dưa leo!!!” Biên Bá Hiền hô về phía phòng bếp.
“Được!! Còn không ăn gì nữa không?”
“Cà tím cũng không ăn, hành tỏi sống cũng không ăn ạ!”
“Biết rồi!”
Kêu sảng khoái xong nằm vật xuống ghế sa lon, vỗ vỗ bụng nhỏ héo queo, nhướng mày với Phác Xán Liệt, “Lát em nhất định phải ăn no nổ bụng mới được ~”
“Không ăn trên máy bay để tới nhà anh ăn chực à?”
Biên Bá Hiền không tiếp tục đề tài, cùi chỏ huých huých Phác Xán Liệt, “Ngồi chi đây? Đi hỗ trợ đi nào!”
“Anh??” Phác Xán Liệt trưng vẻ mặt kinh hoàng.
“Không lẽ là em?! Anh coi em đòi nhiều món như thế, mẹ chúng ta phải làm một mình rất lâu.
Anh vào giúp đi, hai mẹ con vừa nấu cơm vừa tâm sự… Chậc chậc chậc, tốt biết bao!”
Biên Bá Hiền híp mắt, được dịp khoe tài, trên mặt viết —— Anh tường bản thân em muốn ăn sao? Đang tranh thủ cơ hội cho anh đó!
Thấy hắn vẫn chưa có ý định nhúc nhích, ngồi ngay ngắn lên, biểu cảm cũng nghiêm túc theo, “Phác Xán Liệt…”
“Đừng để em xem thường anh! Muốn nhắc câu này đúng không!”
Phác Xán Liệt tiếp lời theo phản xạ có điều kiện, ngay cả cơ thể cũng giật bắn khỏi sa lon.
Cứu mạng! Biên Bá Hiền lại sắp chê hắn “bất lực” kìa!!
“Không phải.
Em muốn nói, nếu anh ưỡn ẹo như nữ sinh cấp ba nữa, về sau em sẽ nằm trên.”
“…”
Hay lắm, bị khinh bỉ rồi.
Phác Xán Liệt nghe ra, cái này có khác nào nói hắn không cứng được đâu!! Có gì khác!!! Chẳng có gì khác cả!!!
Xưa có Hàn Tín nỗi nhục bò dưới háng, Tư Mã Thiên nỗi đau bị thiến, nay có Phác Xán Liệt tai ương khó giữ vị trí ‘công’.
Bất đồng chính là hai vị đời trước vẫn được ghi vào sách sử, còn Phác Xán Liệt chỉ đành kìm nén một mình.
Sau khi bị sỉ nhục tinh thần tàn bạo, để chứng minh bản thân vẫn là một ông chồng lão luyện, Phác Xán Liệt đẩy cửa bếp ra.
Thôi Mẫn Tú không ngẩng đầu cũng biết là ai, tự mình tiếp tục bận rộn.
“Mẹ…”
Lại giả bộ làm pho tượng hồi lâu mới kêu lên, từ trong cổ họng nặn ra âm đơn khô khốc, không biết sẽ ngỡ là thanh niên câm điếc đang khó khăn mở miệng.
“Đừng gọi ta là mẹ.”
Thôi Mẫn Tú nhàn nhạt đáp, “Mười năm qua chưa từng nghe xưng hô này, không quen.”
“Con chỉ muốn đến xem mẹ…”
Phác Xán Liệt thử thăm dò, “Xem mẹ… sống có ổn không…”
“Chưa chết.
E rằng phải đợi thêm mấy năm nữa mới có thể nhặt xác.”
Từng câu bị húc ngược, Phác Xán Liệt nghẹn họng im lặng, ôm cải xanh ở bên cạnh hì hục lặt.
Khoai tây Thôi Mẫn Tú rửa xong đặt ở một bên cũng được hắn lấy qua cắt, kỹ thuật rất gì và này nọ, khẳng định không phải lần đầu làm, Thôi Mẫn Tú đều thu vào trong mắt.
“Tại sao Bá Hiền đi cùng con?”
Tới rồi tới rồi! Chủ động đặt câu hỏi rồi! Mặc dù chỉ hỏi vấn đề thần tượng của bà, chung quy vẫn tốt hơn không nói lời nào nhỉ.
“Phác thị và công ty của Tiểu Ba… của Bá Hiền hợp tác thường niên, em ấy là nghệ sĩ con thân thiết.
Hơn nữa…”
Nhớ lại lời dặn dò trước khi đến đây của Biên Bá Hiền ‘Anh phải khiếp sợ anh phải khiếp sợ biết không?! Con trai chớ chọc giận cha mẹ có nghe chưa? Khiếp sợ có thể hóa giải mọi khó khăn’, khẽ cắn răng nói tiếp.
“Con không dám tới một mình, vừa vặn em ấy không có lịch trình, nên bảo em ấy cùng đi…”
Phác Xán Liệt đang nói thật, mang Biên Bá Hiền theo, một là bản thân hắn lo nơm nớp, nghĩ rằng đến một mình ắt có nguy cơ bị sập cửa vào mặt, dẫn thêm người chắc sẽ không đuổi cả khách đâu.
Hai là bất luận nói thế nào thì trước tiên phải cho Biên Bá Hiền quen mặt, ai dè Thôi Mẫn Tú đã sớm biết, ngược lại cũng khỏe.
Vả lại lâu vậy không gặp, đột nhiên trở về còn đem theo một người, có thể tưởng tượng được là quan hệ thân mật rồi, bảo rằng ‘bạn không quen lắm’ mới gọi là gạt quỷ.
Phập ——
Mũi dao gọt trái cây ghim hai centimeter vào tấm thớt, “Con không dám?! Sợ ta ăn thịt con?”
Tiếng vang bất ngờ, Phác Xán Liệt bị dọa giật mình, Thôi Mẫn Tú lại cười.
“Ra ngoài trước đi.”
Bưng đĩa trái cây rửa sạch nhét vào tay Phác Xán Liệt, “Bá Hiền là khách, đừng để cậu nhóc chờ một mình.”
“Cho nên anh cứ thế mà đi ra à?” Biên Bá Hiền xiên một miếng táo lên cắn rôm rốp.
“Nếu không thì sao?” Phác Xán Liệt ủ rũ thất vọng, cảm giác tới đây nửa ngày rồi vẫn chẳng có gì tiến triển, không sao phấn chấn nổi.
“Anh đoán xem em đang nghĩ gì?”
Biên Bá Hiền rung đùi đắc chí, Phác Xán Liệt cho rằng lại có chủ ý gì hay liền hỏi,
“Cái gì?”
“He he ~”
Cầm lát chanh dùng để trang trí trên rìa đĩa, “Anh ăn cái này xong em sẽ nói.”
Một, hai, ba.
Biên Bá Hiền giơ ba giây.
Bốn.
Chanh chỉ còn lại vỏ.
Cùng lúc đó, Biên Bá Hiền ăn một miếng đào to ngọt ngào mọng nước, ghé đến hôn Phác Xán Liệt, “Muốn hôn anh.”
Đang chua muốn chết, nụ hôn đào thơm ngọt mềm mại liền tiễn đưa.
Không hề nghĩ ngợi mà đỡ đầu làm sâu chiếc hôn, liều mạng mút lấy nước bọt ngọt ngào trong miệng cậu.
Nom dáng vẻ chua dữ lắm, Biên Bá Hiền vừa chịu đựng vừa liếc về phía bếp.
Cách một cánh cửa, tiếng xào rau xèo xèo lẫn âm thanh hôn môi phóng túng triền miên, đều là cuộc sống.
Cuộc sống à, là phải được ca ngợi.
Hôn đến độ lưỡi ê ẩm mới buông ra, Biên Bá Hiền chép chép miệng, từng uống nước chanh mật đào chưa, chính là mùi vị ấy đấy.
Chua chua ngòn ngọt, thấm vào ruột gan.
Trên mỗi một tấc da môi đều lưu lại sự vuốt ve nóng bỏng, khuôn ngực phập phồng và gò má phiếm hồng, quanh thân toàn là hơi thở của người yêu.
Phác Xán Liệt tựa vào gối ôm khẽ thở dốc, Biên Bá Hiền nheo mắt ngắm một lúc, sáp lại gần liếm yết hầu hắn.
Tại sao phiền muộn ban nãy đều quên hết ấy nhỉ, ngửa đầu ra sau để lộ cần cổ, “Muốn hôn thì nói muốn hôn, kêu anh ăn chanh làm gì… vừa chua vừa đắng vừa chát…”
“Em muốn bảo anh hôn em, để khi trong lòng anh đắng… rồi cũng sẽ ngọt thôi.”
Hôn dọc lên, cắn một cái trên đôi môi vừa dây dưa, “Em ngọt lắm đúng không?”
Phác Xán Liệt đè vai cậu kêu ngừng, “Đủ rồi, sẽ không nhịn được mất.”
“Vậy là anh thừa nhận em rất ngọt nhé ~”
Biên Bá Hiền thừa dịp ai kia không đề phòng bèn bóp đũng quần hắn, độ cứng không lệch so với tưởng tượng, “Kẹp chặt chân đi, lát mà để mẹ anh nhìn thấy, con trai sao lại ‘đứng’ à?”
“Đm!!!”
Phác Xán Liệt trợn tròn mắt, nhóc con khỉ gió một ngày định chế giễu hắn bao nhiêu lần! Bắt nạt người ta quá đáng rồi đấy!
Giơ tay muốn tóm người qua hành hung một phen, Biên Bá Hiền không tránh trái lại xuôi theo cánh tay bổ nhào vào lòng hắn.
Vỗ nhè nhẹ ngực Phác Xán Liệt, “Hồi đi học… qua một kỳ nghỉ hè mọi người gặp lại nhau, vẫn sẽ xa lạ một trận mà.
Anh là mười năm lận đó, đừng buồn nha, cứ từ từ thôi…”
“Nếu nản chí ở chỗ dì, anh hãy hôn em, ăn hiếp em cũng được, dùng sức ăn hiếp nhé ~”
Cố tình ám muội nhấn mạnh hai chữ “ăn hiếp”, nhéo đôi tai yêu tinh của hắn nghịch.
Tính khí của Phác Xán Liệt lập tức mềm nhũn, sao Biên Bá Hiền thích chọc hắn xong rồi dỗ thế.
Lửa giận cháy đến phủ đầu thì bị tạt chậu nước đá, tâm trạng chuyển đổi nhảy bần bật có phần đau thận.
“Muốn hôn cái nữa không?”
Ngón tay trắng thon chọt chọt gương mặt dao động nhiều sắc thái của Phác Xán Liệt.
“… Ừ…”
Bữa tối vô cùng thịnh soạn, Biên Bá Hiền ăn miệng dính đầy dầu mỡ, Thôi Mẫn Tú vẫn còn đang gắp thức ăn vào chén cậu không màng mỏi mệt.
“Dì nấu cơm ngon quá đi!!! Món này cũng ngon món kia cũng ngon!!!”
“Ngon thì ăn nhiều chút!… Bình thường ở nhà mẹ con hay nấu cơm cho con không?”
“Ba mẹ con ly dị từ lúc con nhỏ xíu… về sau mỗi người tái hôn…”
“Ôi chao… Xin lỗi dì không biết, đứa nhỏ tội nghiệp… Sau này thường xuyên tới nhà dì ăn cơm đi, dì nấu cho con thật ngon!”
“Thật ạ!!! Oe oe oe oe con hạnh phúc lắm ~~”
Phác Xán Liệt ở bên cạnh nghe hận không thể hái tai xuống cất vào túi, nhóc thúi, nét mặt có cần giả trân vậy không, cao thủ làm bộ đáng thương khiến người ta mềm lòng, không làm diễn viên thì uổng quá.
Không ai để ý bèn tự mình rơi vào hồi ức, thời điểm lần cuối ba người ngồi trước cái bàn này, vẫn là khi Phác Xán Nhiên còn sống.
Xa xưa lắm rồi.
Hắn vẫn là kẻ bị coi nhẹ, nhưng tâm tình lại hoàn toàn khác.
Biên Bá Hiền, cùng Thôi Mẫn Tú hài hòa chung đụng, cười mắt trong veo.
Ở trong mắt Phác Xán Liệt, là bức họa được đặt tên ‘hạnh phúc’, từng nét thuốc màu quét đi khói mù trong lòng.
“Bá Hiền nè, sao con với Ngọc Ân Di chia tay thế?”
Phắc! Thuốc màu rơi vãi rồi.
“Dì ơi tụi con… phải tập trung cho sự nghiệp… hì hì… sự nghiệp làm đầu mà…”
Hiển nhiên câu trả lời này không nhận được sự thỏa mãn của ai đó, bị Phác Xán Liệt đá một cú dưới bàn, Biên Bá Hiền bổ sung thêm, “Hơn nữa tính cách tụi con không hợp lắm…”
Ngón chân bị dí theo tàn nhẫn đạp, Biên Bá Hiền nhịn đau.
“Ờm… là vô cùng không hợp… vô cùng không hợp… Tóm lại là… có rất nhiều vấn đề…”
“Trời ơi… tiếc quá… cô gái tốt bao nhiêu…”
Thôi Mẫn Tú xót hận vỗ đùi, “Nhìn thế nào cũng thấy hai đứa xứng đôi, dì còn nói với Johnson hàng xóm rằng chắc chắn hai đứa sẽ kết hôn mà…”
“Mẹ!!!”
Phác Xán Liệt tức giận đập bàn, đậu hũ non trắng ngọc kiểu Pháp cùng mầm đậu nành Argentina và canh nguyên chất tôm đỏ phơi nắng bảy bảy bốn chín ngày bắn tung tóe vài giọt, văng lên surimi cá biển Địa Trung Hải lẫn bánh germknödel nước Áo.
Kịp phản ứng ưu tư quá khích, đành phẫn nộ thu tay.
Biên Bá Hiền lùa cơm vào miệng không hé răng, Phác Xán Liệt đạp đau cậu, cần dùng đồ ăn ngon chữa trị.
“La cái gì mà la?”
Thôi Mẫn Tú xụ mặt, nhìn nhìn Phác Xán Liệt rồi lại nhìn nhìn Biên Bá Hiền, “Ta hỏi con…”
Trái tim Phác Xán Liệt treo lên tới cuống họng, toi đời toi đời, không dưng tự nhiên kích động vớ vẩn chi.
Lần này hay rồi, nhất định là Thôi Mẫn Tú đã nhìn ra được gì đó.
“Ta hỏi con…”
Thôi Mẫn Tú cũng phóng khoáng đập bàn, “Rốt cuộc khi nào Biên Bá Hiền mới solo?!”.