Nước Ép Anh Đào


Đến nơi thì đã là 7 giờ tối, trời cũng sắp tối.


Lúc xuống xe, Tống Chi vừa mới thoát khỏi vòng xoáy dục vọng, giây phút không khí trong lành tràn vào lồng ngực, hơi nóng giảm xuống hơn nửa.


Tống Chi không dám nhìn Giang Dã, cô không chắc liệu Giang Dã có nghe thấy tiếng rên khe khẽ của mình hay không.


Giang Dã nắm tay Tống chi đi về phía trước, ngoại trừ mấy chiếc xe taxi phóng nhanh đi ngang qua thì trên đường không có ai khác.


Chân trời vẫn chưa hoàn toàn biến mất, trong rừng có tiếng xào xạc, ngoại trừ Giang Dã, Tống Chi không nhìn thấy rõ cái gì khác.


Thân dưới nhớp nháp, mỗi một bước đi đều có nước sốt tràn ra, Tống Chi đi bên cạnh Giang Dã: “Anh định đi đâu vậy?”


Yết hầu của Giang Dã lên xuống, anh nhìn về phía trước, cố gắng xóa sạch tất cả hình ảnh trong đầu, bao gồm cả tiếng thở dốc mong manh đó…

Giọng nói của Giang Dã khàn khàn, mu bàn tay nổi gân xanh, “Ngay phía trước, sắp tới rồi.



Đi được vài bước, tia sáng duy nhất trên bầu trời cũng biến mất không thấy đâu, Giang Dã dẫn Tống Chi quẹo vào một con đường rừng rồi đột nhiên dừng lại, xoay người che đôi mắt của Tống Chi.


“Ôi…” Tống Chi kéo tay của Giang Dã muốn thoát ra nhưng làm thế nào cũng không bỏ ra được: “Anh làm cái gì mà thần bí vậy?”

Giang Dã cẩn thận dắt cô đi về phía trước, nhẹ nhàng nói: “Lát nữa em sẽ biết.



Đi được vài bước thì hai người dừng lại.



Tầm nhìn chìm trong bóng tối, các giác quan khác được phóng đại vô hạn, Tống Chi nhẹ nhàng dùng hai tay nắm ống tay áo của Giang Dã, bên tai cô là tiếng gió, tiếng chim hót, cùng với hơi thở nặng nề của Giang Dã…

Lông mi nhẹ nhàng lướt qua đầu ngón tay, cảm giác hơi ngứa ngáy, hơi thở nhất thời hỗn loạn, Giang Dã nhìn bóng tối trước mặt dần lóe lên những tia sáng nhỏ, khóe miệng anh cong lên, chậm rãi buông tay.


Bóng tối che khuất tầm nhìn dần tiêu tan, mí mắt của Tống Chi run rẩy, cô từ từ mở mắt ra, khi nhìn thấy thứ trước mặt, hai tay Tống Chi che miệng, vô cùng ngạc nhiên.


Họ nhìn thấy vô số ánh sáng như xuyên qua mặt trăng, tỏa ra một luồng ánh sáng trắng xóa trong rừng, Tống Chi đứng ở giữa, kinh ngạc nhìn tất cả mọi thứ.


Gió thổi qua góc áo, bộ quần áo rộng thùng thình dính chặt vào da thịt, Tống Chi quay đầu nhìn Giang Dã.


Giang Dã cười mỉm, đuôi mắt hiện ý cười không thèm che giấu, nốt ruồi ở khóe mắt ngày càng hồng hơn: “Cho em một bầu trời đom đóm, không buồn nữa được không?”

Nam thần lạnh lùng trong mắt các bạn cùng lớp giờ đã được bao phủ bởi một lớp dịu dàng trong đôi mắt phượng lạnh lùng, Giang Dã giống như khối băng đang dần tan chảy, không còn lạnh lùng như trước nữa.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận