Nước Ép Anh Đào


Giang Dã mua bữa sáng, đúng 7 giờ rưỡi đứng đợi Tống Chi ở cửa, ngay khi cuộc gọi được kết nối, Tống Chi liền xuất hiện trước mặt anh với hai quầng mắt thâm.


Giang Dã nhìn dáng vẻ bơ phờ của Tống Chi, anh cau mày cầm cặp sách, hỏi: “Tối hôm qua em làm gì vậy?”

Tống Chi hoảng hốt, thuận miệng nói: “Tắm.



Giang Dã đỡ Tống Chi xuống lầu, nghe thấy những lời này của Tống Chi, lông mày anh bất giác nhướng lên: “Tắm cả đêm sao? Rốt cuộc em đã làm gì?”

Không biết chữ nào đánh trúng Tống Chi, người cô run rẩy, cầm bữa sáng từ tay Giang Dã, nghiêng đầu nhìn anh, giơ tay chạm vào lông mày của anh, nói: “Không có gì, không có gi, anh đừng lúc nào cũng cau mày.



Mọi chuyện đêm qua quá hư cấu, mãi cho đến khi vào lớp nhìn Nhạc Nịnh, Tống Chi mới có tinh thần.


“Cậu sao thế?” Nhạc Nịnh kéo vai Tống Chi, nhìn khuôn mặt không có chút huyết sắc nào của cô.


Tống Chi đưa bữa sáng cho Nhạc Nịnh rồi tự ăn thêm một miếng; “Không sao, tối qua tớ ngủ không ngon.




Nhạc Nịnh quay đầu nhìn thoáng qua Cận Duật Minh và Giang Dã ở hàng sau, quay đầu nói nhỏ: “Tớ nói cho cậu biết đêm qua tớ nhìn thấy một thứ, thứ đó của con trai to lắm, tớ nghĩ mấy chị đó không chịu nổi.



Hai mắt Tống Chi lập tức tỏa sáng, cô nhìn Nhạc Nịnh, Nhạc Nịnh ngầm hiểu lấy điện thoại ra tìm ảnh chụp màn hình.


Trong khi tìm ảnh, Nhạc Nịnh hỏi: “Tớ chưa từng thấy ai to như vậy, thực sự nằm ngoài phạm vi hiểu biết của tớ.



“Tìm được rồi.

” Nhạc Nịnh đưa điện thoại tới chỗ giữa hai người để Tống Chi xem.


Bức ảnh vô cùng lộ liễu, Nhạc Nịnh cắt phần dưới của đàn ông một cách rõ ràng, trong căn phòng tối tăm, người đàn ông ngồi một mình bên mép giường, dương vật thô dài sưng tấy nổi đầy gân xanh, hơi thở tràn ngập hormone như muốn xuyên qua màn hình lao ra ngoài.


“Lớp chúng ta không có nhiều người to như vậy đâu, tớ cũng không nghĩ học sinh cấp ba có thể lớn như này.


” Nhạc Nịnh khẳng định: “Lớp chúng ta chắc cũng chỉ có lớp trưởng…”

Hai người đồng thời ngẩng đầu nhìn chàng trai cách đó không xa, rồi lại đồng thời cúi đầu: “Chúng ta thật không biết xấu hổ.



Tống Chi nhìn chằm chằm bức ảnh, cảnh tượng tối hôm qua nhìn thấy Giang Dã cởi trần bất giác xuất hiện.


Làn da trắng trẻo của chàng trai phản chiếu ánh sáng, chàng trai đứng trước mặt cô, không mặc quần áo.


Hình ảnh trong đầu có phần mờ ảo, tối hôm qua che mắt nhanh quá nên không nhìn rõ được thứ gì, chỉ có một vài đường nét thô sơ.


Giữa con gái thường không che giấu bí mật với nhau, Tống Chi cũng không ngoại lệ.


Cô mím môi, tới gần Nhạc Nịnh, dường như đang muốn nói ra một bí mật lớn: “Nhạc Nịnh, tớ cảm thấy…Giang Dã rất lớn.



Vừa nói xong, Nhạc Nịnh quay đầu định nói gì đó nhưng giây tiếp theo cô ấy đột nhiên nhét điện thoại vào ngăn bàn, lắp bắp nói: “Anh.



Sau đó, một bóng người cao lớn hợp lại, Tống Chi chìm trong bóng tối.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận