Nước Ép Anh Đào


Khi Giang Dã và Cận Duật Minh chạy tới quán rượu thì hai người đã say đến bất tỉnh nhân sự, hai người đứng ở cửa, thở dài một hơi.


Hai người vào trong quán chào chú Lý, từng người bế người kia rời khỏi quán rượu, tạm biệt nhau ở ngã tư đường.


Giang Dã khoác áo khoác cho Tống Chi, ôm cô đi về phía tiểu khu, động tác hơi mạnh nên người trong lòng ngực khẽ cử động.


Tống Chi tựa đầu lên vai Giang Dã, hơi thở nồng nặc mùi rượu phả vào cổ anh, đôi tay không thành thật vòng qua cổ Giang Dã, đầu ngón tay thỉnh thoảng gãi nơi đó.


Giang Dã thở dài, có hơi bất đắc dĩ, mới không để ý cô một cái cô đã uống rượu rồi.


“Giang Dã…” Tống Chi say khướt, nói mớ, “Giang Dã, em nóng quá…” Nói xong, cô định cởi áo khoác trên người.


Giang Dã dùng một tay giữ chặt bàn tay đang lộn xộn kia, hạ giọng nói: “Ngoan nào, không ngã bây giờ.



Người trong lồng ngực đột nhiên ngừng cử động, sau đó tiếp tục gọi tên Giang Dã, Giang Dã cũng đáp lại từng tiếng gọi.


Đường về nhà hơi tối, ánh đèn đường không đủ để chiếu sáng mọi nơi, hai bóng người bị ánh sáng mờ ảo kéo dài, đến một nơi tối tăm mới biến mất.


Côn trùng kêu ríu rít trong bãi cỏ ven đường, cùng với âm thanh Tống Chi không ngừng gọi Giang Dã.



Đây là ngày Tống Chi nói với anh nhiều nhất kể từ khi hai người chiến tranh lạnh.


Một người hỏi một người trả lời cho đến khi Giang Dã đưa Tống Chi về đến nhà.


Vì Hứa Bình tăng ca ở bệnh viện nên Giang Dã đưa Tống Chi về nhà mình.


Giang Dã đặt Tống Chi lên giường, đắp chăn cho cô, đang định xoay người rời đi thì Tống Chi đã nắm lấy tay anh.


Anh xoay người, nương theo ánh đèn nhìn sang.


Tống Chi mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn chằm chằm cánh tay đang bị nắm chặt một lúc lâu, chậm rãi đứng dậy, ngửa đầu nói: “Đừng đi.



Giang Dã nhìn Tống Chi không tỉnh táo, anh mỉm cười, xoay người ngồi xuống mép giường, muốn xem con ma men này còn muốn làm gì: “Anh không đi, anh ở đây với em.



Đầu Tống Chi giống như có một chai keo bị đổ, kết nối tất cả các dây thần kinh vào với nhau, cô không thể nghĩ được gì cả, nhưng chỉ có một hình ảnh khắc sâu trong đầu cô.


Tống Chi giơ tay về phía Giang Dã, cô muốn ôm anh.


Nghĩ đến đây, dựa theo quán tính, Tống Chi ôm chặt Giang Dã, lẩm bẩm nói: “Anh không được ôm ai, anh chỉ được phép ôm em thôi.



Giang Dã đỡ Tống Chi, ôm cô vào trong ngực: “Ừm, anh chỉ ôm em.



Ôm một lúc, dường như cảm thấy tư thế này không thoải mái, cô giạng chân ra, ngồi lên người Giang Dã.


“A Dã…Người anh thơm quá, em rất thích…” Ngay cả Tống Chi cũng không biết mình đang nói cái gì nữa.


Người Giang Dã thoáng chốc cứng đờ tại chô, cơ thể trong lòng ngực anh thơm tho, mềm mại, khi nói toả hương rượu ngọt thoang thoảng.


Hơi nóng, cổ họng khát khô.



Tống Chi giơ tay nâng khuôn mặt của Giang Dã lên, nhìn thật kỹ, mặt mày đẹp như tranh, mũi cao, cuối cùng ánh mắt dừng trên đôi môi mềm mại kia.


Cô nhìn chằm chằm chỗ đó, ngón cái lướt qua khoé môi anh, đột ngột hôn lên.


Ngọt, mềm.


Nhưng tại sao lại không mở ra?

Lùi lại một khoảng, cô nghi hoặc nhìn Giang Dã, hỏi: “A Dã, tại sao anh không mở miệng?”

Giang Dã đứng hình tại chỗ.

Một tay ôm eo Tống Chi, ánh mắt thẳng tắp, sau lưng đã toát một lớp mồ hôi, căn bản không dám cử động.


Tống Chi thấy Giang Dã không nói gì, cô cho rằng Giang Dã đang nghĩ tới Nghê Nhã, cau mày nói: “Sao anh không nói câu nào? Là bởi vì em không tốt sao?”

Nói xong, cô cầm tay Giang Dã đặt lên ngực mình, lòng bàn tay xoa nhẹ, cô khẽ kêu một tiếng: “A Dã, anh sờ vào người em được không? Anh đừng nghĩ đến người khác.



Da thịt giống như chạm vào quả cầu lửa, muốn trốn, muốn rút tay về nhưng lại bị Tống Chi giữ chặt, cầm tay anh xoa nhẹ nhàng.


“Hừ ưm…” Đầu vú dần cứng hơn trong lòng bàn tay, Tống Chi khẽ rên, đôi môi đỏ mọng hé mở nói: “A Dã…Anh đừng thích người khác…”

Dương vật của anh cứng đến mức muốn nổ tung, hô hấp dần mất khống chế, đôi mắt Giang Dã đỡ hoe, anh nhìn chằm chằm Tống Chi, khuôn mặt của cô gái trước mặt đỏ ửng, trong mắt chứa một hồ nước, khẽ gọi cái tên Giang Dã.


Cảnh tượng này vốn dĩ chỉ xuất hiện trong giấc mơ của anh.


Lúc này, anh không cần phải đuổi theo giấc mơ nữa, nó đã thực sự xảy ra.



Giang Dã nắm lấy bàn tay đang nghịch ngợm của Tống Chi, thở hổn hển, trán lấm tấm vài giọt mồ hôi, giọng run run hỏi: “Em có biết mình đang làm gì không?”

Tống Chi hừ nhẹ, kéo cánh tay của Giang Dã, lông mày nhíu lại không kiên nhẫn.


Con ma men say đến mức bất tỉnh nhân sự, chỉ muốn làm những chuyện mình muốn làm, không phân biệt được đâu là mơ, đâu là thực.


Tống Chi mở mắt ra, đôi mắt tràn ngập sương mù, cô nhìn chằm chằm Giang Dã một lúc lâu, sau đó túm cổ áo anh, kéo lại gần.


Người anh quá nóng, Tống Chi rụt tay về.


Đôi môi từ từ tiến lại gần, rồi nhanh chóng lùi lại, cô cười ngây ngô, hỏi một đằng nhưng trả lời một nẻo: “Em rất muốn hôn anh… Ngày hôm đó đã muốn rồi…”

Giang Dã lập tức nắm được trọng điểm: “Ngày hôm nào?”

Tống Chi không trả lời mà chỉ mổ lên môi Giang Dã từng cái một, liếm môi anh, hừ một tiếng.


Lúc này Giang Dã đã mất lý trí, đối với tình cảm của Tống Chi, niềm vui, chiếm hữu của anh với cô như nuốt chửng mọi thứ trên đời, cuối cùng anh cũng không kiềm chế được nữa.


Một tay anh siết chặt eo Tống Chi, kéo cô về phía mình, hôn lên đôi môi mềm mại của cô.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận