Nước Hoa

Lúc này chủ nhiệm Hồ bắt đầu nóng nảy, đập tay lên bàn, trừng mắt nhìn Phương Lệ, nói: "Cô phải hiểu rõ công việc của mình là gì, trách nhiệm của mình là gì!"

"Đừng nói lãnh đạo phòng thí nghiệm không có ở đây, cho dù có ở đây, tôi cũng sẽ nói như vậy." Ông nghiêm túc nói: "Cô là giáo viên, cô nên tập trung vào việc giáo dục con người."

"Việc riêng tư, dù là ly hôn hay quan hệ với ai, đều không phải là lý do để chèn ép và xúc phạm giáo viên khác!"

Trước đó Phương Lệ đã được Lục Lẫm nhắc nhở, tuy rằng biết tính tình chủ nhiệm Hồ nóng nảy, nhưng lúc này cô ta bị ông dạy bảo đến mức trợn mắt, run rẩy nói: "Tôi... tôi..."

"Tôi nhắc nhở cô, cũng nhắc nhở thầy Lục." Chủ nhiệm Hồ hiểu rất rõ cách dạy dỗ loại người như vậy, liền nhìn thẳng vào Lục Lẫm, nửa thật nửa giả nói: "Loại chuyện này chẳng liên quan gì đến việc dạy học cả, tử vi bát tự cũng không dính dáng gì đến nhau, sau nay đừng kéo đến văn phòng làm gánh nặng cho tôi!"

Lục Lẫm nghiêng mình cúi đầu, giọng điệu hoảng hốt: "Xin lỗi chủ nhiệm Hồ, là em không cân nhắc kỹ càng."

Phương Lệ lúc này cũng hoảng hốt, liên tục xua tay: "Là tôi, tôi không nghĩ rõ ràng, tôi đi!"

"Danh dự của giáo viên không phải là công cụ để cô trút giận." Chủ nhiệm Hồ ném lại đống bằng chứng vô lý chứa đầy những lời lẽ hoang đường vào tay cô ta: "Cô Phương, cô là giáo viên của trường khác, chuyện gia đình cô không liên quan đến Nhất Trung."

"Nếu chuyện như thế này xảy ra lần nữa, tôi sẽ không ngại tâm sự với hiệu trưởng của cô về vấn đề tác phong và kỷ luật của giáo viên hiện nay!"

Phương Lệ sợ đến mức khóc lên, vừa khóc vừa hoảng sợ lau mặt, run rẩy nhặt tờ giấy vương vãi trên sàn lên, không dám nói thêm lời nào với ông.

Vốn dĩ cô ta đường đường là một giáo viên cao cao tại thượng, việc gặp rắc rối với lãnh đạo trong trường là chuyện bình thường, bây giờ ở đây không quen ai nên cô run lên vì sợ hãi.

Phương Lệ chật vật chạy ra khỏi trường, trên đường còn khiến nhiều học sinh ngạc nhiên quay lại, còn tưởng cô ta là phụ huynh của học sinh nào đó bị suy sụp.

Cô ta rời đi không bao lâu, Bùi Chước lên lầu đến phòng giáo vụ xin phép giúp Hoắc Lộc.

Đúng lúc chủ nhiệm Hồ đi ra khỏi văn phòng cùng Lục Lẫm, nhìn thấy anh thì vẫy tay.

"Thầy Bùi, thầy đến vừa kịp lúc, vào ngồi đi."

Lục Lẫm đã tính toán mọi chuyện nhưng hắn không ngờ anh sẽ về sớm như vậy.

Hắn cau mày, không dấu vết mà hỗ trợ chặn lại: "Thầy Bùi vẫn đang giúp cô Hoắc làm thủ tục đúng không?"


"Chỉ hai ba phút thôi, không sao đâu." Chủ nhiệm Hồ kéo Bùi Chước lại ngồi xuống, kéo thùng rác đựng kính vỡ bên cạnh vào góc, khí thế cũng thu liễm lại, trở lại trạng thái hiền hòa: "Tiểu Bùi, chuyện của cậu, tôi và thầy Lục đã biết rồi."

Bùi Chước đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt trống rỗng.

Môi anh trắng bệch: "Biết cái gì?"

Lục Lẫm không tiện cướp lời trước mặt chủ nhiệm Hồ, cảm thấy hơi lo lắng.

"Hôm nay cô Phương kia tới, vội vàng lôi kéo chúng tôi khóc lóc rất lâu." Chủ nhiệm Hồ động viên nói: "Trước đây tôi còn cảm thấy kỳ lạ, sao một giáo viên thí nghiệm giỏi như cậu mà bên kia lại chịu thả người, hóa ra là hiểu lầm."

Bùi Chước vẫn đang nhìn Lục Lẫm, nắm chặt ngón tay.

"Người tên Phương Lệ kia đến báo cáo những chuyện ngổn ngang kia đều là những điều vô căn cứ, cậu đừng lo lắng." Chủ nhiệm Hồ muốn uống một ngụm trà để làm dịu cổ họng nhưng ông chợt nhận ra lúc nãy mình vừa đập vỡ cốc nên chỉ có thể đứng dậy lấy ly giấy rót nước.

Khoảnh khắc ông quay lại đó, Bùi Chước nhìn Lục Lẫm, viền mắt anh đã đỏ hoe.

"Anh biết cả rồi?"

Lục Lẫm hít sâu một hơi: "Không phải như em nghĩ đâu."

"Tôi vừa mới biết được sự tình, những chuyện khác cậu không cần để ý, cô Phương mặc dù rất kích động, nhưng thầy Lục đã ngăn cô ta lại, trước đó đã đưa cô ta lên tầng năm để kiên nhẫn thuyết phục hơn nửa giờ." Chủ nhiệm Hồ giải thích: "Sau đó khuyên không được nữa mới đưa đến chỗ của tôi, những giáo viên khác không biết chuyện này, về sau cũng sẽ không có người truyền tai."

"Thầy Bùi, từ nay cậu có thể yên tâm dạy học, không cần sợ gì cả."

"Ở đây chúng tôi tin tưởng cậu, học sinh cũng tin tưởng cậu." Chủ nhiệm Hồ ân cần nói: "Vậy thôi, tôi còn phải đi họp, cậu có thể cùng thầy Lục nói chuyện chi tiết được không?"

"...Vâng."

Chủ nhiệm Hồ vỗ vỗ đầu anh trước khi đi ra ngoài, sau đó vội vàng quay lại lấy ra một chiếc cốc giữ nhiệt mới từ tủ sách.

"Ở đây còn có một cái, dùng cái mới vậy." Ông thành thạo rửa cốc, pha trà, trước khi rời đi còn phất tay nói: "Đều là chuyện nhỏ, đừng sốt sắng, qua cả rồi."


Sau khi chủ nhiệm Hồ rời đi, Bùi Chước ngồi trên ghế có chút run rẩy, không chịu ngẩng đầu nhìn Lục Lẫm.

Lục Lẫm biết anh muốn đến nơi khác nên nhẹ giọng gọi: "Thầy Bùi..."

Bùi Chước đứng dậy như bị điện giật, vội vàng nói: "Xin lỗi, anh để em bình tĩnh một chút."

Chưa kịp nói xong, anh đã đẩy cửa bước ra ngoài.

Lục Lẫm đuổi theo anh về văn phòng, nhưng trong văn phòng toàn là giáo viên, không thích hợp nói những chuyện này.

Bùi Chước hoàn toàn bị mắc kẹt trong trạng thái bị hai vợ chồng kia sỉ nhục và mắng mỏ, nghĩ đến những cảnh đó, anh tức giận đến run rẩy, quay người tìm nơi khác để ẩn náu.

Lục Lẫm trực tiếp nắm cổ tay anh: "Đi qua đây với anh."

Cửa phòng y tế của trường mở ra, giáo y đang định khóa cửa: "Ai đó? Thầy Lục và thầy Bùi sao?"

"Cổ chân thầy Bùi bị bong gân, tôi dìu cậu ấy qua đây." Lục Lẫm cũng rất quen với giáo y, hắn nhận lấy chìa khóa từ giáo y nói: "Anh cứ làm việc của mình trước đi, lát nữa tôi sẽ trả lại chìa khóa cho anh."

"Được rồi, tôi phải đi một chuyến đến Hải Điến, hai người bôi thuốc trước đi."

Sau khi cửa phòng y tế đóng lại, Lục Lẫm kéo hết rèm lại, trong phòng lập tức trở nên tối tăm.

Bùi Chước không chịu ở một mình với hắn liền muốn mở cửa bước ra ngoài.

Lục Lẫm đè tay lên vai anh, áp anh ngồi xuống ghế sô pha, âm thanh lạnh lùng: "Thầy Bùi đang tránh mặt anh sao?"

Bùi Chước nhìn hắn, nở nụ cười nhạt: "Người đó miêu tả em với anh như thế nào?"

"Đĩ điếm?"

"Lạm giao?"


"Không biết xấu hổ, không xứng đáng làm giáo viên?"

Ngón tay của Lục Lẫm siết chặt trên vai anh, hắn kìm nén cảm xúc nói: "Thầy Bùi không tin anh?"

"Vậy anh có tin em không?" Sự tức giận và sợ hãi dồn nén bấy lâu của Bùi Chước đồng thời bộc phát: "Anh có biết cô ta đã nói về em với đồng nghiệp cũ như thế nào không? Cô ta nói trước mặt toàn bộ văn phòng rằng em bị AIDS, nói em bán thân trong các hộp đêm..."

Trong lúc anh nói chuyện, Lục Lẫm đã khóa cửa lại, không đợi anh nói xong đã quay người lại hôn anh thật sâu, dùng hai tay giữ chặt anh, không cho anh chạy nữa.

Hắn buộc anh phải ngừng nhớ lại nỗi sợ hãi của mình, chuyển toàn bộ lý trí và cảm xúc của mình vào nụ hôn này, môi của anh và hắn hòa quyện, những ngón tay đan xen chặt chẽ. Hai người hôn nhau trong bóng tối ở phòng y tế đã khóa cửa đến mức thời gian như điên đảo.

Bùi Chước vốn muốn tránh hắn, sau đó dần dần không tự chủ được mà siết chặt cổ hắn, luồn tay vào tóc Lục Lẫm để rút ngắn khoảng cách. Khi hôn hắn, anh giống như một người chết đuối muốn được cứu vớt, cố gắng hết sức để thu được dưỡng khí.

Lục Lẫm không biết mình đã hôn anh bao lâu, sau khi xác nhận anh không sợ hãi và không bỏ chạy nữa, hắn mới nửa dỗ dành nửa động viên mà gọi tên anh, hôn lên trán và hai má của Bùi Chước.

"Đừng sợ, đừng sợ nữa được không?"

Bùi Chước bình tĩnh nói: "Em không hề sợ cô ta."

"Em có muốn khóc không?" Lục Lẫm ôm anh vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng anh: "Thầy Bùi chịu oan ức, em có thể khóc một lúc được không? Anh không nhìn thấy."

"Buồn thì khóc sẽ tốt hơn nhiều. Đàn ông cũng có thể khóc, anh không nhìn thấy."

Bùi Chước vặn vẹo quần áo không chịu buông tay, một lúc sau, anh bắt đầu run rẩy.

Lục Lẫm cảm giác được quần áo trước ngực mình đang lặng lẽ bị ướt đẫm, hắn đưa tay vuốt tóc anh, vuốt phẳng những sợi tóc rối bù, vuốt ve sống lưng căng cứng của anh, nhẹ giọng nói: "Cục cưng...anh ở đây."

Bùi Chước vẫn vùi mặt vào ngực hắn, cảm thấy mình có chút mất khống chế, lúc này tùy tiện lau mắt: "Anh gọi em là gì?"

Lục Lẫm cũng có chút ngượng ngùng nhưng vẫn nghiêm túc gọi: "Cục cưng."

Hắn từng nghĩ hai từ này quá buồn nôn và sến súa, khi nhìn thấy các cặp đôi trong phim truyền hình gọi nhau như vậy, hắn sẽ vô cảm chuyển kênh.

Khi nhìn thấy Bùi Chước oan ức và khủng hoảng, hắn chỉ có thể an ủi anh một cách vụng về và thẳng thắn như vậy.

Bùi Chước ngẩng đầu lên, khi khóc thì nước mắt lưng tròng, má hơi ửng đỏ, dung mạo đẹp đến mức không thể chấp nhận được, lại mỏng manh đến mức khiến người ta chỉ muốn ôm anh vào lòng để yêu thương.

"Không nghe, anh nói to hơn chút."


Lục Lẫm thở dài, dùng khăn giấy lau nước mắt cho anh, ôm anh ghé sát vào tai, bầu không khí lạnh lẽo và nghiệm nghị xung quanh hắn lập tức biến mất, chỉ còn lại sự dịu dàng dành cho anh.

"...Cục cưng."

Từng lời từng chữ đều là sự chân thành.

Sau khi Bùi Chước bình tĩnh lại, hắn liền kể cho anh nghe chuyện sáng nay, nói rõ hắn phân tích và suy nghĩ biện pháp đối phó ra làm sao, còn Phương Lệ thì bị từng câu từng chữ lừa vào tròng thế nào.

Lục Lẫm luôn chọn những điểm mấu chốt khi nói chuyện và làm việc, hắn làm việc rất có trật tự, khi an ủi người yêu thì hắn cũng hiểu anh muốn nghe điều gì.

"Sau đó chủ nhiệm Hồ tức giận ném cốc, rống giọng với cô ta một trận. Cô ta vừa chạy ra ngoài vừa khóc lóc, rất nhiều học sinh đều nhìn xem người này là ai."

"Chủ nhiệm Hồ cảnh cáo cô ta không được đến đây gây rối nữa, nếu không thầy ấy sẽ trực tiếp đến gặp hiệu trưởng bên kia hỏi bọn họ quản lý giáo viên như thế nào. Lúc đó Phương Lệ đã sợ hãi, lắc đầu hứa sẽ không bao giờ tới đây nữa, thậm chí còn xin lỗi chúng tôi."

Bùi Chước cuộn tròn trong lòng hắn, nghe hồi lâu mới nói: "Anh không lừa em chứ?"

"Sao có thể lừa em?" Lục Lẫm thì thầm, "Anh đau lòng cho em mà."

"Em biết con bé Hoắc Lộc có vấn đề..." Bùi Chước hít một hơi thật sâu: "Em với con bé ngồi ở phòng khám phụ khoa cả buổi sáng, người khác còn tưởng tụi em đang đợi khám thai."

Anh mò mẫm ngồi dậy, thở dài nói: "Vừa nghe nói một mình cô Phương gặp anh, thần kinh của em giống như đột nhiên bị đứt đoạn, sống lưng ớn lạnh."

Mặc dù anh biết theo tầm nhìn và tâm trí của thầy Lục, hắn có thể phân tích được chuyện gì đang xảy ra.

Nhưng khi nghĩ đến việc có người xông tới trước mặt người yêu mình nói những lời kinh tởm như vậy, Bùi Chước cảm thấy mọi điểm yếu của mình đều bị siết chặt, khi nghe chủ nhiệm Hồ nói những lời đó, anh thậm chí còn không theo kịp hô hấp của chính mình.

May mắn là cô ta tìm thầy Lục, may mắn là thầy Lục đã ngăn chặn hết mọi chuyện.

Lục Lẫm vẫn ngồi trên sô pha, ôn hòa nói: "Có muốn anh ôm thêm một lúc nữa không?"

Bùi Chước thấp giọng đáp lại, một lần nữa ngồi xuống đùi người đàn ông.

Anh dồn toàn bộ trọng lượng cơ thể cho hắn, vùi mặt vào cổ hắn.

Hít một hơi thật sâu, từ từ thư giãn, để mùi bạc hà mát lạnh và vòng tay của người đàn ông ôm chặt lấy anh.

Ôm thêm một chút nữa, chỉ một chút nữa thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận