Cả căn nhà không còn âm thanh nào khác ngoài tiếng robot hút bụi đang hoạt động.
Tống Chi nói xong, cô nhìn Giang Dã như muốn cho mình thêm can đảm, nhưng thực chất trong lòng lại căng thẳng muốn chết.
Đột nhiên Giang Dã đứng dậy đi đến trước mặt Tống Chi, anh đi nhanh đến mức xô cả bàn ăn.
Thân hình cao lớn bao phủ người cô từ trên xuống dưới, Tống Chi giật mình, cô nghiêng người, ngửa đầu, cảnh giác nhìn Giang Dã.
Đường quai hàm mịn màng, sắc nét, đôi mắt đỏ hoe, cơ bắp trên người run nhè nhẹ, Giang Dã run rẩy thở ra một hơi.
Tống Chi ngửa người ra sau, cô nuốt nước miếng, trong mắt tràn ngập căng thẳng, co rúm người nhìn Giang Dã.
Cô chỉ nói thích anh thôi mà, có cần giận như vậy không?
“Mấy lời này em tùy tiện nói ra sao?” Giọng nói của Giang Dã giống như biển sâu, thâm trầm khó chịu khiến người ta không thở nổi.
Cảm giác bức bách quá mãnh liệt, Tống Chi cau mày, có hơi sợ hãi: “Em…Em không đùa.
”
Bình thường anh toàn tin lời cô nói, sao hôm nay anh lại không tin cô?
Mái tóc đen che khuất đôi lông mày sắc sảo, che giấu tất cả sự bất an và căng thẳng, mồ hôi từ từ toát ra.
Giang Dã đột ngột cúi người, hai tay đặt lên tay vịn, bao vây Tống Chi giữa ghế và cơ thể mình, nhìn cô.
Khoảng cách giữa hai người đột nhiên thu hẹp lại, đôi mắt của Tống Chi mở to, đồng tử nhanh chóng giãn nở, run rẩy nhìn người trước mặt.
Ánh mắt của hai người chạm vào nhau giữa không trung, không hiểu vì sao mà giữa hai người có một tia triền miên kéo dài từng đợt, từng đợt một, không hề dừng lại.
Mí mắt của Giang Dã rất mỏng, nếu nhìn kỹ thì có thể nhìn thấy những mạch máu nhỏ màu xanh lam trên mí mắt anh, chúng sắp xếp chằng chịt, lộn xộn trên da, run lên theo nhịp thở của anh, những sợi tóc trên trán khẽ bay, cánh môi đỏ mọng.
Tống Chi nhìn chằm chằm môi anh một lúc lâu.
Nhạc Nịnh nói Giang Dã thích cô, hiện tại cô tỏ tình với anh, anh lại làm như vậy với mình, anh muốn hôn sao?
Nhưng…Liệu có nhanh quá không? Mình vẫn chưa chuẩn bị xong.
Tống Chi bận suy đoán tâm tư của Giang Dã, không hề chú ý tới ánh mắt của anh lộ liễu đến mức nào.
Giang Dã nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy mồ hôi của Tống Chi, đôi mắt khẽ động, đáy mắt không giấu được vẻ hoảng loạn, dường như hơi…Phấn khích, yết hầu của anh lên xuống, người nóng như muốn bốc cháy.
Tống Chi dùng ánh mắt trần trụi nhìn anh chằm chằm, anh thật sự không chịu được nữa.
Sở dĩ vừa rồi anh đề cập đến chuyện tối qua là vì không muốn Tống Chi khó xử.
Câu hỏi ‘ thích hay không ’ cũng chỉ cũng chỉ là suy đoán của anh, anh căn bản không ngờ Tống Chi lại trả lời nghiêm túc.
Nhưng ai có thể ngờ Tống Chi nổi sấm sét, đánh đến mức Giang Dã chảy máu đầm đìa, người anh run lên, cảm thấy cực kỳ ngoài ý muốn.
Tống Chi nhìn Giang Dã ngơ ngác, mãi không hành động, cô có phần bực bội.
Anh xấu hổ sao?
Cũng đúng, không ai không biết xấu hổ, ngoại trừ mình tối hôm qua.
Tống Chi nhìn chằm chằm đôi môi đỏ mọng kia, cô liếm khoé môi, hình ảnh tối qua chợt hiện lên trong đầu cô.
Bây giờ cẩn thận nghĩ lại, cô đột nhiên cảm thấy trải nghiệm nụ hôn đầu không tệ lắm.
Cô muốn thử thêm một lần nữa.
Thấy Giang Dã chậm chạp không hành động, Tống Chi chậm rãi tiến lại gần anh, hơi thở của hai người hoà vào nhau, không phân biệt được là của ai nữa.
Cô có thể cảm nhận được rõ Giang Dã đang run, thậm chí ngừng cả thở.
Cô lên tiếng: “A Dã…” Cô nói chậm rãi, từ từ tới gần.
Giang Dã mặc cho cô gái trước mặt muốn làm gì thì làm, có ai từ chối người mình yêu tiếp cận mình?
Hai tay anh nắm chặt thành ghế, cánh tay nổi rõ gân xanh, thậm chí gân xanh trên cổ cũng gồng lên, nhịp tim đập không có quy luật, đập loạn xạ trong lòng ngực.
Lông mi dày, rậm che phủ đôi mắt, Tống Chi nhắm mắt lại, chậm rãi tiến lại gần.
Dường như anh có thể nhìn thấy gió thổi bay lông tơ trên da cô.
Nhịp tim hỗn loạn tạm dừng, chóp mũi va vào nhau, Giang Dã quên cả thở.
Đôi môi chỉ cách nhau vài centimet.
Vào giây cuối cùng, Giang Dã đột nhiên đứng dậy kéo dài khoảng cách giữa hai người, hoảng loạn lùi lại vài bước rồi xoay người đi.
“Rầm” một tiếng, cửa nhà nặng nề đóng lại.
Tống Chi hoàn hồn, khi mở mắt ra, trước mặt không một bóng người, cô quay đầu nhìn về phía cửa nhà bên kia.
Giang Dã chạy ra ngoài.