Nước Chảy Thành Sông

Lâm Tu khẽ giật mình, chậm rãi phun một ngụm khói, lại gẩy gẩy tàn thuốc, cuối cùng hít mạnh một hơi sau đó dụi đầu mẩu thuốc giữa ngón tay vào trong gạt tàn.

Khẽ nâng mí mắt, ánh mắt anh chiếu thẳng vào mắt Chu Mộc.

“Lý do?” Hai chữ không nhẹ không nặng, trong phút chốc ánh sáng trong mắt Lâm Tu cũng thoáng hiện lúc sáng lúc tối.

“Theo lý thuyết chuyện này anh phải có kinh nghiệm hơn em mới đúng…” Chu Mộc dùng ngón trỏ cuốn quanh lọn tóc theo thói quen, cuối cùng vừa thở vắn than dài vừa tìm một góc độ thoải mái nằm gối đầu lên đùi Lâm Tu. “Hai vị trong nhà kia lại thúc giục… Về phương diện này hai người đó vốn đã dễ xiêu lòng, lại thêm họ hàng rồi cả những người có ý đồ xúi giục thêm vào, chỉnh cho em tơi bời tan tác… Song thân đại nhân cả ngày chẳng làm gì khác, chỉ suy tính xem làm sao bán được em đi thôi.”

“Không thì em còn tưởng mình mới mười bảy mười tám tuổi chắc?” Lâm Tu thoáng liếc Chu Mộc một cái, ánh mắt có phần trống rỗng. “Có người giới thiệu thì em cứ đi đi… Tội gì cứ cô đơn lẻ bóng thui thủi một mình?”

Nghe vậy Chu Mộc chỉ cười nhẹ, rất lâu sau mới giơ tay lên che mi mắt đã khép lại một nửa tiếp lời.

“Không được … Ít nhất hiện giờ… không được.”

Con ngươi đen kịt của Lâm Tu chậm rãi chiếu vào Chu Mộc, trong cổ họng như bị thứ gì đó chặn ngang, mãi sau vẫn không nói gì.

“Thế nào, nghĩ xong chưa?!” Một lát sau, Chu Mộc lấy khuỷu tay huých huých vị nào đó ngồi bên đang ngẩn người nghi nghi hoặc hoặc.

“Nghĩ xong rồi.” Lâm Tu liếc nhìn cô một cái, thản nhiên mở miệng nói: “Anh cự tuyệt.”

“…” Chu Mộc nín lặng. Một lát sau mới hoàn hồn nói: “Phắc! Anh, Lâm Tu, anh lại dám cự tuyệt em!”

“Ừ.” Làm như việc không liên quan đến mình, Lâm Tu thờ ơ thuận miệng đáp lời, vừa biếng nhác nghịch tóc Chu Mộc.

“Vì sao hả?!” Chu Mộc buồn bực ra trò. “Chẳng lẽ anh lén lút cặp kè với ai sau lưng em?”

“…” Lâm Tu chậm rãi ngước mắt lên: “Bình thường đùa giỡn với em thế nào cũng được… Chuyện này thì không được.”

“Vì mao!” Chu Mộc trợn tròn đôi mắt đẹp. “Chẳng phải anh nói bây giờ anh không có…”

“Nói thì nói thế…” Lâm Tu nhìn Chu Mộc gằn từng chữ: “Nhưng đối với anh mà nói… Danh phận rất quan trọng.”

Chu Mộc: “… Phắc!”

“Con gái con đứa mà không học được cái gì tử tế.” Lâm Tu nhíu mày: “Còn dám nói chữ kia, chốc nữa anh tét vào mông đấy!”

Từ trước đến nay Lâm Tu đã nói là làm, vì thế người nào đó chỉ đành câm nín nuốt cục tức vào bụng.

Náo loạn như thế, bầu không khí chợt trở nên ngột ngạt, thế là chuyện này tạm thời được gác lại.

Hứa Úy và An Hòa quen biết hai người đã lâu, hai vợ chồng bận rộn trong phòng bếp sục sôi khí thế, cũng không hơi đâu mà để ý đến tình hình Lâm Tu và Chu Mộc. Thế nên bọn họ cũng không bị chuyện vừa rồi ảnh hưởng, bầu không khí trên bàn cơm cũng coi như sôi nổi.

Cơm nước xong xuôi, ngoài cơm no rượu say, Chu Mộc còn thu hoạch được tình cảm ấm áp đã rất lâu rồi cô chưa từng cảm nhận.

Vậy nên khi Lâm Tu đưa cô về nhà choàng áo khoác cho cô, khoảnh khắc nói lời từ biệt, Chu Mộc rất không có tiền đồ cảm thấy mũi mình cay cay.

Lâm Tu ân cần chăm sóc không phải ngày một ngày hai, thấy thế anh cũng chỉ vươn tay xoa nhẹ đỉnh đầu người nọ, không nói một lời.

“Trời lạnh, nghỉ ngơi sớm một chút.” Chỉnh lại vạt áo người nọ cho ngay ngắn, Lâm Tu giơ tay gài một lọn tóc Chu Mộc ra sau tai, gương mặt khôi ngô dưới ánh đèn đường càng trở nên lóa mắt mê người.

“Ừm.” Chu Mộc khẽ hít hít mũi, lập tức phóng khoáng khua tay chào Lâm Tu: “Ngày mai không phải còn phải về đơn vị à? Về sớm một chút mà nghỉ ngơi đi. Bao giờ tìm được việc em mời anh ăn cơm.”

“Được rồi…” Lâm Tu nhoẻn miệng cười: “Anh không đòi hỏi nhiều đâu, sữa đậu nành Vĩnh Hòa là được.”



Lên lầu, mở cửa, vào nhà, không có gì bất ngờ xảy ra, Chu Mộc nhìn thấy cha mẹ ngồi trên sofa trong phòng khách, rất có tư thế “bày thế trận sẵn sàng đón địch”.

Thấy con gái cưng vào nhà, mẹ Chu vội đứng dậy bưng ấm trà đến, không nói hai lời ngâm một chén hồng trà mật ong nhét vào tay Chu Mộc.

“Mộc Mộc, lại đây, uống chút hồng trà cho ấm bụng.” Mẹ Chu vừa dắt con gái tới sofa, vừa tiện tay nhận lấy áo khoác Chu Mộc cởi ra treo lên móc.

Chu Mộc nhận ly trà khẽ vâng một tiếng, sau đó ngoan ngoãn ngồi xuống sofa.

Bố Chu Chu Vĩ Bình ở một bên vẫn duy trì tư thế đọc báo thoáng đưa mắt liếc con gái một cái.

“Đi đâu về thế?”

“Nhà Hứa Úy ạ.”

“Cháu của ông cụ Hứa Thanh Tùng ấy hả?” Bố Chu lại ngước mắt lên lần nữa.

“Vâng.” Chu Mộc rũ mi mắt cẩn thận thổi thổi chén hồng trà nóng hổi.

“Đi một mình à?”

“Không.” Chu Mộc cầm cái chén khẽ hớp một ngụm. “Đi cùng Lâm Tu ạ.” Đầu lưỡi hình như bị bỏng rồi…

“Ờ…” Chu Vĩ Bình ậm ừ một tiếng rồi gấp tờ báo lại, sau đó lại giơ tay tháo kính mắt xuống. “Lâm Tu dạo này có khỏe không?”

“Nhìn cũng không đến nỗi nào.” Chu Mộc trả lời qua loa.

“Ôi chao? Mộc Mộc, Lâm Tu tới sân bay đón con à? !” Mẹ Chu treo áo xong quay lại ánh mắt lóe lên.

“Vâng ạ…” Chu Mộc cầm cái chén chốc một lại thổi khí.

“Vừa nãy cũng là nó đưa con về hả?” Trên mặt mẹ Chu ẩn hiện nét cười.

“Vâng.” Chu Mộc gật đầu.

“Nói thế nào nhỉ… Đến cuối cùng, trong cả đám người trẻ tuổi đồng lứa thật đúng là phải để ý thằng nhóc Lâm Tu này!” Mẹ Chu có chút cảm thán nói: “Ngày xưa còn có An Vũ với Hứa Úy để mà so sánh. Thằng bé An Vũ quả thật không tệ… Chỉ tiếc mệnh bạc phúc mỏng. Còn thằng nhóc Hứa Úy kia, kiêu ngạo thì có kiêu ngạo một chút, tính tình cũng ương bướng, nhưng đàn ông con trai ấy mà, quan trọng không phải là cái nghị lực hay sao… Chỉ có điều người ta cũng kết hôn trước con rồi.” Nói xong Mẹ Chu vội tổng kết súc tích cho con gái mình nghe: “Lâm Tu thì khác… Tính tình tốt, làm người cũng chu đáo cẩn thận, bình thường đối nhân xử thế ôn hòa, diện mạo gia thế cũng không thua kém hai người kia…”

Đối với bài dạy dỗ tràng giang đại hải của mẹ mình, Chu Mộc hiển nhiên đã chuẩn bị tâm lý chu đáo.

Vậy nên, kết quả là, bà nói chuyện của bà, Chu đại tiểu thư chỉ cầm ly trà ngồi ngay ngắn, dáng vẻ cúi đầu cụp mắt cũng không thể nhìn ra rốt cuộc cô có nghe vào đầu hay không.

Mẹ Chu Mộc xuất thân từ gia đình phú thương, khi còn trẻ đã nổi tiếng xinh đẹp bậc nhất khí chất hơn người, trong khoảng thời gian ngắn vô số cán bộ cao cấp cậu ấm nhà giàu không ai là không vui vẻ theo sau mỹ nhân muốn bàn chuyện cưới xin.

Nhưng vì sao lại nói mẹ Chu không đơn giản? Nhớ ngày đó bà tuệ nhãn thức anh hùng (có mắt nhìn ra người tài), chỉ liếc mắt một cái đã vừa ý cổ phiếu cao cấp* Chu Vĩ Bình giữa đoàn quân đông đảo, đôi vợ chồng trẻ sống hòa hòa thuận thuận đã hai mươi tám năm, phải gọi là có tư có vị có chất có lượng, trong số những gia đình quyền quý động tí là gà bay chó sủa cũng xem như là hiếm có khó tìm.

*Nguyên gốc là 绩优股, cổ phiếu blue–chip, ý chỉ cổ phiếu của những công ty có tiếng tăm, có doanh thu ổn định và không có nợ quá mức cho phép.

Mẹ Chu là một phụ nữ tuyệt vời, có tâm tư tinh tế. Người phụ nữ xuất thân trong gia đình giàu có dùng trí tuệ cùng nhan sắc của bản thân chống đỡ một khoảng trời đằng sau người đàn ông của mình. Vun vén vẹn toàn gia đình của họ, cũng làm tròn nguyện vọng của bà. Bà nhìn đến thông thấu, hiểu đến tinh tường, được tôi rèn trong hoàn cảnh vàng thau lẫn lộn quá lâu, cả người càng như cá gặp nước, nắm rõ từng đạo lý bên trong.

Xã hội bây giờ, chẳng phải đều như vậy sao? Không nói đến việc dựng vợ gả chồng giao kết bạn bè, cho dù là mặc bộ quần áo cũng phải theo kịp với địa vị xã hội của bản thân, chỉ sợ sơ sẩy một chút là mất mặt khiến người khác chê cười.

Đạo lý như vậy đến những gia đình dân thường còn thông suốt, huống chi là gia đình cán bộ cao cấp như Chu Mộc?!

Bố của Chu Mộc Chu Vĩ Bình là một người tài ba. Bản lĩnh giỏi giang không cần phải nói, cách đối nhân xử thế cũng biểu lộ sự cao thâm khó dò. Còn trẻ như vậy đã trúng cử chức Bí thư Thành ủy của thành phố, tài năng trong đó có thể thấy được rõ ràng.

Nhưng cũng chính vì có một người bố có thân phận như vậy, cuộc sống của Chu Mộc cũng không quá yên bình.

Ngôn ngữ cử chỉ phải tao nhã, phong thái phải ung dung, khi ăn cơm không được nói chuyện, lúc trong lòng khó chịu cũng phải học cách mỉm cười.

Từ trước tới nay vẫn luôn tiếp thu nền giáo dục như vậy, nếu có điều gì làm không tốt, bà mẹ nuông chiều sẽ không đến nỗi mắng mỏ gì cô, nhưng chỉ cần bố sầm mặt trừng mắt một cái cũng đủ để cô khó chịu nửa ngày trời.

Chu Mộc không có lựa chọn nào khác, bởi vì cô là con gái của bí thư thành ủy.

Mỗi một cử chỉ hành động của cô, người có ý đều đặt vào trong mắt.

Cho nên, không thể không nói, trên một vài phương diện, tuy nói là xa rời quê hương, nhưng tám năm du học ngược lại làm thỏa lòng Chu Mộc.

Nhưng hiện tại thì khác.

Về nước, đi làm, mắt thấy tất cả đều đi đến hồi kết.

Điều này có nghĩa, khung cũi trói buộc đã bị trì hoãn thật lâu lại ồ ạt kéo về.

Nghĩ đến đây, não Chu Mộc bắt đầu đau ong lên.

“Này, Mộc Mộc, có nghe mẹ nói không đấy?” Chính mình đã nói đến khô cả họng, vậy mà con gái ngồi trước mắt cũng không thèm ừ hử một tiếng, điều này khiến mẹ Chu rất phiền muộn.

“Vâng. Đang nghe mà.” Chu Mộc nhẹ giọng đáp.

Nghe? Cái dáng vẻ cúi gằm mặt chả thấy mắt mũi đâu thế kia, ai mà tin nổi!

Nhưng mẹ Chu cũng có chỗ tốt, đó chính là biết dừng đúng lúc có chừng có mực. Bà không thích làm những việc tốn công vô ích, con gái đã không muốn nghe, bà cũng “Vậy chuyện công việc…”

Lúc này ánh mắt Chu Vĩ Bình mới thoáng liếc qua cô con gái.

“Trước khi về nước con đã gọi điện cho một người bạn, bạn ấy hiện đang làm biên tập mỹ thuật cho một tòa soạn tạp chí nổi tiếng, chỗ đó vừa vặn đang tuyển người, để con thử tới đó xem sao.”

Nghe vậy mẹ Chu kín đáo quay đầu lại liếc nhìn chồng, thấy đối phương dường như cũng không có phản ứng gì đặc biệt, bà uể oải nuốt lại lời nói đã lên đến cổ họng.lười nói tiếp. Dù sao đây cũng không phải chuyện bảo sao nghe vậy, đơn giản đi một bước nhìn một bước, nắm chắc phương hướng, cũng sẽ không có sai lầm nghiêm trọng gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui