Nước Ép Anh Đào


Những hạt mưa nhỏ bay theo gió, trong chớp mắt trút xuống, cửa sổ bị giọt mưa đập vào, mọi thứ bên ngoài cửa sổ thật kỳ lạ.


Tống Chi ngơ ngác nhìn thế giới bên ngoài cửa sổ, vẻ mặt lạnh lùng như thể mình là tiên trên bầu trời, không có bất kỳ cảm xúc hay ham muốn nào.


“Uống đồ nóng đi, đừng lúc nào cũng uống đồ lạnh.

” Giang Dã đưa cốc nước nóng cho Tống Chi rồi ngồi xuống.


Khi gió bắt đầu thổi, Giang Dã đã ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Tống Chi không chớp mắt, anh dần nhíu mày, tâm trạng của Tống Chi rõ ràng không ổn.


Tống Chi cuộn tròn mấy ngón tay, cô không cầm cốc nước nóng kia, cô vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt hơi lạnh lùng, môi mím chặt, vẻ mặt khá nghiêm túc.


Giang Dã vẫn ở bên cạnh cô, anh không nói gì, chỉ cầm bàn tay đang giấu dưới gầm bàn của cô, đặt vào lòng bàn tay mình.


Đúng như dự đoán, lạnh.


Giang Dã cúi đầu, xoa đầu ngón tay hơi lạnh kia, ngoài tiếng nhạc nhẹ nhàng ra thì chỉ còn tiếng mưa rơi xuống ngoài cửa sổ.



Chán nản, giống như tâm trạng hiện tại của Tống Chi.


Tống Chi nhìn người đi đường trú mưa trên đường, ký ức chợt hiện về mùa năm bốn năm trước, cũng vào một ngày mưa như vậy.


Mưa to dữ dội, nước mắt cọ rửa khuôn mặt của từng người, tiếng còi báo động của cảnh sát, rào chắn, đám đông hoảng loạn và vết máu trên đường nhựa dần bị mưa cuốn trôi…

Mưa dần tạnh, nhiệt độ bàn tay của Tống Chi cũng dần tăng lên.


Nhưng Giang Dã vẫn không buông tay.


“Giang Dã, em muốn về nhà.

” Khi nói chuyện, Tống Chi cúi đầu không nhìn ai cả, cổ họng bật ra một âm thanh nghẹn ngào.


Giang Dã ngước mắt nhìn Tống Chi, anh ‘ừm’ một tiếng rồi nhanh chóng thu dọn giấy tờ vương bãi trên bàn.


Sau khi thu dọn đồ xong, Giang Dã khoác chiếc áo khoác to rộng lên người Tống Chi, xách cặp sách của hai người, ôm Tống Chi, hất cằm về phía Cận Duât Minh và Nhạc Ninh, mở cửa tiệm trà sữa, bật ô, lao vào cơn mưa.



Cận Duật Minh nhìn bóng hai người càng ngày càng xa rồi nói với Nhạc Nịnh, “Đời này không một cô gái nào có thể khiến Giang Dã trở nên như vậy đúng không?”

Bầu trời và mặt đất bao phủ bởi khói và mưa, Giang Dã ôm Tống Chi bước đi chậm rãi.


Tống Chi dựa vào vai Giang Da, không nói một câu nào cả.


Giang Dã không có biểu tình gì, anh tránh né xe cộ và người đi đường, thỉnh thoảng nghiêng đầu hỏi Tống Chi, “Tối nay em muốn ăn gì?’

Khóe mắt của Tống Chi đỏ ửng, đôi mắt rưng rưng, cô khịt mũi nói: “Em muốn ăn bánh hoa quế anh làm.



“Ừn, còn gì nữa không?”

Tống Chi ôm cổ Giang Dã, hơi thở ấm áp phả vào một bên cổ, mạch máu màu xanh lam chậm rãi đập theo nhịp tim, đuôi tóc bị mưa rơi ở mái hiên nhỏ xuống ướt nhẹp.


Cha từng cõng cô về nhà như thế này nhưng cha đã không còn nữa.


Cô giơ ngón tay lên chạm vào, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Giang Dã, anh sẽ cõng em như vậy cả đời chứ?”

Giang Dã vững vàng cõng Tống Chi quẹo vào con hẻm vòng về nhà, ống quần bị mưa thấm ướt, dính chặt vào mắt cá chân.


Giang Dã đau lòng, anh hít một hơi thật sâu, trả lời, “Nếu em muốn, anh sẽ cõng em cả đời.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận