Nước Ép Anh Đào


Trong phòng học ồn ào không có một âm thanh nào, Tống Chi chỉ có thể nghe thấy tiếng mình hít thở.


Tống Chi sững sờ tại chỗ giống như một xác ướp bị rút cạn máu, khuôn mặt lập tức biến sắc, hơi nhướng mày nhìn Nhạc Nịnh, Nhạc Nịnh dùng ánh mắt ra hiệu cho cô, cô chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên.


Trong không khí có tia lửa điện va chạm nhau, Tống Chu run rẩy, căng da đầu nhìn Giang Dã và Cận Duật Minh: “Ha ha, hai vị muốn đi vệ sinh à?”

Cận Duật Minh nhìn chằm chằm Nhạc Nịnh, Giang Dã nhìn chằm chằm Tống Chi, không ai nói gì.


Hai người trước nay luôn giữ trạng thái lạnh lùng cấm ai lại gần, giờ đều vô cảm nhìn chằm chằm hai người trước mặt, tất cả bạn học đi tới đều đi đường vòng, không ai đủ khả năng trêu chọc hai vị này.


Một lúc lâu sau Cận Duật Minh mới chậm rãi nói: “Nhạc Nịnh, em đang làm gì vậy?”

Những gì Cận Duật Minh nói có phần mơ hồ, Tống Chi chưa kịp nhận ra ẩn ý trong đó thì Nhạc Nịnh đã đứng dậy nói: “Không phải, em…em không làm gì cả…”


Tống Chi ngồi tại chỗ mỉm cười nhìn Giang Dã, đang định nắm tay Giang Dã hỏi vừa rồi anh có nghe thấy gì không thì giáo viên ngữ văn đi vào lớp.


Hai người ủ rũ ngồi trên ghế giống như những quả cà tím đông lạnh, nhìn nhau rồi thở dài.


“Biết kết quả bài kiểm tra mấy ngày trước chưa?” Trên bục giảng, một người phụ nữ cao gầy trông rất hòa ái.


Bên dưới đồng thanh vang lên âm thanh, tất cả những người biết và không biết đều la hét.


“Tống Chi, bài kiểm tra ngữ văn lần này của em như thế nào? Em có tự tin mình được 120 điểm không?” Lưu Niệm Từ đỡ gọng kin ngồi xuống, mỉm cười nhìn Tống Chi.


Đột nhiên bị gọi tên, Tống Chi giật mình đứng lên, đầu tiên “a” một tiếng, sau đó nói: “Chắc vậy ạ, thấp nhất cũng phải 125 nếu đáp án không có gì sai.




Lưu Niệm Kiều vui vẻ nhìn Tống Chi, gật đầu ra hiệu bảo cô ngồi xuống.


Như thường lệ, Lưu Niệm Từ sau đó gọi tên Giang Dã và Cận Duật Minh, hai người đồng thời đứng lên, chỉ gật đầu chứ không nói gì.


“Ôi, cô hỏi hai em, hai em có thể nói thêm vài câu trong giờ ngữ văn của cô không?” Lưu Niệm Từ buồn rầu nhìn hai người im lặng, nói xong thì không nói thêm gì nữa, cho hai câu hỏi, bắt đầu tự học.


Nhạc Nịnh và Tống Chi đồng loạt cúi đầu, ngón tay gõ điện thoại, mãi cho đến khi hết giờ môn ngữ văn, hai người vẫn không nhận được câu trả lời, xem ra hai vị thần kia đang tận trung làm vài, làm gì quan tâm đến hai người tay mơ bọn họ.


Tống Chi nhân cơ hội thu bài tập hóa đi tới bàn Giang Dã, kéo tay áo sơ mi của anh, “Giang Dã, anh để ý em đi mà…”

Một luồng gió ấm thổi tung tờ giấy trên bàn, trang giấy theo gió lật phần phật, một âm thanh lọt vào tai hai người.


Giang Dã vẫn không ngẩng đầu, lớp học người đến người đi, Tống Chi xấu hổ làm động tác khác, cô vẫn lắc nhẹ, vuốt phẳng lớp vải bị nhăn: “Giang Dã…Anh tốt nhất, để ý đến em đi mà…để ý đến em đi mà…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận