Nước Ép Anh Đào


“Hả?” Nhạc Nịnh chống tay lên hông, không tin được nói: “Hai người vẫn chưa hẹn hò?”

Tống Chi vẫn gật đầu.


Nhạc Nịnh nhìn cô gái thẹn thùng trước mặt, cô ấy không biết mình nên khóc hay nên cười, cô ấy vốn tưởng hai người đã sớm ở bên nhau, nhưng hiện tại xem ra Tống Chi ngốc nghếch này vẫn chưa thông suốt.


Nhạc Nịnh nắm tay Tống Chi, hỏi: “Tống Chi, cậu có biết Giang Dã thích cậu không?”

Tống Chi có vẻ bối rối” “Cái gì?” Sau đó phản ứng lại, “Chắc anh ấy không thích tớ đâu?”

Nhạc Nịnh thật sự muốn đánh Tống Chi một cái, viết truyện thì hăng hái như vậy, sao đến lượt bản thân lại trở nên như vậy?

“Anh ấy không thích cậu mà có thể ở bên cậu suốt một ngày, có thể hỏi han ân cần, tất cả đều đặt cậu lên đầu…” Nhạc Nịnh dừng lại một lúc, “Có thể ôm cậu được sao?”

Tống Chi vẫn còn bối rối, Nhạc Nịnh dứt khoát thay đổi cách hỏi khác: “Vậy cậu…Cậu có cảm thấy cậu thích Giang Dã không?”

Nghe câu hỏi của Nhạc Nịnh, tất cả những hình ảnh liên quan đến Giang Dã lướt qua trong đầu Tống Chi.



Dường như mọi ký ức từ thuở nhỏ đều có mặt Giang Dã, được Giang Dã ôm, được Giang Dã dịu dàng dỗ uống thuốc, làm vài tập, lao vào vòng tay Giang Dã khi sợ bóng tối…

Hình ảnh liên tục thay đổi.


Cô ỷ lại vào Giang Dã, muốn Giang Dã ở bên cạnh mình, chỉ dỗ dành một mình mình.


Tống Chi cảm thấy cuộc sống của mình sẽ không trọn vẹn nếu thiếu vắng Giang Dã.


Nhưng cái này có tính là thích không? Đây là những điều xảy ra rất thường xuyên trong cuộc sống của cô, cô cũng tập thành thói quen.


Nhưng cô muốn hôn Giang Dã là sự thật.


Tống Chi do dự, trong lòng cân nhắc xem phần tình cảm này rốt cuộc là ỷ lại hay thích.



Nhìn ánh mắt đầy mong chờ của Nhạc Nịnh, Tống Chi đang định trả lời thì bị cắt ngang.


“Bạn học Tống.



Hai người đồng thời quay đầu lại.


Người nói đeo một cặp kính nửa gọng, mặc đồng phục trường Bắc Hoài, là một người có vẻ ngoài hiền lành, lịch sự.


Nhưng cả hai người đều không quen biết.


Tống Chi lịch sự hỏi: “Chào cậu, xin hỏi cậu có chuyện gì sao?”

Chàng trai đỡ gọng kính, cười đầy ngượng ngùng, chỉ chào một cái đã đỏ mặt, “Tớ…Tớ có thể nói mấy câu với cậu không?”

Tống Chi nhìn Nhạc Nịnh, Nhạc Nịnh hả hê khi người khác gặp họa, cô ấy đẩy Tống Chi, mở miệng, lặng lẽ nói: “Tỏ tình~”

Âm cuối kéo rất dài.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận