Nước Hoa

Khi Bùi Chước ngủ dậy, anh cảm thấy cả thế giới đều sáng bừng lên.

Thực ra, mới năm giờ rưỡi, trời còn chưa sáng hẳn, ngoài cửa sổ vẫn còn màn đêm mờ mịt, vầng trăng mơ hồ ẩn trong mây mù.

Có lẽ vừa nghĩ tới mình đã bắt đầu yêu nên dường như mọi thứ đã thay đổi.

Anh tắm rửa xong sớm, dắt chó đi dạo hai vòng rồi mới đến trường trong cơn gió lạnh buổi sáng.

Bác bảo về còn chưa tỉnh ngủ, vừa lầu bầu dụi mắt vừa mở cửa cho anh.

"Là cháu dậy sớm." Bùi Chước cảm ơn bác, xách túi đi được nửa đường, nhớ tới chuyện gì đó liền ngẩng đầu lên nhìn.

Đèn trong văn phòng đã sáng.

Anh bước đi nhẹ nhàng, nín thở đi lên lầu, im lặng nhìn qua khung cửa sổ.

Lục Lẫm đang dọn dẹp văn phòng, hai chiếc bình giữ nhiệt cũng được pha sẵn trà, là loại trà thơm Kỳ Môn mà anh yêu thích nhất.

Bùi Chước liếc nhìn vài lần, sau đó lấy lại vẻ mặt bình tĩnh từ từ bước vào. Anh gật đầu nói: "Chào buổi sáng, thầy Lục."

Người đàn ông đáp một tiếng rồi quay lại chơi đùa với cây xanh, tưới nước cho cây lan điếu mà thầy Triệu đã nuôi.

Bùi Chước thu dọn đồ đạc, đi đến phía sau hắn nhẹ nhàng ôm lấy, hôn lên cổ Lục Lẫm, nói: "Thầy Lục không tiện sao?"

Anh phát hiện hai người đều như vậy.

Từ cảm giác mãnh liệt đến mức một nụ hôn có thể kéo dài nửa tiếng cho đến cảm giác tỉnh táo rồi trở nên dè dặt, trong một ngày hai trạng thái có thể chuyển đổi rất nhiều lần.

Lục Lẫm nắm lấy mu bàn tay của anh hôn lên, thanh âm có chút bất an.

"Hôm nay anh không dùng nước hoa."

Bùi Chước không khỏi bật cười: "Cũng không phải vì anh dùng nước hoa nên em mới thích anh."

Lục Lẫm cùng anh đặt mấy chậu cây mọng nước hướng về phía ánh nắng, xuyên qua cửa sổ nhìn mấy học sinh đang chạy bộ trên sân, nói: "Thầy Bùi có thích anh dùng nước hoa không?"

"Thích."

"Vậy lúc không dùng thì sao?"

"Cũng thích."

Lục Lẫm quay đầu nhìn anh, tiếp tục hỏi: "Khi yêu nhau, thầy Bùi có thích anh chủ động không?"

"Thích."


"Vậy nếu anh bị động một chút?"

"Cũng thích luôn."

Trả lời đến đây, chính Bùi Chước cũng cảm thấy mình có chút buồn cười: "Em là một người khá kỳ quái đúng không?"

Kiểu nào cũng thích cả.

"Hôm nay khi em thức dậy" Anh duỗi thẳng lá của cây văn trúc, dùng khăn giấy lau đi lớp đất mịn tràn ra khỏi mép chậu: "Suy nghĩ đầu tiên của em là, em đã bắt đầu yêu đương với thầy Lục rồi, thật tuyệt vời."

Người đàn ông sửng sốt một chút, dừng động tác, nghiêm túc nói: "Anh cũng vậy."

Hắn dừng lại vài giây, cảm thấy hơi tiếc nuối.

"Vốn dĩ anh muốn cùng em đi xem phim, nhưng tháng này anh phải đi thăm hỏi gia đình học sinh, xin lỗi em."

Bùi Chước đột nhiên nhớ ra hiệu trưởng đã gọi các giáo viên chủ nhiệm đến cuộc họp cũng vì chuyện này, tò mò hỏi: "Em có thể đi cùng không?"

Lục Lẫm khoát tay: "Vất vả lắm, thầy Bùi về nghỉ ngơi đi."

Giáo viên chủ nhiệm nhìn thì có vẻ uy phong nhưng thực chất lại giống như làm bác sĩ, chuyện vặt vãnh gì cũng phải lo, khả năng cao gặp phải phụ huynh khó tính, hai bên đều làm ơn mắc oán.

Bùi Chước chớp mắt nói: "Thầy Lục sợ em gặp rắc rối sao?"

Lục Lẫm vốn muốn nói phải, nhưng dựa vào kinh nghiệm nhiều năm trả lời câu hỏi, hắn cảm thấy đây không phải là câu trả lời chính xác, nên quyết định giữ im lặng.

"Trước đây em cũng từng là giáo viên chủ nhiệm nên có kinh nghiệm."

Lục Lẫm nghe xong, xoay người lấy ra danh sách thăm nhà.

"Trong buổi họp phụ huynh vừa rồi, có một số phụ huynh không tham dự. Anh dự định sẽ ưu tiên những em này, xem tình hình thế nào".

Việc thăm hỏi này, thực ra cũng vì chuẩn bị cho năm cuối cấp.

Hầu hết bọn trẻ đều được cha mẹ chăm lo cho việc học tập và cuộc sống, điều duy nhất phải bận tâm là làm sao để chúng tránh xa điện thoại di động, sắp xếp thời gian học tập và nghỉ ngơi hợp lý, không thức khuya đọc tiểu thuyết, chơi game.

Tuy nhiên, vài đứa nhỏ lại có thêm gánh nặng, cần được thăm hỏi để hiểu rõ tình hình cụ thể.

Xuất phát từ sự thận trọng, Bùi Chước vẫn phải báo lại với chủ nhiệm Hồ một tiếng.

"Nếu thầy Bùi có thể giúp đỡ thì tốt quá." Chủ nhiệm Hồ hăng hái nói: "Cấp lớp chúng ta sẽ hoàn trả tiền tàu xe, luôn cả tiền ăn uống, hai người cũng có thể nhân lúc ăn bữa khuya để thư giãn!"

Sau khi Bùi Chước ký xong phiếu đăng ký, chủ nhiệm Hồ nhận lấy tờ giấy cười ha ha nói: "Đi thăm gia đình học sinh đều sẽ do hai giáo viên đi cùng nhau, lúc trước thầy Lục và thầy Triệu chung một nhóm, thế nhưng bây giờ thầy Triệu phải chăm vợ sinh con, tôi còn sợ thầy Lục mệt mỏi."


Trong lớp tổng cộng có bốn mươi học sinh, mỗi ngày đến thăm hai, ba nhà thì tháng này có thể hoàn thành nhiệm vụ.

Năm giờ rưỡi chiều, Lục Lẫm lấy chìa khóa xe đưa Bùi Chước rời khỏi trường học.

Bùi Chước cẩn thận, nhân lúc buổi chiều không có lớp thì vẽ ra một bản đồ.

Bốn mươi địa chỉ được đánh dấu ở các khu vực khác nhau trong thành phố, chia thành các nhóm theo khoảng cách xa gần, mỗi nhóm lại được đánh dấu bằng bút màu khác nhau.

Trong khi chờ đèn đỏ, anh đưa tấm bản đồ cho Lục Lẫm xem.

Người đàn ông chăm chú nhìn một lúc, trước lúc đèn xanh nổi lên thì hôn lên mặt anh một cái rồi tiếp tục lái xe về phía trước.

Bùi Chước cất bản đồ đi, chậm rãi nói: "Anh lại đang suy nghĩ chuyện gì đó, còn không chịu nói với em."

"Ừ, anh chỉ đang suy nghĩ thôi." Lục Lẫm đánh tay lái nói: "Anh đang nghĩ tại sao mình không theo đuổi em sớm hơn, thầy Bùi thật sự rất đáng yêu."

Bùi Chước cười rộ lên: "Anh nên nghĩ lại thật kỹ đi nhé."

Quá trình thăm hỏi hai gia đình đầu tiên diễn ra rất suôn sẻ.

Hầu hết các gia đình sống gần trường học hoặc là thuê nhà hoặc là điều kiện khá giả nên đã mua nhà ở đây từ sớm.

Phụ huynh nhiệt tình mang trà và trái cây đến, liên tục giữ hai người ở lại ăn tối.

"Không cần đâu, thực sự cảm ơn anh chị rất nhiều."

"Vậy hai thầy trên đường chú ý an toàn, vất vả, vất vả rồi!"

Phụ huynh tiễn hai người đến tận cổng tiểu khu, cảm khái: "Chúng tôi vì mấy đứa ranh con này mà trả giá nhiều lắm, lúc chúng tôi còn nhỏ làm gì có nhiều thứ phải lo như vậy. Bình thường chúng tôi phải đi làm rất xa, đi tàu điện ngầm cũng mất cả tiếng đồng hồ."

"Cũng là vì con trẻ, thật không dễ dàng."

Khi xe khởi động lần nữa, Lục Lẫm tính toán thời gian, cảm thấy mình còn đủ thời gian để đi thăm thêm hai gia đình nữa.

Bùi Chước so sánh vị trí trên bản đồ với điện thoại di động, cảm thấy có gì đó không ổn.

"Hình như gia đình của Đỗ Trung sống trong khu ổ chuột?"

"Đường nào vậy em?"

"Ở cạnh hẻm Nhãn Miêu."


Lục Lẫm đáp một tiếng, quay xe lái tới.

Bắc Kinh rất lớn, các loại yếu tố chồng chéo lên nhau, tạo ra cảm giác dung nhập bất hòa.

Cách tòa nhà chọc trời một đoạn là lối vào con hẻm cũ, qua con hẻm dài có thể nhìn thấy nơi ở trước đây của những người nổi tiếng từ Trung Hoa Dân Quốc, cây long não cổ thụ ở ngã tư đã sống hàng trăm năm mà vẫn còn tươi tốt.

Sắc trời dần tối, trong con hẻm yên tĩnh có thể nghe thấy tiếng dế kêu.

Bùi Chước sợ bị học sinh nhìn thấy nên không nắm tay Lục Lẫm, chỉ là anh dựa vào hắn rất gần.

Hai người đi theo chỉ dẫn, rẽ mấy vòng trong con hẻm giống như mê cung, cuối cùng cũng tìm được đường ra và vị trí của khu ổ chuột.

Khu vực này đã chờ được phá dỡ mấy năm nay, là một 'thành trong thôn' rối như tơ vò.

Kính vỡ và túi rác chất đầy mặt đất, con đường chật hẹp và lầy lội, ánh đèn của tiệm massage tỏa ra ánh sáng màu hồng ám muội.

Những ngôi nhà ở đây đều dựng bằng tôn hoặc lợp ngói.

Tuy điều kiện chỗ ở của người dân trong ngõ nhỏ không được tốt nhưng họ đều mang theo sự tự tin của người dân địa phương, cuộc sống thực tế của họ cũng khá suôn sẻ.

Một bộ phận dân nhập cư chen chúc trong một khu đất nhỏ thậm chí còn đơn sơ hơn cả nhà tôn, chỉ có mái che bằng nhựa hoặc gạch đá.

Lục Lẫm nắm cổ tay Bùi Chước dẫn anh đi qua ngã tư lát gạch đầy bùn, đếm số nhà, tìm được nhà Đỗ Trọng.

Vừa rồi hắn đã gọi cho phụ huynh của Đỗ Trọng nhưng không có ai trả lời, tuy đã xác nhận nhưng có thể lúc này bọn họ không có ở đây.

Bùi Chước gõ cử, nghe thấy tiếng chạy yếu ớt.

"Đỗ Trọng có ở đây không?"

Anh nhớ rất rõ cậu học trò này.

Khi mới khai giảng, trong lớp cậu nói chuyện rất nhỏ, vẫn còn giọng địa phương, tóc tai cũng không được cắt gọn gàng.

"Đỗ Trọng?"

Cánh cửa sắt cọt kẹt mở ra, phản chiếu ánh sáng phủ đầy bụi bặm.

"Thầy...thầy Bùi?" Cậu học trò có chút hoảng hốt: "Sao thầy lại đến đây?"

Cậu vội lau tay vào góc áo rồi mở cửa cho họ.

Hai người còn chưa đi được hai bước thì mùi nấm mốc và rượu nồng nặc liền bốc ra từ bên trong.

Một người đàn ông trung niên đang ngủ nghiêng trên ghế sofa, bụng lộ ra ngoài, nước miếng chảy lung tung, trên chiếc áo may ô còn lộ ra vết rượu.

Cậu học trò dè dặt nói xin lỗi rồi vội vàng rửa cốc sứ và rót nước cho hai người.

Bùi Chước cau mày gọi cậu, hỏi: "Bình thường em học bài ở đâu?"


"Đây ạ..." Đỗ Trọng chỉ vào một góc cạnh TV.

Lục Lẫm đi tới, ấn tay lên bàn.

Bàn thiếu một chân, buông ra còn lắc lư nhẹ giống như một ông già chịu không nổi kích thích.

Người đàn ông trung niên trở mình, không có ý định thức dậy.

Lục Lẫm hỏi: "Thùng rác và chổi để ở đâu?"

Đỗ Trọng có chút bối rối: "Thầy, thầy không cần giúp em thu dọn đâu."

Bùi Chước đã tìm được cây chổi và một miếng giẻ khô.

"Thầy tới đây là để giúp em, đừng sợ."

Hai người cùng cậu học trò thu dọn đồ đạc trong nhà, cái gì nên vứt thì vứt, cái gì giữ lại thì giữ lại, sau đó lấy hết lon bia và chai rượu rỗng chất đống trên bàn ra bán ve chai được năm tệ tám.

Cậu học trò vô cùng xấu hổ nhưng bóng lưng cũng lộ ra cảm giác nhẹ nhõm.

Lục Lẫm giúp cậu sửa lại chiếc đèn đầy bụi và chiếc bàn cũ kỹ nhưng lại bị bụi bặm làm nghẹn ho hết mấy lần.

Bùi Chước đứng ở bên cạnh vỗ vỗ lưng hắn, sau đó nói: "Em đi mang thau nước lại đây."

Họ dọn hết sáu, bảy túi rác, phần lớn là chai rượu và lon bia mà bố cậu vứt vào góc, một ít là hộp mì ăn liền sau khi ăn xong vẫn chưa vứt đi.

Một tiếng rưỡi trôi qua, trong nhà tuy đèn vẫn mờ nhưng mọi thứ đã gọn gàng ngăn nắp, sau khi thông gió, không khí đã tốt hơn rất nhiều.

"Thế này mới giống nhà chứ." Bùi Chước vỗ vai Lục Lẫm: "Chúng ta đi mua bóng đèn đi."

"Lúc nãy ra ngoài đổ rác anh đã tiện tay mua rồi." Lục Lẫm lấy hộp các tông từ trong túi ra, tìm một chiếc ghế đẩu để thay bóng đèn.

Bùi Chước ở bên cạnh đỡ chân cho hắn, thuận miệng hỏi một chút tình huống của Đỗ Trọng.

Sau khi ly hôn, mẹ rất ít khi trở về, cha thì cũng không thèm quan tâm đến cậu, sau giờ làm việc thì uống rượu sống qua ngày, hiếm khi tỉnh táo.

"Ông ta có đánh em không?"

"Không ạ, chỉ là thỉnh thoảng ông ấy hay nôn mửa, em chỉ cần dọn dẹp thôi." Đứa nhỏ đã quen với những chuyện này, nói ra cũng không có cảm giác oan ức nhưng lúc nhìn hai người thầy của mình vẫn có chút áy náy: "Em làm phiền hai thầy rồi."

Lục Lẫm nhảy xuống ghế, đi bật đèn.

Phòng khách sáng trưng, mọi thứ đều được chiếu sáng rõ ràng.

"Hiện tại thông tin của học sinh thuộc diện khó khăn đều được bảo mật, em không cần lo lắng người khác biết được." Lục Lẫm bình tĩnh nói: "Tôi sẽ giúp em xử lý chuyện này, đừng suy nghĩ nhiều."

Đỗ Trọng gật đầu nhỏ giọng nói: "Cảm ơn thầy Lục, cảm ơn thầy Bùi."

"Sắp lên 12 rồi, từ nay về sau em có thể yên tâm học tập, có khó khăn gì thì nói với chúng tôi." Bùi Chước vắt miếng giẻ, mở hẳn cửa sổ để gió mát lùa vào.

"Đừng sợ, có các thầy ở đây."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận