Nước Ép Anh Đào


“Ư…” Động tác của Giang Dã khiến Tống Chi không kịp phòng bị, cô vội vàng ôm anh: “A Dã…Ư…”

Đầu lưỡi của anh nhẹ nhàng liếm láp khe hở giữa đôi môi, hơi thở nóng hổi hoà vào nhau, luyến tiếc buông ra.


“Chi Chi…Há miệng…” Giang Dã mở mắt ra nhìn cô gái trước mặt, thật sự rất mềm, tan ra trong miệng như kem, vị ngọt lan ra khắp răng, khiến người ta không đành lòng buông ra.


Hiện tại trong đầu Tống Chi chỉ còn lại một mình Giang Dã, từng câu, từng động tác của anh, cô đều sẽ làm theo.


Cô thích anh.


Đôi môi hơi hé mở, đầu lưỡi thè ra, theo động tác của Giang Dã, cô khẽ liếm đôi môi ướt át, chất lỏng chảy ra làm ướt khoé môi.


Không biết có phải ảo giác của Giang Dã hay không nhưng người Tống Chi nóng đến khó tin, giống như vừa mới lấy ra từ lò nung, bên trong nóng hổi nhưng mịn màng, trơn bóng.



Lúc này, cảm giác và hành động đồng thời xảy ra, khoảnh khắc chạm vào cái lưỡi mềm mại kia, Giang Dã đột nhiên mở to mắt, ôm Tống Chi vào trong lòng ngực, há mồm thở hổn hển.


Những giọt mồ hôi trên trán rơi xuống, Tống Chi thở hổn hển trong lòng anh, anh lùi người ra khi sắp nhảy vào biển dục vọng.


Sương mù trong mắt tan đi, đột nhiên trở nên tỉnh táo.


Mày không nên làm như vậy, tối nay mày quá càn rỡ nên mới khiến Giang Dã mày không nhận ra mình, cho rằng bản thân đang ở trong mơ có thể tùy ý làm bậy mà không hề kiêng dè.


Mày không được làm vậy với cô ấy, không được giở trò lưu manh khi cô ấy không tỉnh táo, không được làm cô buồn, không được làm những việc vượt quá giới hạn với cô.


Điều quan trọng nhất chính là không được để cô trong trạng thái tỉnh táo ghét mình.


Anh cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, vỗ nhẹ vào lưng Tống Chi, hạ giọng dỗ dành cô.

Tống Chi hừ vài tiếng liền bất động, dần dần chìm vào giấc ngủ.


Giang Dã chậm rãi nhắm mắt lại, hàng mi cong không ngừng run rẩy, lợi dụng ánh trăng mờ, anh nhẹ nhàng hôn lên sợi tóc của Tống Chi.


Chi Chi, đêm nay là anh sai, sẽ không có lần sau.


!


Khi Tống Chi tỉnh dậy, cả người cô đau nhức, đầu đau như muốn nổ tung, chuyện xảy ra tối qua giống như những mảnh thủy tinh vỡ đâm vào dây thần kinh của cô, hình ảnh vỡ vụn làm thế nào cũng không thể ghép thành hoàn chỉnh.


Tối hôm qua uống rượu với Nhạc Nịnh…Nhưng mình uống say nói với Nhạc Nịnh mình thích Giang Dã, sau đó có người ôm mình về nhà.


Sau đó…Tống Chi chống một tay xuống giường, một tay xoa huyệt thái dương, cố nhớ lại chuyện xảy ra tối hôm qua.


Cô chậm rãi mở mắt ra, nhìn căn phòng quen thuộc, ký ức tối hôm qua chợt ùa vào trong đầu cô giống như nước biển.


Bóng tối, hai người, nóng bỏng, mềm mại và dây dưa…

Tối hôm qua, trong căn phòng ngủ này, ký ức về nụ hôn, cái ôm, gặm nhắm Giang Dã quay trở lại.


Bàn tay đột nhiên đấm lên đệm, hai mắt nhất thời mở to.


Vừa mới xác định thích người ta đã cưỡng hôn người ta?!

Mình mạnh mẽ đến vậy sao?


Ý nghĩ này vừa nảy ra, Tống Chi lập tức cho mình một cái tát, sao cô lại không biết xấu hổ như vậy? Cưỡng hôn người ta trong khi vẫn chiến tranh lạnh, đúng là lưu manh.


“Sao em lại tự đánh mình?” Đột nhiên có một giọng nói vang lên, Tống Chi lập tức quay đầu lại, cảnh giác nhìn người đang đi tới.


Vừa nhìn thấy Giang Dã, Tống Chi lập tức đỏ mặt.


Giang Dã mặc quần áo ở nhà, mái tóc ướt vuốt ngược ra sau, khoanh tay nhìn Tống Chi như nhìn kẻ ngốc: “Buổi sáng tự đánh mình là vì mình lười học sao?”

Ban đầu Tống Chi còn cảm thấy không được tự nhiên khi nghe những lời đó, cô lập tức cầm gối ném qua: “Cút đi, đồ vô nhân tính!”

Giang Dã mỉm cười cầm cái gối trên mặt đất lên, thấy Tống Chi không sao, anh cũng dừng việc nói đùa lại: “Ra ngoài ăn cơm thôi, hôm nay đồ vô nhân tính này làm bánh hoa quế, bánh trôi và cháo em thích ăn.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận