Nước Chảy Thành Sông

Thời gian nghỉ trưa, di động trong túi Chu Mộc đúng giờ rung lên.

Vô thức cong khóe miệng, cùng lúc ấn xuống phím nghe, đầu kia điện thoại truyền đến giọng nói mát lạnh êm tai của Lâm Tu —

“Ngoan ngoãn ăn cơm chưa?

“Ừm.” Chu Mộc cầm di động về lại chỗ ngồi trước bàn làm việc của mình, trong đầu tưởng tượng ra khuôn mặt tuấn tú rõ ràng của người nọ.

“Thế nào, xe lái thuận tay chưa?”

“Không chê vào đâu được.” Chu Mộc khe khẽ cảm thán một chút, nghĩ rằng câu cửa miệng “tiền nào của nấy” kia tuyệt đối không phải nói mò.

Khiến cho một người có lập trường kiên định như Chu Mộc tiếp quản chiếc xe mới coóng giá trị xa xỉ của phó đoàn trưởng Lâm trong thời gian chờ đợi xe của mình sửa xong — kết quả như vậy, nên nói là vì thịnh tình không thể chối từ? Hay là vì Lâm Tu cưỡng bức dụ dỗ?

Chu Mộc đang phân tâm, ống nghe kia lại truyền đến một câu gần đây xuất hiện với tần suất khá cao –

“Chừng nào thì chuyển qua đây, hmm?”

Lâm Tu chính là người có biện pháp như vậy. Chỉ có anh mới có thể dùng giọng điệu hời hợt nghe qua có vẻ rất không để ý mà biểu đạt ý tứ cương quyết và kiên định không sai một li như vậy.

Nghe âm cuối hơi lên giọng tràn đầy ý cám dỗ và uy hiếp kia, Chu Mộc chậm rãi nuốt ngụm nước bọt, nhỏ giọng uyển chuyển từ chối lời mời mọc của đối phương lần thứ N.

Người này y như con thỏ vậy, khi thì ngoan ngoãn nghe lời, khi thì lại giãy giụa muốn chết, Lâm Tu ở đầu kia điện thoại âm thầm cắn răng, cuối cùng vẫn không cam lòng đè thấp giọng, quyết định không tiếp tục làm Chu Mộc khó xử.


“… Sớm muộn gì cũng khiêng em về.”

Chu Mộc ở bên này nhe răng vui vẻ, một bàn tay chống đầu khoan thai mở miệng: “Em nặng lắm đấy… Coi chừng đè chết anh!”

“Coi như khiêng gạo thôi.” Lâm Tu nói với giọng điệu thản nhiên.

Gạo… Chu Mộc quẫn.

Nhưng ngẫm nghĩ lại, so với lập tức chuyển tới ở chung gì gì đó, đừng nói biến thành gạo, chính là làm bột mì cô cũng làm!

Trên thực tế Chu Mộc không chịu nhượng bộ chuyển đến chỗ Lâm Tu cũng không phải vì cô là người bảo thủ cỡ nào, chỉ là đã quen với quá trình tuần tự từng bước của sự vật, đối với biến đổi có thể nói là nhảy vọt về mặt “chất” giữa mình cùng Lâm Tu, trong lòng Chu Mộc rốt cuộc vẫn có chút không được tự nhiên.

Cô đã nhìn rõ trái tim mình, cho nên cũng không định trốn tránh tình cảm mà Lâm Tu dành cho cô, đến với nhau là chuyện nước chảy thành sông, nhưng về phương diện khác, trong lòng Chu Mộc hoặc nhiều hoặc ít đều hi vọng có thể kìm hãm thế phát triển ồ ạt mạnh mẽ giữa hai người một chút.

Dù sao, cô muốn một đời, chứ không phải nhất thời. So với va chạm kịch liệt dời núi lấp biển rít gào mà đến, cô càng hướng tới thứ tình yêu ấm áp nhỏ giọt khe nhỏ sông dài* này hơn.

*ví với làm đều đều, từng tí một không bao giờ ngừng.

Cúp điện thoại, bên tai vẫn vang vọng chất giọng khiến người ta thư thái của Lâm Tu, khóe miệng Chu Mộc vẫn ẩn chứa nét cười, bên cạnh lại đột nhiên truyền tới một giọng nam khiến người ta không thể bỏ qua —

“Rất xin lỗi phải cắt ngang mơ mộng của em… Nhưng — phóng viên Chu, đến giờ họp rồi.”

Chu Mộc giật mình ngước mắt, nở nụ cười xin lỗi Sở Du, sau đó đứng dậy đi về phía phòng họp.




FAMOUS kỳ mới nhất tung ra thị trường, chuyên đề đặc biệt liên quan đến trận động đất nhận được hưởng ứng lớn lao từ độc giả, tiếng tăm cứ thế lên đều đều, lượng tiêu thụ đạt kỷ lục mới, hàng loạt tin tốt vừa truyền đến, mấy vị lãnh đạo cấp cao của tòa soạn tạp chí lập tức âm thầm tiến hành một cuộc họp nhỏ, sau nhiều lần thảo luận, cuối cùng đưa ra quyết định “thừa thắng xông lên” — thiết kế thêm một đặc san mới, Chuyên Đề Dân Sinh dưới khẩu hiệu tòa soạn FAMOUS, lấy gần gũi người dân làm chủ yếu, phản ánh hàng trăm sắc thái xã hội, tiến hành hàng loạt phỏng vấn đưa tin về chính trị gia hoặc chủ doanh nghiệp loại nhỏ và vừa được đông đảo dân chúng quan tâm, cố gắng từ lĩnh vực mới này mà nâng cao tất cả các chỉ tiêu của FAMOUS thêm một bậc.

Quyết định như vậy một khi được đưa ra, tòa soạn tạp chí không thể tránh khỏi tiến hành điều động nhân viên và cải cách cơ chế quản lý trên diện rộng. Một mặt phải thạo việc mà chèo chống cho trang báo chính của cả tòa soạn, mặt khác tất cả những chủ đề được nêu ra gần đây đều cần một phụ san hoàn toàn mới, bên nào nặng bên nào nhẹ nhìn qua là thấy ngay, trong khoảng thời gian ngắn, phòng họp lặng ngắt như tờ, đối với lời mời cho chức vị “tổng biên tập” tờ tạp chí mới của giám đốc tòa soạn, quả thực không ai dám tiếp lời.

Bởi vì chuyên ngành học cùng cách giao tiếp của cô thích hợp với phong cách phỏng vấn như trước của mình hơn, cho nên lúc này Chu Mộc cũng không tích cực như thường ngày. Giám đốc tòa soạn nhìn quanh một vòng, thấy mọi người phản ứng như vậy, cuối cùng vẫn dừng ánh mắt trên mặt cô.

“Phóng viên Chu.” Trên khuôn mặt giám đốc tòa soạn lộ ra vẻ tươi cười thân thiết đúng mực, “Cô có ý kiến gì về chuyện này không?”

Có thể hỏi ra vấn đề này, chứng tỏ trong lòng đã định trước sẽ chọn ai rồi… Nhìn nét mặt đan xen giữa dò hỏi và bí hiểm của giám đốc tòa soạn, Chu Mộc chợt có loại cảm giác mỉa mai nồng đậm.

Mà thôi… Còn có thể ra sao được nữa? Chu Mộc cô bình sinh không ngại nhất chính là thách thức.

Nhẹ nhàng khéo léo nói vài câu, so với đón ý nói hùa thì ít hơn một chút, so với tán thành lại nhiều hơn một chút, không nghi ngờ gì, gánh nặng tờ tạp chí mới rơi xuống vai Chu Mộc.

Một số người chung quanh bất giác thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó đều ôm tâm tư mong mỏi thầm kín bắt đầu nhao nhao phán đoán xem ai sẽ là người phụ trách phần việc gian khổ nhưng không kém phần quan trọng lúc trước thay Chu Mộc.

Trong nháy mắt tên của người thế chỗ được nói ra, mọi người trong tòa soạn đều không hẹn mà cùng ngẩn ra —vậy mà lại là người mới không có danh tiếng gì vừa vào tòa soạn được vài ngày.

Ánh mắt Chu Mộc cũng thoáng liếc về phía người nọ — nhìn khuôn mặt có ba phần tương tự giám đốc tòa soạn kia, cô lập tức rõ ràng trong lòng.


Trong xã hội này, dù cho bạn có tài hoa vạn trượng học thức muôn vàn, nhưng ai có thể nói, quan hệ bám váy* không bằng đủ loại kỹ năng của bạn?

*ý nói lạm dụng quyền hành, bao che dung túng.

Không công bằng? Ha ha, nói thừa rồi.

Chu Mộc tiếp nhận chức vụ tổng biên tập tờ tạp chí mới, mục đích cuộc họp lần này cũng đã đạt được, giám đốc tòa soạn nói tượng trưng vài câu hình thức, lại vỗ vai Chu Mộc khích lệ “cố lên” vân vân, trong nét mặt muôn màu muôn vẻ của mọi người, cuộc họp tuyên bố kết thúc.

“Qua sông đoạn cầu qua cầu rút ván… Bắt người ta kiếm tiền thay lão cuối cùng còn không được yên…” Trong lúc Chu Mộc đang cầm thứ gì đó ra khỏi phòng họp, Giang Ngữ Tình đi bên cạnh vẫn tức giận bất bình nói.

“Này, này,” Chu Mộc dùng cánh tay cọ cọ bạn tốt, “Đừng tức giận, chuyện to xem như chuyện nhỏ đi, coi như là để tôi được mạo danh tổng biên tập trước thời hạn, là chuyện tốt mà!”

Tuy rằng… Là tổng biên tập ngoài thăng trong giáng*. Ôi…

*bề ngoài tưởng như được thăng chức nhưng thật ra là bị giáng chức.

“Tôi cảm thấy không đáng thay bà thôi.” Giang Ngữ Tình thở dài nhìn người bên cạnh nói: “Bà suốt ngày bán mạng làm việc để làm gì chứ? Loạt bài đưa tin về người nổi tiếng mới nộp được bao lâu? Bây giờ lại tống bà đi sung quân làm cái gì mà tạp chí mới Dân Sinh? ! Đây chẳng rõ rành rành là ức hiếp người ta còn gì!”

“Nói thì nói thế…” Chu Mộc nhếch khóe miệng cười hờ hững, “Nhưng mà thông báo bổ nhiệm đã phát xuống rồi, chuyện quan trọng nhất trước mắt là nên làm tốt nhiệm vụ của mình mới đúng.” Nói xong Chu Mộc ghé sát vào cọ cọ như muốn trấn an cô, “Tôi biết bà xót tôi, yên tâm đi, tôi hiểu rõ cả mà. Dù sao đều là công việc này, làm cái gì mà chẳng như nhau?”

“Bà thì giỏi rồi…” Giang Ngữ Tình giận tới mức nghiến răng: “Tôi lạ gì bà! Một câu ‘năng giả đa lao”* là tống được bà đi rồi! Mặc kệ mặc kệ … Mệt chết đáng đời! Dù sao người đau lòng cũng chẳng phải tôi!”

*người có tài thì nhiều nhọc nhằn.



Trong cốt cách Chu Mộc có tính cố chấp. Cô bẩm sinh là người cuồng công việc.


Không ngủ không nghỉ vài đêm, sau khi tiếp nhận nhiệm vụ mới không lâu, Chu Mộc đã vạch rõ mạch ý tưởng cho tạp chí đâu ra đấy, khi cô bàn giao nội dung hạng mục công việc tường tận chu toàn cho những đồng nghiệp khác phụ trách tờ tạp chí mới, cả đám vốn đang tự thương hại không cam lòng tức thì bị thổi bùng lên lòng nhiệt tình đối với công việc.

Chu Mộc thật sự đi theo lộ tuyến dân sinh, không chỉ có bản thảo hiệu đính là những sự việc được dân chúng quan tâm để ý, ngay cả thu thập sắp xếp tin tức cũng đều do cô tự mình đi đầu xâm nhập vào quần chúng mà có được.

Thiên đạo thù cần*, lời này không giả, dựa vào độ nhạy cảm xuất sắc đối với tin tức, Chu Mộc rất nhanh đào móc ra một loạt đề tài không được những phóng viên khác coi trọng. Cô bắt đầu đi sớm về tối săn tin tức, thời gian làm việc và nghỉ ngơi vốn đã không quá quy luật hoàn toàn bị xáo trộn, gánh nặng trên thân thể ngày càng nhiều, trong lòng mệt mỏi, nhưng hết lần này tới lần khác, Chu Mộc lại thấy chính mình rốt cục đã cảm nhận được một loại cảm giác phong phú chưa bao giờ có.

*Đạo trời đền đáp cho người cần cù phấn đấu.

Cho tới nay, cô vẫn luôn khát vọng chính mình có thể vượt trội trong lĩnh vực mà người kia lựa chọn cho cô, mà lần này đảm nhiệm chức vụ tổng biên tập tạp chí mới của FAMOUS, trên một ý nghĩa nào đó mà nói, cũng có thể coi như là đạt được kết quả ngoài ý muốn.

Có áp lực mới có động lực, uể oải cũng tốt, mệt mỏi cũng tốt, những nhân tố lực cản bên ngoài này, Chu Mộc cho tới bây giờ chưa từng quan tâm.

Huống chi, bây giờ cô đã sớm không còn cô đơn.

Thi thoảng được nghe giọng nói lành lạnh nhưng êm tai của người nọ, đối với cô mà nói, đã là phần thưởng quý giá nhất.

Công phu đổi trắng thay đen không thể uổng phí, trải qua nỗ lực không ngừng, phụ san đầu tiên của FAMOUS — Chuyên Đề Dân Sinh rốt cục nóng sốt ra lò, trong lúc nhất thời những lời khen ngợi dậy lên như nước thủy triều, thanh thế to lớn kia trực tiếp đe dọa chuyên mục chính của FAMOUS, tập thể mới thành lập của Chu Mộc không nghi ngờ gì cũng đạt được sự khen ngợi từ mọi tầng lớp.

Những người bên dưới vội vàng nịnh bợ, ngay cả giám đốc tòa soạn cũng ngày ngày mặt mày tươi tắn nâng đỡ cô, Chu Mộc thờ ơ lạnh nhạt, nụ cười treo trên mặt, trong đáy lòng lại thở dài thườn thượt.

Lúc trước ở trường học thì không cảm nhận được, nhưng thật sự chen chân vào lĩnh vực này, thời gian càng dài, trong lòng lại càng có cảm giác vô lực không nói thành lời.

Lòng người, quyền lợi, quan hệ, vật chất… Trên thế giới này những thứ có thể làm lẫn lộn thị phi của người ta rốt cuộc còn có bao nhiêu?

Chu Mộc chẳng qua chỉ ngậm ngùi như vậy, sau đó vẫn muốn chuyên tâm vào công việc của mình. Đến lúc nhàn hạ tán gẫu, một chút cảm thán kia cũng chỉ đặt ở đáy lòng, mặc nó lắng xuống.

Thế nhưng, một cuộc điện thoại của bố Chu Vĩ Bình lại phá vỡ vẻ yên bình trước mắt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận