Cố Dư không biết cụ thể cuộc trò chuyện giữa Trần Lộ và tên bạn trai cũ kia là gì. Khi cô tới nơi làm việc, thì tên bạn trai cũ kia đã trình đơn xin nghỉ việc rồi. Bên cạnh cảm thấy vui vẻ vô cùng, thì Cố Dư cũng cảm nhận được một tia bi ai.
Chủ yếu là vì bản thân mình.
Trong văn phòng, một bà chị vừa cắn hạt dưa vừa chạy theo nói chuyện bát quái cùng cô. Cố Dư đưa tay che kín miệng cô ấy, sau đó tiếp tục tập trung làm việc của mình. Sắp tới cuối năm rồi, Cố Dư ép buộc bản thân phải thoát khỏi bóng ma mang tên “thất tình”, nhất định phải nắm chắc cơ hội này để chuyển lên làm nhân viên chính thức.
Đồng thời, cuối năm tới cũng có rất nhiều chuyện vô nghĩa. Ví dụ như bố mẹ thúc giục chuyện kết hôn, lại ví dụ như tụ hội cùng bạn bè năm xưa rồi so sánh xem đứa nào hơn đứa nào, hơn nữa năm nay còn là tròn mười năm ra trường.
Cố Dư là kiểu người kém nổi bật nhất, mỗi lần đi tụ hội đều là nhìn mặt người khác, nghe bọn họ khoác lác, xem bọn họ khoe giàu. Mỗi lần cô đều tìm cớ rời đi trước, nhưng những người này cũng không tha cho một người làm nền phông bạt như cô. Họ sẽ nói hươu nói vượn những lý do khiến cô chẳng thể từ chối, rồi sau đó cô lại im lặng ngồi đó xem bọn họ lải nhải những chuyện vô nghĩa.
Mấy năm trước Trần Lộ ở Anh Quốc học thiết kế, nên anh không tham gia những buổi tụ hội như thế này.
Hoan nghênh thật hay hoan nghênh giả thì cũng là người nhân thì nhìn ra việc nhân, người trí thì nhìn ra việc trí, nhưng tò mò là thật sự, dù sao thì anh cũng từng là nhân vật phong vân.
[Ở bản cv câu này là như này nè: Nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí – 仁者见仁,智者见智 – rén zhě jiàn rén, zhì zhě jiàn zhì (người nhân thì nhìn ra việc nhân, người trí thì nhìn ra việc trí, như kiểu cùng một việc nhưng mỗi người có 1 cách suy nghĩ riêng. Xuất xứ Chu dịch.)]
[ nhân vật phong vân: nó từa tựa người nổi tiếng á mọi người.]
Cố Dư không tham dự đề tài này, chỉ là lờ mờ cảm thấy cuộc tụ hội năm nay xem ra còn nhiều drama hơn những năm trước.
Cô cũng chẳng dám nghĩ lại đâu.
Mấy ngày nay Trần Lộ vẫn luôn chạy qua chạy lại giữa hai quốc gia. Phòng làm việc còn một số thủ tục làm chưa thỏa đáng phía bên Anh quốc có một công ty từng hợp tác với anh có ý muốn giữ anh lại. Cho nên anh chưa kịp xem tin nhắn trong WeChat, cũng vì vậy mà chưa có chuẩn bị gì cả.
Trương Tư Kỳ tận chức tận trách, còn nói đỡ anh trong cuộc trò chuyện rằng, gần đây Trần Lộ ra nước ngoài, có chút bộn rộn, nên chưa chuẩn bị gì cũng là điều bình thường.
Cuối cùng còn bổ sung một câu, Cố Dư nói cho tôi.
Rạng sáng 5 giờ, máy bay hạ cánh, Trần Lộ nhìn tin nhắn mà Trương Vũ Kỳ gửi tới, khóe miệng anh cong lên. Phát một bao lì xì trong cuộc trò chuyện coi như nhận tội, trước đó còn nói nhất định sẽ tham gia buổi tụ hội.
Anh xuất phát từ sân bay, cũng không vội về nhà. Ngược lại còn lái xe tới một nhà hành có tiếng mua một phần bánh bao nhỏ. Sau đó đi tới dưới lầu nhà của Cố Dư, vừa lúc gặp phải cô đang vội vội vàng vàng đi xuống.
“Cậu?” Cố Dư nhận bánh bao nhỏ, ngừng một giây lại hỏi tiếp: “Trở về rồi à?”
“Lên xe đi, vừa đúng lúc tôi tới chỗ bố tôi.” Nhà của bố mẹ Trần Lộ rất gần Cục thuế.
Cố Dư còn chưa phản ứng lại thì đã bị Trần Lộ đưa lên xe.
“Sao cậu biết tớ muốn ăn bánh bao nhỏ của cửa hàng này?”
“Tôi có xem trong vòng bạn bè của cậu.” Trần Lộ dẫm lên chân ga.
Mãi cho tới khi xe chạy, Cố Dư vẫn không nói chuyện.
Anh nói câu ban nãy là có ý tứ gì?
Trong khoảng thời gian này, mỗi ngày Trần Lộ đều sẽ phát tin tức cho cô. Cũng chẳng phải chuyện gì to tát cả, phần lớn đều là chuyện sinh hoạt hằng ngày. Không phải là cô không cảm nhận được tâm tư của Trần Lộ. Nghĩ lại Trần Lộ là ai? Thì cô lại cảm thấy vô cùng tự ti.
Bởi vì nguyên nhân bố mẹ và cả chuyện của Lý Duy Khánh, nên cô vẫn luôn cảm thấy mình không xinh đẹp gì cả. Hơn nữa, hiện tại đối với chuyện tình cảm, cô luôn cảm thấy không an toàn. Cô thà tin rằng chưa nói ra khỏi miệng thì sẽ không phải là sự thật. Không có nhiều tình cảm thì cũng chẳng có gì đáng lưu luyến cả. Mấy lần yêu đương trong quá khứ đều là đối phương chủ động mở miệng nói lời hẹn hò nên mới có bắt đầu đó thôi.
Cố Dư nghiêng đầu, trộm nhìn anh, động tác ăn bánh bao cũng chậm như rùa.
Có lẽ bởi vì không ngủ, thoạt nhìn Trần Lộ vô cùng mệt mỏi, trên cằm đã lún phún râu xanh. Cơ mà việc này cũng không làm ảnh hưởng tới khí chất của anh, ngược lại còn thêm một phần quyến rũ. Cố Dư đã gặp lại nhiều người đàn ông từ thời cấp ba đến bây giờ, họ trở nên ừm… dầu mỡ hơn. Cô nhìn nhiều cũng thành thói quen, cơ mà hôm nay gặp lại Trần Lộ, cảm thấy thói quen thật đáng sợ.
Xe của Trần Lộ với người khác có chút tương phản, Cố Dư cả gan suy đoán một chút. Có lẽ là bởi vì khi còn trẻ không chịu chơi, nên bây giờ mới thử làm càn ấy mà.
Chị gái lớn tuổi ở văn phòng cảm thấy cô là loại người lả lơi ong bướm, là loại phụ nữ hư hỏng chỉ biết đến tiền. Một tuần này đều không cho cô sắc mặt tốt, ở việc chuyển thành nhân viên chính thức còn cho cô một phiếu chống.
Lần này Cố Dư thật sự muốn khóc, cả người đều buồn bã.
Nhưng mà cô không được khóc.
Ít nhất mấy ngày nay không được.
Buổi tụ hội bạn học cũ được tổ chức vào tối thứ bảy trước Tết.
Cố Dư một mình tới đó, bởi vì không lâu trước đó Trương Vũ Kỳ phát hiện mình mang thai, đành phải nghỉ ngơi ở nhà.
“Vì con gái của tớ, đành phải buông bỏ Trần Lộ rồi.” Trương Tư Kỳ thở dài, “Nhớ chụp mấy kiểu ảnh của cậu ấy rồi gửi cho tớ đấy.”
“Cút.”
Một từ phát ra giữa đôi môi đỏ của Cố Dư. Cô ngắm trái ngắm phải mình trong gương, giống như cô chẳng phù hợp với nhan sắc xinh đẹp này chút nào. Cô vươn ngón trỏ, lau son đi một chút
“Cậu chú ý cục cưng đi.”
“Được rồi, tớ về phòng đây.”
Tắt điển thoại, quay trở về không khí trong phòng ăn, nhân vật chính là Trần Lộ còn chưa đến.
Mối quan hệ của cô với lớp trưởng cũng tạm được, cô ấy lôi kéo cô ngồi xuống, vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu:
“Cậu với Trần Lộ lại ở bên nhau à?”
Vẻ mặt Cố Dư thật sự rất khó nói, cô có tài đức gì mà gánh nổi chữ “lại” này chứ?
“Cậu đừng có lừa tớ.”
Lớp trưởng cảm thấy không thú vị:
“Không phải lúc học đại học các cậu đã ở bên nhau rồi sao?”
Lớp trưởng không nói tiếp, bởi vì Trần Lộ đã khoan thai đến muộn. Đợi lâu như vậy, mọi người đương nhiên sẽ không bỏ qua Trần Lộ, trước tiên bắt phạt uống ba ly rượu. Trần Lộ cũng không từ chối, giơ tay nhận lấy.
Một bạn học nam lên tiếng nói:
“Uống như vậy thì không thú vị gì cả.”
Cậu ta nhìn quanh bốn phía, nói:
“Cậu tìm một bạn học nữ, sau đó uống một chén giao bôi, ba ly rượu này sẽ tự động được bỏ qua.”
Ánh mắt Trần Lộ trở nên lạnh hơn, nhìn chằm chằm cậu ta, vừa định cự tuyệt, lại thấy có hai bạn học nữ đứng lên.
Không có Cố Dư.
Trần Lộ tức giận, ánh mắt lạnh hơn.
“Chọn một người đi, anh Lộ.” Bạn học nam cảm thấy rất thú vị.
“Không cần làm phiền tới các bạn học nữ, tự tôi uống là được.” Trần Lộ kính hai bạn học nữ kia.
“Khó mà làm được.” Nam sinh nắm cổ tay của anh, nói:
“Cậu đến muộn, đây chính là quy tắc trò chơi. Cậu không uống thì tức là không cho đại gia đình chúng tôi mặt mũi rồi.”
Trần Lộ tránh khỏi tay cậu ta, bởi vì dùng sức mà rượu bị sánh ra ngoài một ít, không khí trở nên căng thẳng.
Lúc này Cố Dư bưng chén rượu lên, vỗ vào bả vai hai nữ sinh kia, ý bảo các cô ấy ngồi xuống, sau đó đi qua hơn nửa vòng người, đi tới giữa hai người, cô cười:
“Trần Lộ, ly này em kính anh.”
Cô vươn tay vòng lấy cánh tay anh, nhón chân lên uống một ly, sau đó mới thu tay về. Trần Lộ không kịp phản ứng, cứ thế uống hết ly rượu này.
Nam sinh kia vỗ tay đầu tiên:
“Như này mới đúng chứ.”
Lại nhìn về phía hai nữ sinh kia, nói:
“Các cậu có thể học tập bạn học Cố Dư không chủ động một chút được không?”
“Chủ mẹ cậu.”
Cố Dư vứt chén rượu vào mặt cậu ta, nói:
“Thích uống rượu giao bôi như thế thì về nhà mà uống cùng mẹ cậu đi.”
Cầm túi xách lên, Cố Dư bước đi cực kỳ tiêu sái.
Không lưu lại một đường lui cho mình.
Gió lạnh thổi qua, lập tức khiến Cố Dư tỉnh táo, cô cảm thấy có chút hối hận, nhưng nghĩ lại, bây giờ chỉ có thể mặc kệ thôi. Dù sao cũng sẽ không gặp lại, vì vậy chút hối hận này cũng bị sự nhẹ nhàng thay thế.
Ngồi trên xe taxi, Cố Dư nhìn bóng dáng đang đuổi theo mình của Trần Lộ, nhưng mà cô không dừng lại, nói địa chỉ với tài xế.
Điện thoại reo lên, nhưng không phải Trần Lộ.
“Cố Dư.” Không gian bên lớp trưởng thật sự yên tĩnh, khi nói ra còn có tiếng vang.
“Thật ngại quá, làm hỏng buổi tụ hội của cậu rồi, lần sau tớ sẽ mời cậu ăn cơm.”
“Cái này không là gì? Anh ta… có tiền vào thì không để con gái vào mắt, tớ muốn trị cậu ta lâu rồi.”
Nhưng muốn cũng chỉ là muốn, cô sẽ không làm như vậy, sẽ không giống Cố Dư ghét cái ác như kẻ thù, sẽ không để cho mình không còn đường lui.
“Tớ không muốn nói tới anh ta nữa, tớ muốn nói tới Trần Lộ.”
“Trần Lộ làm sao vậy?”
“Sau khi cậu về, Trần Lộ lập tức đuổi theo.” Giọng nói của lớp trưởng nhẹ nhàng:
“Tớ không biết cậu còn nhớ hay không nữa. Năm ấy tụ hội sau khi vừa tốt nghiệp, tớ hỏi Trần Lộ một vấn đề, tớ hỏi cậu ấy, đã thích nữ sinh nào chưa. Lúc ấy tớ cũng chỉ định thử cậu ấy, bởi vì tớ cũng rất thích cậu ấy. Nếu cậu ấy nói không có, thì câu tiếp theo của tớ sẽ là tỏ tình. Nhưng cậu ấy nói có.”
“Tớ đã nhớ chuyện này rất lâu, cũng đã đoán rất nhiều người. Cho đến khi học kỳ hai đại học, cậu ấy đột nhiên tìm tớ hỏi địa chỉ và phương thức liên lạc của cậu. Tớ muốn thông báo cho cậu nhưng cậu ấy nói đừng nói cho cậu biết. Lúc đó tớ mới biết, người mà cậu ấy luôn thích là cậu.”
Cố Dư trả tiền, xuống xe. Mà Trần Lộ cũng đuổi tới.
Hai chiếc xe taxi chậm rãi biến mất ở tiểu khu, tầm mắt cô chậm rãi nhìn xuống đất. Cố Dư thấy được một cái bóng cao lớn đang từng bước từng bước tiến lại gần cô.
“Cố Dư.”
“Em ở đây.”
“Em đứng yên ở chỗ đó, đừng nhúc nhích. Nghe tôi nói…”
Trần Lộ cũng dừng lại, anh nói:
“Tôi thật sự thích em. Tôi đã dùng thời gian rất lâu để tự hỏi vấn đề này, tới cuối cùng, kết quả vẫn như cũ, là tôi thích em. Cho nên sau này tôi không muốn lãng phí thêm thời gian nữa.”
“Tại sao lại là em?” Xung quanh anh có nhiều người tốt như thế, nhưng tại sao lại là em?
Em đáng giá lắm sao?
“Thích một người nhất định phải có nguyên nhân à? Em đáng yêu hiền lành, yêu hận rõ ràng, lớn mật thẳng thắn. Tuy rằng bên ngoài cố gắng ngụy tạo lớp vỏ mạnh mẽ nhưng nội tâm lại mẫn cảm mềm mại.”
Trần Lộ nói tiếp:
“Đương nhiên phụ nữ trên thế giới này có rất nhiều, nhưng tôi chỉ thích em, và cũng chỉ thích em. Tôi rất xin lỗi vì đã không nói những lời này từ trước đây, bỏ lỡ thời gian rất nhiều năm như vậy, để em phải chịu nhiều tổn thương như thế. Cho nên, những năm tháng sau này, tôi sẽ để ký ức thành hoa, sẽ mang lại nhiều điều tốt đẹp cho em. Em có đồng ý ở bên cạnh tôi không?”
“Không có.”
Cố Dư bắt đầu đến gần anh,
“Anh không sai. Nếu như lúc ấy anh nói ra, em cũng sẽ không đồng ý ở bên anh đâu. Em chưa bao giờ muốn sống ở đất khách quê người. Cho nên, anh không cần xin lỗi.” Cố Dư ôm lấy anh, cười nói:
“Về sau anh ôm em là được rồi.”
Trần Lộ vươn tay ôm lấy cô. Một loại cảm giác từ trong ra ngoài bao vây lấy Cố Dư.
Loại cảm giác này đến từ được yêu, đến từ được thiên vị, đến từ được yêu toàn tâm toàn ý.
Loại cảm giác an toàn này khác với những người khác mang tới cho cô. Những người trước đây đều khiến cô mơ hồ không rõ ràng, nói thẳng ra là vô cùng bất an, tựa như lơ lửng giữa không trung, không tìm được điểm tựa.
Cô trời sinh đã mẫn cảm đa nghi, loại cảm giác này đi theo cô đã lâu, tới mức chính cô cũng không biết nên làm như nào cho phải. Giống như người sắp chết đuối chỉ còn một hơi thở, nửa vời, đã không còn cách cứu vãn.
Là Trần Lộ đã cứu cô.
Anh đi qua thời gian mười năm, đi đến trước mặt cô, nói cho cô biết…
Tuy rằng em là người bình thường, nhưng em vẫn đáng giá như cũ.
Lời cầu hôn của Trần Lộ rất giống anh, trước sau đều cao lãnh như vậy.
Vào một buổi sáng bình thường, Trần Lộ đưa cô đi làm, trong lúc chờ đèn đỏ. Anh nhìn ven đường có một cặp đôi vừa hôn nhau, ma xui quỷ khiến thế nào mà hỏi một câu:
“Em sẽ gả cho anh chứ?”
“Vâng.”
Cố Dư cũng là buột miệng thốt ra, không hề trải qua xử lý của đại não.
Hai người lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn nhau, mỉm cười.
Vì thế, chuyện xưa cuối cùng, cô gả cho anh.
~ HOÀN ~
Lời của Editor:
Bộ truyện thứ hai của Nhà của ChiChu đã hoàn rồi.
Bộ này có 4 chương thôi nhưng khiến người ta cũng trải qua nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Trong sáng có, vui vẻ có, buồn bã có, tiếc nuối có, ấm áp có, và cả tức giận nữa.
Tiếc nuối cho mối tình thiếu nữ của Cố Dư không thành.
Tiếc nuối cho mối tình yêu thầm nhiều năm của Trần Lộ.
Tiếc nuối cho quãng thời gian mười năm họ bỏ lỡ nhau.
Nhưng giống như Cố Dư nói, nếu như mười năm trước Trần Lộ có tỏ tình thì cô cũng sẽ không đồng ý.
Vậy nên mười năm sau thành đôi, cũng coi như một kết thúc vô cùng vô cùng hạnh phúc rồi, chẳng phải sao?
Cùng đón chờ những bộ truyện mới trong Nhà của ChiChu nhé!
Cảm ơn các bạn đã đồng hành cùng Phươn và Nhi Mu Bư.
Tạm biệt Trần Lộ – Cố Dư.
Hmi hmi.