Nước Ép Anh Đào


Bắc Hoài có truyền thống không đi học vào buổi chiều thứ sáu, quay lại trưởng vào buổi chiều chủ nhật.


Một số người hẹn nhau đến quán trà sữa làm bài tập, Giang Dã và Cận Duật Minh đến trường lấy đề, Tống Chi và Nhạc Nịnh vui vẻ đến quán trà sữa trước.


Vừa vào trong tiệm, trước khi lấy sách ra thì Tống Chi đã gọi cho mình một cốc trà sữa đào trắng.


“Cậu chưa ăn trưa à?” Nhạc Nịnh vừa hỏi vừa lấy sách ra giúp cô, mở bài tập về nhà ra.


Tống Chi cắn ống hút, uống một ngụm trà sữa, nước trà tràn ra khỏi môi, bị lưỡi cô liếm vào trong miệng, “Không phải, tại ăn ngon quá nên tớ phải uống trà sữa để tìm lại cảm hứng học tập.



Đang nói chuyện thì Giang Dã và Cận Duật Minh mở cửa đi vào tiệm trà sữa.



Vừa bước vào cửa, mọi ánh mắt trong quán đều đồng loạt nhìn hai người, ánh mắt sáng ngời, ngo ngoe rục rịch.


Những nam sinh cấp ba vốn đã nổi tiếng, cộng thêm vẻ ngoài nổi bật của hai người, thu hút không ít lời xì xào từ các cô gái xung quanh.


Cận Duật Minh vừa định kéo ghế thì bị Tống Chi ngăn lại.


Cận Duật Minh nhướng mày nhìn Giang Dã đứng bên cạnh, chỉ thấy Giang Dã bất đắc dĩ vỗ vai Cận Duật Minh, ngồi xuống bàn bên cạnh.


Thấy Cận Duật Minh vẫn còn nghi ngờ, Giang Dã vừa mở đề ra vừa nói: “Học sinh kém không xứng ngồi học cùng bạn với học sinh giỏi, học sinh kém sẽ làm ô uế thế giới tinh thần của học sinh giỏi.



Tống Chi rất hài lòng về những lời Giang Dã nói, cô nháy mắt với Giang Dã rồi cúi đầu nói chuyện với Nhạc Nịnh.



Cận Duật Minh nhìn Giang Dã ít khi cười nói trước mặt, chợt cảm thấy thú vị, cậu dùng bút gõ nhẹ vào đầu Giang Dã, “Chỉ có hồ ly tinh nhà cậu mới nghe lời như vậy đúng không?”

Giang Dã nhìn Tống Chi đang cười vui vẻ, khóe miệng bất giác cong lên.


Bầu trời càng lúc càng tối, mây mù che khuất mặt trời, không để lại một chút ánh nắng nào.


Trong chớp mắt, ngoài cửa sổ nổi lên một cơn gió mạnh, lá cây hai bên đường bị gió thổi bay, xoay tròn trong không trung theo cơn gió mạnh.


“Xôn xao…” Giấy trên bàn phát ra tiếng sột soạt, Nhạc Nịnh vội vàng ấn đề thi xuống, Tống Chi nhanh tay nhanh mắt đóng cửa sổ lại.


“Trời sắp mưa rồi.

” Tống Chi nhìn thời tiết u ám, cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Hứa Bình, bảo bà chú ý đến vết thương ở chân.


Hứa Bình không trả lời, Tống Chi cũng không để ý, đây là chuyện thường xuyên.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận