Nước Ép Anh Đào


Sự xuất hiện đột ngột của Giang Niệm khiến Tống Chi không kịp trở tay, cô không kịp suy nghĩ đã đẩy Giang Dã ra, làm như mình đang giận.


Khi Giang Niệm hỏi, cô lấy cớ nói Giang Dã không chịu mua bánh kem cho cô mà mua cho người khác, vì lý do này mà Giang Niệm cho Giang Dã 500 tệ, bảo anh đưa Tống Chi đi mua, đồng thời mắng Giang Dã một trận.


Sau ngày hôm đó, Tống Chi đi theo Giang Dã, dỗ anh ba ngày anh mới chịu nói chuyện với cô.


Giang Dã nhìn Tống Chi giống như một con chó săn, anh thật sự không giận nổi, cuối cùng anh chỉ nhẹ nhàng nói một câu, anh không hy vọng có lần sau.


Tình huống đẩy anh ra một lần nữa.


“Hôm nay ăn gì?” Nhạc Nịnh nghiêng đầu tựa vào vai Tống Chi nhìn thực đơn trong căn tin, chọn đồ ăn trưa.


Trông hai người có vẻ lạc lõng trong căn tin, mọi người đổ xô nhau mua bữa trưa, còn hai người trông như đang ăn trong một nhà hàng nghiêm túc.


“Không biết, nếu không đừng ăn ở căn tin nữa.


” Tống Chi nhìn lướt qua một lần, cô không muốn ăn món nào cả, “Chúng ta đi siêu thị đi.



Đôi mắt của Nhạc Nịnh sáng ngời, kéo Tống Chi đi ra ngoài, vừa đi vừa lấy điện thoại ra: “Để tớ gọi cho Cận Duật Minh, bảo họ đến siêu thị tìm chúng ta.



Trong siêu thị có cửa hàng tiện lợi, hai người thường đến đó ăn lẩu Oden và ăn trưa khi họ không thích ăn ở căn tin.


Hai người Tống Chi đi đường tắt đến siêu thị, lá rụng bị gió thổi tung khắp mặt đất, giẫm phải phát ra tiếng “xào xạc”.


Tống Chi đang chơi vui vẻ, Nhạc Nịnh đi đằng sau nghịch điện thoại, đột nhiên có một bóng người xuất hiện trước mặt, bước chân của Tống Chi dừng lại, suýt chút nữa thì vấp ngã.


“Này, cẩn thận!” Trần Gia Ngôn nắm lấy cánh tay của Tống Chi mới giúp cô không bị té ngã.


“Hô… Nguy hiểm thật.

” Tống Chi được kéo về chỗ cũ, cô thở mạnh một hơi, vỗ vỗ ngực, “Cảm ơn…”.



Khi nhìn thấy rõ người đỡ mình là ai, giọng nói của cô nghẹn trong cổ họng, hơi xấu hổ.


“Là cậu.

” Tống Chi ngượng ngùng cười, cô nhìn Trần Gia Ngôn, không biết phải nói gì, “Sao cậu lại ở đây?”

Sau ngày chàng trai tỏ tình với Tống Chi thì Nhạc Nịnh mới biết chàng trai này là lớp phó học tập lớp 11-5, Trần Gia Ngôn, cậu có khuôn mặt thanh tú, tính cách tốt, là một học sinh ba tốt.


Sau ngày hôm đó, Trần Gia Ngôn đến tìm Tống Chi mấy lần, nhưng mỗi lần Giang Dã đều không có mặt ở đó cho nên Giang Dã cũng không biết.


Trần Gia Ngôn đỡ gọng kính, ngượng ngùng cười: “À, tớ đến siêu thị mua mấy cuốn sách.



Tống Chi gật đầu, không biết phải nói gì tiếp.


Trần Gia Ngôn cũng không để ý: “Cậu định đến siêu thị à? Ở đó đông lắm, có cần tớ đi cùng cậu không?”

Nhạc Nịnh đứng bên cạnh xem kịch nghe thấy lời này, đôi mắt lập tức mở to, vô cùng ngạc nhiên.


Hiện tại việc theo đuổi người khác đều vồ vập như vậy sao? Viết hết cả mục đích lên mặt rồi.

Giang Dã còn hấp dẫn không? Chẳng biết sốt ruột là gì.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận