Nước Ép Anh Đào


Tống Chi mở cửa đi vào, tiếng nước chảy trong phòng tắm truyền đến, không khí đột nhiên trở nên quyến rũ.

Tống Chi nghe tiếng nước không ngừng vang lên bên tai, lòng tràn ngập hưng phấn.

Này cũng không phòng thủ quá rồi, sao có thể cho người khác vào phòng khi vẫn đang tắm cơ chứ? Nhỡ đâu bị nhìn thấy cái gì đó thì sao?

Giang Dã, như vậy không được!

Nghĩ đến đây, Tống Chi đi đến chỗ bàn học của Giang Dã, ngồi xuống, nhìn cánh cửa đóng chặt, suy nghĩ bay tới chỗ cửa.

Một mái tóc ướt vuốt ra sau, ngũ quan thanh tú hoàn toàn lộ ra, nước trượt xuống sống mũi thẳng, từ từ lướt qua cơ ngực căng phồng đến cơ bụng, sau đó…

Nghĩ đến đây, Tống Chi vội vàng lắc đầu, xoá sạch hình ảnh không nên xuất hiện trong đầu.

Xuống thêm chút nữa không phù hợp với trẻ em.

Tống Chi mở sách vật lý ra, chán nản ngồi chờ Giang Dã, một lúc lâu sau anh vẫn chưa đi ra.

Tống Chi khẽ “chậc” một tiếng, khá là bất đắc dĩ, sao lại lâu như vậy? Tắm lâu như một đứa con gái.

Lật thêm vài trang sách, cô chợt nhớ ra trước khi thi mình đã cập nhật một chương mới, mấy ngày qua bận quá không kịp đọc bình luận của độc giả.

Hai mắt của Tống Chi sáng ngời, hứng thú mở máy tính của Giang Dã, ấn vào trình duyệt, thuần thục nhập địa chỉ web, đăng nhập, đọc bình luận của độc giả.

“Oa” Đôi mắt của Tống Chi bắt đầu toả sáng khi nhìn thấy những bình luận mới bên dưới.

Khoảng hơn 40 bình luận.

Tất cả đều không thể diễn tả bằng lời.

Hì hì: 【 Đại Đại, tại sao vẫn chưa cập nhật chương mới! Tôi muốn đọc chương mới! 】

Daddy: 【 Vợ ơi, đói, cơm 】

Hi Duyệt: 【 nam chính ngoài lạnh trong nóng quá nha ~ ở trên giường nói mấy câu cợt nhả sẽ mặt đỏ, ha ha ha ha ha ha ha ha, tôi thích 】



Tống Chi lướt hết bình luận này đến bình luận khác, vui đến mức quên cả trời đất.

Mãi cho đến khi nhìn thấy dòng chữ ngoài lạnh trong nóng mới dừng lại, ngoài lạnh trong nóng sao?

Thời gian trôi qua, chính cô cũng quên mất nam chính ở trên giường trông như thế nào rồi.

Tống Chi quay lại chương truyện, tùy tiện ấn vào một chương H, bắt đầu đọc.

【 Bùi Uyên Khê nắm lấy mắt cá chân nhỏ của Tang Bạch Nhiễm, chậm rãi đến gần, cái lưỡi thè ra, để lại một dải nước, eo bụng không ngừng đẩy về phía trước, dương vật thô to đâm vào sâu trong cửa động, mặc cô đá chân giữa không trung.

“Ha a…” Thịt non hồng hào đang cắn nuốt dương vật, nơi hai người kết hợp áp sát vào nhau, từng tấc da thịt trong đường hầm khi bị ép đều rỉ nước ra ngoài, thấm ướt dương vật.

Những giọt nước mắt trong suốt đọng trên hàng mi của cô, cô nắm lấy cánh tay của Bùi Uyên Khê, nửa người trên lơ lửng trong không trung, bật ra tiếng rên rỉ khe khẽ: “Ôm em… Hừ ưm…Em muốn ôm.



Tiếng khóc nức nở ngày càng rõ ràng, Bùi Uyên Khê giữ hai chân cô, đâm thọc mãnh liệt vài lần, ngày càng nhiều dâm thủy bị ép ra khỏi lỗ, bắn tung toé khắp người anh.

Anh cúi người ôm Tang Nhiễm Bạch, vén mái tóc ướt đẫm mồ hôi của cô sang một bên, cắn tai cô, tủi thân nói: “Em yêu, em chảy nhiều nước quá, anh cứ bị trượt ra ngoài.



Tang Nhiễm Bạch cắn chặt Bùi Uyên Khê, nhìn vành tai càng ngày càng đỏ của anh, trong lòng cảm thấy buồn cười nhưng lại phát ra tiếng rên rỉ: “Vậy anh làm em thêm lúc nữa được không?”

Bùi Uyên Khê không nói gì, đáp lại cô là một cú thúc mãnh liệt, khiến cô tan thành từng mảnh.



Đọc đến đây Tống Chi vội vàng thoát ra ngoài, hai chân khép lại không dám buông ra.

Bởi vì đọc chương này cô ướt.

Nhìn con trai và con gái của mình, không biết vì sao trong đầu cô đột nhiên hiện lên hình ảnh mình và Giang Dã triền miên, Giang Dã gọi cô là em yêu, rồi hung hăng cắm vào.

Đang suy nghĩ thì một bóng đen đột ngột đổ xuống đầu, Tống Chi lập tức cứng đờ tại chỗ.

Sau đó vài giọt nước nhỏ giọt xuống cổ cô, hơi nước nóng không thể ngăn cản bao quanh người cô.

“Bụp” một tiếng, cô đóng máy tính lại, vội vàng xoay ghế, thứ lọt vào tầm mắt là bộ ngực trần trụi của Giang Dã, vết nước vẫn chưa lau khô đang chảy xuống ngực anh.

Cô không biết Giang Dã đứng đằng sau từ khi nào, cũng không biết Giang Dã có nhìn thấy gì trên máy tính hay không.

Đầu óc lại bị gió thổi một lần nữa, còn chưa kịp nghĩ xem nên trả lời như thế nào thì đã bị Giang Dã nhấc hẳn lên bàn.

“A!” Tống Chi bị dọa, cô vội vàng túm lấy cánh tay của Giang Dã.

Cô ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt đen như hang động không đáy.

Vẻ mặt của Giang Dã mang theo một tia đùa giỡn, trong mắt hiện lên ngạc nhiên, nhưng lại nhanh chóng trở về trạng thái bình thường.

Tim Tống Chi đập thình thịch, bắt đầu căng thẳng.

Giang Dã nhìn chằm chằm con ngươi đang không ngừng trốn tránh của Tống Chi, ánh mắt thoáng lướt qua máy tính đang đóng: “Viết truyện H là sở thích hay bởi vì…” Anh chậm rãi tới gần, “Bởi vì xả tress, Chi Chi?”

Tống Chi rúc vào trong lòng ngực anh, đâu còn dám nói gì, ba lần ngã ngựa suýt chết, việc cô viết truyện H bị phát hiện, đây quả thực là cái chết về với nhà của Diêm Vương mà cô không thể quên.

Cô trốn tránh không nhìn Giang Dã, siết chặt tay.

Giang Dã đột nhiên nhớ tới nội dung mình nhìn thấy, cảnh tượng trong giấc mơ cứ hiện lên trong đầu anh, cùng với vừa rồi ở trong phòng tắm, bởi vì Tống Chi ở bên ngoài mà dương vật sưng đau…

Xem ra cô không bài xích chuyện này, có phải hôm nay nên tiến gần thêm một bước nữa không?

Ngọn lửa trong lòng càng lúc càng rực lửa, mí mắt anh nặng trĩu, cả đôi mắt cũng lộ ra cảm giác áp bách và cảm xúc không thể diễn tả, cơ vai và cổ căng cứng, như đang kiềm chế cái gì đó, cơ ngực phập phồng khiến giọt nước lăn xuống dưới nhanh hơn.

Trong phòng ngủ không ai nói gì, chỉ có tiếng hít thở.

Giang Dã khoanh tay nhìn Tống Chi, anh chen vào giữa hai chân cô, cúi người đối diện với cô.

Khoảnh khắc tách đôi chân ra, chất lỏng ở giữa hai chân đột nhiên lạnh lẽo, rỉ ra ngoài, miệng huyệt không ngừng mấp máy.

Tơ máu trong mắt Giang Dã trải dài đến đáy mắt, cảm xúc ở chỗ nào đó bộc phát, không đợi Tống Chi trả lời, anh hôn lên vành tai cô, khàn giọng nói: “Anh có một cách khác để xả stress, em muốn thử hay không, em yêu?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui