Nước Ép Anh Đào


Người Tống Chi hơi nóng, hơi nóng oi bức từ lỗ chân lông tỏa ra, cô uể oải gật đầu, cầm cốc thuốc uống hết rồi ngậm viên kẹo kia.


Thuốc hơi đắng, ngay cả kẹo ngọt cũng không áp được, miệng đắng chát, Tống Chi nói, “Khó uống quá.



Nhạc Nịnh lại bóc một viên kẹo nhét vào trong miệng cô: “Ngậm hai viên kẹo sẽ ổn thôi.



Tống Chi ngậm kẹo trong miệng, cúi đầu tìm điện thoại gửi tin nhắn cho Giang Dã, hỏi anh đi đâu.


Cô ủ rũ gửi một vài biểu tượng cảm xúc không vui, đợi một lúc nhưng không có tin nhắn nào gửi đến.


Tống Chi xì mũi, rơi nước mắt.


Trong lúc nhất thời, trong lòng dâng lên một cảm giác tủi thân.


“Tống Chi.

” Lớp trưởng Tống Hi Lâm ôm một chồng bài tập về nhà, đứng ở cửa gọi cô.


Tống Chi lau nước mắt, quay đầu nhìn về phía người gọi mình.


“Giáo viên ngữ văn tìm cậu.


” Nói xong thì cậu đến gần, đưa cho cô một tờ giấy, “Hình như là về một cuộc thi nào đó.



Tống Chi cầm lấy tờ giấy, gật đầu, ngước đôi mắt đỏ hoe nhìn Nhạc Nịnh rồi đi đến văn phòng.


Toàn bộ hành lang chật kín người, Tống Chi tìm kiếm Giang Dã khắp nơi nhưng vô ích.


Khi đến văn phòng bộ môn ngữ văn trên tầng 3, bên trong cũng rất đông người.


Tống Chi đi đến bàn của Lưu Niệm Từ, thấp giọng gọi ‘cô’.


Lưu Niệm Từ ngẩng đầu, cười nói: “Em đến rồi à? Cô tìm em cũng không có chuyện gì cả, Tống Hi Lâm đưa cho em tờ giấy kia rồi đúng không?”

Tống Chi khịt mũi, hai má đỏ ửng, gật đầu.


“Em bị cảm à? Nghỉ ngơi cho tốt đi nhé, nếu không được thì xin thầy Lục cho nghỉ.

” Sau một hồi quan tâm, cô đi vào chủ đề chính: “Sau ngày 1 tháng 10 sẽ có một cuộc thi ngữ văn, cô định để em và Tống Hi Lâm tham gia.



Não của Tống Chi tuy không tỉnh táo lắm nhưng vẫn nắm được điểm mấu chốt: “Giang Dã và Cận Duật Minh đâu ạ?”

Lưu Niệm Từ gấp sách lại, “Hai đứa nó muốn tham gia cuộc thi Toán, không có thời gian.




Lưu Niệm Từ dặn dò vài câu, Tống Chi mơ màng lắng nghe, cho đến khi ra khỏi văn phòng, vừa đi đến đầu cầu thang tầng hai liền nhìn thấy hai bóng người quen thuộc đang đứng trước phòng cung cấp nước nóng.


Nghê Nhã và Giang Dã.


Nghê Nhã, người ngày nào cũng cố gắng thu hút sự chú ý của Giang Dã.


Tống Chi đứng trong góc nhìn hai người, đầu óc ngày càng nặng trĩu, tầm nhìn dần mờ đi vì nước mắt.


Nhưng giây tiếp theo Nghê Nhã giơ tay ôm Giang Dã, Giang Dã đẩy Nghê Nhã đụng phải lan can khiến cô bạn kêu một tiếng.


Đôi mắt của Tống Chi đột nhiên mở to, một hộp thuốc cảm do Lưu Niệm Từ đưa cho cô rơi ra khỏi lồng ngực.


Hộp thuốc lăn trên mặt đất phát ra âm thanh, hai người đồng thời nhìn về phía bên này, khoảnh khắc nhìn thấy Tống Chi, ánh mắt của Giang Dã lạnh lùng, anh nhỏ giọng chửi tục, cất bước chạy về phía cô.


Đến gió cũng yên tĩnh.


Những ngón tay của Tống Chi run lên, những giọt nước mắt trong hốc mắt cuối cùng cũng không thể kiềm chế được nữa, nó lăn xuống dưới, cô xoay người rời đi.


Hộp thuốc nằm lặng lẽ trong góc.


“Chi Chi!” Giang Dã gọi Tống Chi, “Chi Chi, em đứng lại đã.



Tống Chi chạy xuống lầu, bước đi càng lúc càng nhanh, thậm chí còn bắt đầu chạy.


Bên tai là tiếng gió gào thét, tiếng khóc bị gió thổi bay lơ lửng giữa không trung.


Nhưng dù có chạy nhanh đến mức nào thì cô cũng bị Giang Dã nắm lấy cánh tay, dừng lại ngay tại chỗ: “Chi Chi, em nghe anh nói.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận